"Đến rồi." Xe được gửi trong trung tâm thương mại cao cấp, Thẩm Cảnh Duyên theo Hàn Hành Chu xuống xe đi tới nhà hàng.
"Lâu rồi không tới." Kể từ buổi xem mắt ngày hôm ấy, Thẩm Cảnh Duyên chưa ghé lại chỗ này, "Lần trước vào đây còn chưa kịp nhìn ngắm gì đã phải về mất rồi."
Người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý, Hàn Hành Chu tưởng đối phương nhắc lại chuyện cũ, phàn nàn về lần chia tay chẳng chút phong độ nào của mình, anh mím môi dưới, quả thực là anh chưa tốt.
"Tôi xin lỗi. "
"Hả?" Chẳng hiểu sao tự dưng lại nhận được lời xin lỗi của Hàn Hành Chu, Thẩm Cảnh Duyên đơ mất vài giây mới phản ứng lại, "Tôi không cố ý trách anh, đừng xin lỗi."
"Hôm đó, thực sự là tôi đã không phải phép."
"Ây, tôi đã nói là không có gì rồi mà." Chuyện qua lâu thế rồi, Thẩm Cảnh Duyên cũng đâu phải là người hẹp hòi, cậu chẳng còn tức giận từ lâu rồi, "Đừng nghiêm túc như vậy."
Hàn Hành Chu không hiểu, nếu không nghiêm túc thì còn có thể như nào nữa? Chẳng nhẽ nên dở trò lưu manh sao? Anh ấy hỏi Thẩm Cảnh Duyên:
"Vậy thì tôi phải làm gì?"
"Anh đừng nhắc lại chuyện đó nữa là được." Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười rồi nói đùa với anh, "Anh nhắc đến tôi lại thấy hơi xấu hổ đó."
"Hôm nay sẽ không xấu hổ." Hàn Hành Chu nói.
"Đúng đó."
So với buổi gặp mặt đầu tiên đầy miễn cưỡng thì tất nhiên bây giờ phải tốt hơn gấp trăm lần.
Sau khi ngồi vào chỗ, Thẩm Cảnh Duyên vẫn giao quyền quyết định chọn món cho Hàn Hành Chu, anh vẫn chọn hai phần ăn như lần trước nhưng khác ở chỗ, lần này anh gọi thêm một chiếc bánh kem.
"Nếu không thì sao?" Đáp án hiện rõ trong mắt Hàn Hành Chu, "Tôi còn có thể gọi cho ai được nữa?"
"Sao đột nhiên lại gọi thêm bánh?"
"Đền bù nuối tiếc." Hàn Hành Chu trải khăn ăn ra, "Tôi nghĩ cậu sẽ thích nó."
Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười, không phản bác, cậu có ăn bánh ngọt nhưng không phải cực kỳ yêu thích món đó, cậu đáp:
"Cám ơn anh."
"Không có gì." Hàn Hành Chu cũng rất khách sáo.
Nhân viên phục vụ bước đến thay hoa trong bình, anh ta nói nhỏ: "Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi xin phép đổi hoa."
Thẩm Cảnh Duyên đưa hai tay, ra hiệu cho anh ta làm gì thì làm. Cậu thấy đóa hồng vừa cắm vẫn còn đọng nước, hương thơm thoang thoảng, lúc đó cậu mới nhận ra lần trước mình không để ý đến mấy bông hoa trong bình, nhìn lướt qua cứ ngỡ là hoa giả bình thường, không ngờ nhà hàng lại đặt cả hoa thật để trang trí.
Nhân viên phục vụ thấy ánh mắt của Thẩm Cảnh Duyên liền giải thích:
"Nhà hàng của chúng tôi đặt hoa định kỳ để trang trí, cách vài ngày lại thay mới, vừa vặn đúng hôm nay."
"Thì ra là thế, hoa rất đẹp."
"Cảm ơn." Người phục vụ thay hoa xong thì quay lại làm việc.
Thấy người đối diện đang chăm chú nhìn ngắm hoa hồng, Hàn Hành Chu hỏi:
"Có thích không?"
"Hả?" Thẩm Cảnh Duyên lắc đầu, "Không đâu, tôi chỉ thấy trông nó khá đẹp thôi."
"Cậu có thể mua mấy chậu cây về trồng ở nhà."
"Thôi bỏ đi." Thẩm Cảnh Duyên lập tức từ chối. "Chẳng có sinh vật sống nào tồn tại trong tay tôi quá ba ngày được đâu, để chúng cho người khác chăm đi."
"Được rồi." Hàn Hành Chu chăm chú nhìn góc nghiêng của Thẩm Cảnh Duyên, rõ là lúc ngắm hoa miệng luôn cười, chẳng phải là thích lắm sao? Mãi tới khi phục vụ mang đồ ăn lên thì hai người mới thu lại ánh mắt rồi bắt đầu ăn.
Lần trước đến đây chỉ để ý chuyện trò nên chẳng nếm ra vị gì, rốt cuộc thì tận bữa hôm nay mới có thể nếm được đồ ăn ở đây.
Một tiếng "tinh tinh" phá tan sự im lặng của hai người. Vào cuối tuần, Hàn Hành Chu sẽ chuyển hết các ứng dụng trên di động về im lặng, có lẽ hôm nay anh đã quên nên mới nhận được thông báo công tác đột xuất. Thẩm Cảnh Duyên nhìn đôi mày đang nhíu chặt của đối phương, cậu thầm nghĩ, anh ấy sắp vội vã quay về trường sau khi ăn xong, phải không?
"Xin lỗi." Hàn Hành Chu nói.
"Không sao đâu, anh bận thì cứ đi trước đi."
"Không phải đi luôn bây giờ." Hàn Hành Chu giải thích, "Hội thảo tôi chuẩn bị tham dự sẽ diễn ra sớm hơn dự kiến nên thứ ba tôi phải bay đến Hải Thị."
"Đi mấy ngày?"
"Khoảng ba ngày, sẽ không quá lâu."
Thẩm Cảnh Duyên gật đầu, "Vâng."
Đến lúc tính tiền, Thẩm Cảnh Duyên lại nhớ lại khung cảnh tạm biệt trong buổi đầu gặp mặt, tâm trạng đã thay đổi, nhất thời không nhịn được cười, Hàn Hành Chu nghi hoặc nhìn cậu, chờ ký vào thẻ tín dụng xong anh mới hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Ăn tối xong, anh có định về nhà mình luôn không?"
Hàn Hành Chu sững sờ một lúc, anh thấy hơi xấu hổ, "Không đâu."
Như để thể hiện sự quyết tâm của mình, Hàn Hành Chu chủ động cầm lấy tay Thẩm Cảnh Duyên, ý là bây giờ nắm chặt tay rồi thì anh sẽ không rời đi trước. Thẩm Cảnh Duyên không rút tay ra, mà siết chặt hơn, cậu thấy thoải mái với sự va chạm thân thể đã lâu không thấy này.
Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của một trung tâm thương mại, ra khỏi cửa sẽ thấy một vườn treo, Thẩm Cảnh Duyên đẩy cửa kính ra, cậu đứng cùng Hàn Hành Chu trên tầng cao nhất, ngắm nhìn trung tâm thành phố.
"Chúng ta đi đâu nữa?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi.
"Cậu chưa có kế hoạch à?"
"Tôi muốn hỏi ý kiến của anh."
Hàn Hành Chu không giống với những người bạn khác của Thẩm Cảnh Duyên, bởi vì cậu và bạn bè của mình đều có sở thích chung, những nơi mà Thẩm Cảnh Duyên muốn đến cũng là những nơi họ thích nên không cần quá bận tâm. Nhưng khi đi với Hàn Hành Chu, Thẩm Cảnh Duyên chẳng hiểu sao lại thế, có thể là tôn trọng đối phương, cũng có thể là muốn quan tâm tới cảm nhận của đối phương, hoặc là không muốn miễn cưỡng anh nên cậu vẫn phải hỏi ý kiến của Hàn Hành Chu.
"Tôi không bận tâm lắm, vì bình thường tôi không có khái niệm đi dạo phố."
"À." Thẩm Cảnh Duyên nhớ lại những "buổi hẹn hò" trước đây của họ, "Vậy anh có thấy tôi nhàm chán lắm không?"
"Không đâu, rất mới lạ." Hàn Hành Chu đã hiểu được những gì mà đối phương đang băn khoăn, "Thật ra, cậu không cần suy nghĩ nhiều làm gì, nếu tôi thực sự không thích cậu làm chuyện gì đó thì tôi sẽ nói cho cậu biết. Hơn nữa, tôi cũng muốn đi dạo phố với cậu."
Không hiểu sao, Thẩm Cảnh Duyên thấy mình vừa bị chọc ghẹo. Cậu gật đầu, khu mua sắm cao cấp ở gần nhà hàng này không phải chỗ cậu thích nên Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu đã rời khỏi đó để sang một khu phố thương mại khác.
Hiếm khi, Hàn Hành Chu tới mấy chỗ này, nhìn những cửa hàng chung quanh, anh không biết nên bắt đầu đi từ đâu. Thẩm Cảnh Duyên lại rất quen thuộc, cậu nói:
"Lần đầu anh đi dạo phố, chúng ta cứ đi bừa thôi."
"Được." Hàn Hành Chu nhìn thấy quán trà sữa, "Có muốn uống trà sữa không?"
"Lượng đường hôm nay vượt quá tiêu chuẩn rồi." Thẩm Cảnh Duyên sờ sờ bụng qua lớp quần áo.
"Vì cái bánh lúc nãy à?"
"Đúng đó."
"Thật..." (*Hàn Hành Chu định nói thật xin lỗi)
"Đừng nói!" Thẩm Cảnh Duyên thật sự có chút bất lực, tại sao lúc trước cậu không nhận ra đối phương chẳng khác gì chú robot xin lỗi vậy, rõ ràng chỉ nói đùa thôi mà, đổi lại là bạn bè của cậu khéo đã đùa lại: "Thôi tôi xin! Việc giảm cân cứ để ngày mai!" Tới lượt Hàn Hành Chu thì lại thấy có lỗi.
Thẩm Cảnh Duyên đứng lại nói với Hàn Hành Chu:
"Anh không cần phải cứ chuyện gì cũng nói xin lỗi đâu. Tôi cũng giống như anh. Nếu tôi thực sự thấy không vui, tôi sẽ nói ra. Tôi chỉ đùa thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy."
Hàn Hành Chu đã nhận ra rằng, mình phản ứng thái quá, anh ta gật đầu, đáp:
"Nhớ kỹ."
Thẩm Cảnh Duyên cảm thấy mình vừa dạy dỗ Hàn Hành Chu.
Lượn lờ mua sắm là một trải nghiệm rất mới mẻ đối với Hàn Hành Chu. Anh và Thẩm Cảnh Duyên đã ghé qua mấy cửa hàng quần áo. Dù không giỏi đưa ra lời khuyên, nhưng thấy vẻ hài lòng toát ra từ đối phương sau khi lựa được những món đồ yêu thích thì anh bắt đầu hiểu được, tại sao người khác lại cảm thấy mua sắm là một chuyện thư giãn.
Hóa ra việc mua sắm không hề rắc rối và mất thời gian như anh tưởng tượng.
Thẩm Cảnh Duyên rất hài lòng với buổi "hẹn hò" hôm nay, Hàn Hành Chu không còn nghiêm mặt lại như trước, dáng vẻ đó khiến người ta cảm thấy anh vô cùng mệt mỏi khi phải tới đây. Cuối cùng, Thẩm Cảnh Duyên có thể yên lòng mua sắm những gì mình thích, đồng thời cũng đưa Hàn Hành Chu đi "ngắm nhìn thiên hạ".
"Tôi kiệt sức rồi." Thẩm Cảnh Duyên ngồi ở ghế phụ lái, mí mắt dính vào nhau. "Tôi chợp mắt một lát."
"Được." Hàn Hành Chu phải vòng qua một quán ăn để mua cơm về nhà, "Lát nữa tôi xuống xe mua đồ về nhà ăn, cậu cứ ở trong xe nghỉ ngơi một lát."
"Biết rồi." Nói xong, Thẩm Cảnh Duyên thật sự bắt đầu lim dim ngủ.
Hàn Hành Chu giảm tốc độ xe xuống một chút, lên xuống xe cũng nhẹ nhàng, lúc anh xách túi đồ ăn vào xe, Thẩm Cảnh Duyên vẫn nhắm nghiền mắt. Anh nhìn sườn mặt của Thẩm Cảnh Duyên một lúc, sau đó chớp mắt thu lại ánh nhìn rồi lái xe về nhà.
Thẩm Cảnh Duyên giống như một cái ra-đa, sắp về đến nhà thì cậu tỉnh dậy, lau khóe miệng rồi nói:
"Thật là nhanh."
"Tại vì cậu ngủ rồi."
"Tôi mệt quá." Thẩm Cảnh Duyên ngửi thấy mùi thức ăn, "Về đến nhà là có đồ ăn luôn, thật tuyệt."
"Ừ." Hàn Hành Chu thêm câu đó vào trong lòng xong cũng cảm thấy hôm nay là một ngày tốt lành.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thứ ba. Hàn Hành Chu xách cả vali đến trường, anh tính dạy xong sẽ xách vali ra sân bay luôn. Lúc sáng, anh đang thu dọn hành lý thì Thẩm Cảnh Duyên lại bất chợt dậy sớm, nhìn Hàn Hành Chu sắp đồ, trong lòng cậu thấy hơi bất đắc dĩ, cậu nghĩ, có lẽ mình chưa quen với chuyện đối phương sẽ vắng nhà tận mấy ngày.
"Dậy rồi à?" Hàn Hành Chu thoáng kinh ngạc.
"Ừm." Thẩm Cảnh Duyên dụi mắt, "Anh đi thẳng ra sân bay à?"
"Ừ." Hàn Hành Chu bước tới, nhất thời không biết nên nói gì, "Cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, phải tự chăm sóc bản thân."
"Vâng." Thẩm Cảnh Duyên chẳng biết mình bị làm sao, có lẽ mới dậy nên đầu óc không tỉnh táo, cậu đứng dậy ôm lấy Hàn Hành Chu, "Thuận buồm xuôi gió."
Hàn Hành Chu sửng sốt một lúc nhưng vẫn nhớ đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng cậu, "Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Thật ra, ba ngày đâu phải quá dài nên mỗi khi nhớ lại hành vi bất thường của mình vào sáng hôm đó thì Thẩm Cảnh Duyên lại thấy hơi mất mặt. Hai ngày nay cậu ngồi viết tiểu thuyết ở nhà, bao giờ đói thì đi xuống dưới mua gì về ăn, cuộc sống bắt đầu lười nhác như hồi ở một mình.
Thẩm Cảnh Duyên đang ngồi trên sàn nhà để đánh máy, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên khiến cậu sửng sốt. Nghĩ lại, hẳn là nhân viên giao đồ ăn nên vội vã đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đã thấy người ta ôm một bó hoa, Thẩm Cảnh Duyên lùi lại vài bước, hỏi: "Người anh em? Cậu giao nhầm à?"
"Anh có phải là Thẩm tiên sinh không ạ?"
"Phải." Thẩm Cảnh Duyên lấy thông tin ra xem lại. Địa chỉ và người nhận đều chính xác. Thẩm Cảnh Duyên bị sốc, chẳng có mấy người biết địa chỉ của cậu. Không phải có ai yêu cậu đến mức lấy trộm địa chỉ của mình đấy chứ?
"Vui lòng ký tên giúp tôi ạ."
"À, Được rồi." Sau khi Thẩm Cảnh Duyên ký tên xong, cậu thấy một tấm thiệp được đính trên bó hoa, nét chữ không quen lắm, nhưng khi thấy chữ "Hàn", cậu liền hiểu ra.
Hàn Hành Chu có ý gì đây? Mua hoa? Như này thì mập mờ quá đi?
Thẩm Cảnh Duyên đỏ mặt, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hàn Hành Chu:
[Anh mua hoa cho tôi à?]
Đối phương nhanh chóng trả lời:
[Lúc nãy, tôi đi ngang qua một tiệm hoa, nhớ tới hôm đi ăn cậu rất thích hoa hồng ở tiệm đó nên mua một bó.]
[Tôi...] Thẩm Cảnh Duyên định nói rằng mình thực sự không hứng thú lắm với hoa lắm," [Cảm ơn anh.]
[Bó hoa đó có đẹp không?]
[Đẹp.] Thật sự là như vậy.
[Vậy được, cậu thích là tốt rồi.]
[Ừm, anh vẫn đang làm việc ư?]
[Ừ. Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau, tạm biệt.]
[Tạm biệt.]
Ôm bó hoa, Thẩm Cảnh Duyên muốn lớn tiếng hỏi Hàn Hành Chu, "Anh có biết mình đang làm gì không hả?"
_____
[1] Black Forest Mousse
_____
Pa: Nhớ vote hoặc bình luận để tôi biết vẫn có người hóng truyện cho có động lực nha.