Edit: Pa
[Tối mai, anh có về ăn cơm không?]
***
Hàn Hành Chu đâu biết cái gì gọi là khúc nhạc dạo trước đêm tân hôn đâu. Sau hôn lễ, chủ yếu là đợi nhà mới hoàn thiện nữa là xong, thấy chẳng còn việc gì phải lo nữa nên Hàn Hành Chu nhanh chóng quay lại với công việc. Lúc trước, do bận chuẩn bị đám cưới nên dự án nghiên cứu của anh phải bàn giao lại cho mấy nghiên cứu sinh dưới quyền thực hiện tiếp, sau khi kiểm tra tiến độ thì anh quyết định ôm lại phần lớn lượng công việc.
Thẩm Cảnh Duyên cũng vậy. Trước đó, cậu nói với biên tập rằng, trong khoảng thời gian đó tốc độ viết của cậu sẽ chậm lại, nên ngoại trừ những chương buộc phải cập nhật ra thì Thẩm Cảnh Duyên cũng chưa có thời gian chuẩn bị nội dung mới. Hôn lễ kết thúc, chẳng ai hẹn ai mà cùng cắm đầu vào công việc.
Lại nói về suy nghĩ 'khác lạ' trước chìm vào ngủ trong đêm tân hôn ấy. Những lúc tĩnh lặng, Thẩm Cảnh Duyên thường bất giác nghĩ về tương lai của mình với Hàn Hành Chu. Cậu chẳng trông chờ ngày rộng tháng dài rồi Hàn Hành Chu sẽ động lòng với mình nhưng chẳng phải lúc đầu cũng thấy không hợp, thế mà sau đó bỗng nhận ra ưu điểm của đối phương đấy thôi, ở với nhau lâu sẽ sinh ra cảm tình, cũng hợp lý mà, đâu cần phải rối rắm quá nhiều. Thẩm Cảnh Duyên vui vẻ tự thuyết phục bản thân rằng, nếu có một ngày cậu thực sự yêu Hàn Hành Chu thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Gần đây, Hàn Hành Chu toàn giải quyết luôn bữa tối ở nhà ăn của trường. Hẳn là anh đang bận rộn với tiến độ luận án. Thẩm Cảnh Duyên biết, trường đại học luôn có yêu cầu nhất định về số luận văn của mỗi giáo sư, cậu cũng không hỏi nhiều làm gì, chỉ dặn anh chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng thức khuya quá.
Lúc Thẩm Cảnh Duyên tỉnh dậy, Hàn Hành Chu đã đi làm. Khi Thẩm Cảnh Duyên đã ngủ say thì Hàn Hành Chu vẫn đang nghiên cứu tài liệu trong thư phòng, những khoảnh khắc gặp gỡ hiếm hoi thì hai người lại chẳng nói với nhau được mấy lời.
Hôm nay, Thẩm Cảnh Duyên tự nấu hai món vào bữa tối, cứ suốt ngày gọi đồ ăn bên ngoài thì cũng phiền nên cậu bắt đầu xuống bếp tự học mấy món cơm nhà đơn giản. Đang ăn thì Hàn Hành Chu quay về.
Thẩm Cảnh Duyên chỉ nấu cho mỗi mình cậu, thấy Hàn Hành Chu mở cửa, phản ứng đầu tiên của cậu là, anh không có phần đâu đấy!
"Sao anh về sớm thế?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi anh.
Hàn Hành Chu bối rối hỏi lại: "Đây chẳng phải là nhà tôi sao?"
"Ý tôi là, gần đây anh vẫn luôn về muộn."
"Tôi sắp hoàn thành dự án rồi." Hàn Hành Chu rửa tay xong thì đi tới bàn ăn, "Cậu tự nấu à?"
"Mới học thôi." Thẩm Cảnh Duyên lúng túng, "Tôi không biết anh sẽ về sớm như thế nên chỉ nấu cho mỗi mình mình."
"Tôi ăn rồi." Hàn Hành Chu đi vào bếp lấy thêm một đôi đũa ra, "Tôi ăn một miếng có phiền không?"
"À vâng, anh ăn đi."
Hàn Hành Chu nếm thử từng món, mùi vị ngon hơn anh nghĩ, vẻ ngoài cũng không tệ, anh khen cậu: "Cậu có năng khiếu nấu ăn đó."
"Cảm ơn." Thẩm Cảnh Duyên buột miệng, "Lúc nào anh về sớm, chúng ta cùng ăn với nhau."
"Được, tôi đi tắm đã."
Kể từ sau khi kết hôn thì đây là buổi tối đầu tiên mà hai người có thể thư thả như vậy. Ngày mai, Hàn Hành Chu không có tiết, Thẩm Cảnh Duyên ngồi trên ghế sô pha, ôm quyển sổ trong tay, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn Hàn Hành Chu xem tin tức.
Cảm giác này rất kỳ lạ, không thể phủ nhận rằng cảnh tượng này khiến cậu thấy ấm áp như khi ở nhà với bố mẹ, cơ mà cảm giác ấy lại xuất hiện giữa cậu và Hàn Hành Chu nên mới kỳ lạ.
"Đúng rồi." Hàn Hành Chu dường như nhớ ra điều gì đó, "Cậu có thấy chiếc kẹp cà vạt của tôi ở đâu không? Họa tiết hình con thuyền."
Thẩm Cảnh Duyên nhíu mày, đồ của cậu và Hàn Hành Chu đều tách riêng, kiểu cách ăn mặc của hai người lại hoàn toàn khác biệt, nhìn thoáng qua cũng biết của ai với ai, cậu lắc đầu nói:
"Không có, anh không tìm thấy à?"
"Ừ, hôm nay tôi chẳng tìm thấy đâu."
"Có đắt lắm không?" Thẩm Cảnh Duyên có chút lo lắng, nếu chiếc kẹp cà vạt là hàng hiệu thì rất có giá trị, chẳng khác nào đang ném tiền đi.
"Cũng không đắt, chẳng qua đó là chiếc kẹp cà vạt đầu tiên tôi mua nên có ý nghĩa với tôi."
"Là vậy sao." Thẩm Cảnh Duyên biết tại sao Hàn Hành Chu lại thấy có ý nghĩa với anh ấy, hoạ tiết hình con tàu, chính là tên của Hàn Hành Chu.
"Xin lỗi, tôi thực sự không nhìn thấy nó ở đâu cả."
"Không sao, có lẽ tôi đánh rơi ở đâu mà không nhớ." Hàn Hành Chu đoán, có khi trong lúc khi thắt lại cà vạt anh lại bỏ quên chiếc kẹp ở đâu đó. Nhìn anh điềm tĩnh vậy thôi chứ cái tật quên đồ mãi không sửa được, cũng mất mấy cái kẹp cà vạt rồi.
"Ngày mai, anh có về ăn cơm không?" Vừa dứt lời, Thẩm Cảnh Duyên lại thấy mình giống một bà vợ đang ngóng chồng về nhà.
"Có." Hàn Hành Chu cười, "Cậu định nấu cơm à?"
"Ngày mai, tôi tới nhà xuất bản, lúc về tiện thể đi mua thức ăn." Vốn dĩ Thẩm Cảnh Duyên định hỏi anh muốn ăn gì nhưng cậu đâu có nấu được nhiều món, hỏi cũng vô nghĩa.
"Được, tôi rất mong chờ."
Mỗi ngày trôi qua lại càng có thêm hương vị cuộc sống.
Hôm sau tỉnh lại, Thẩm Cảnh Duyên đã quen với việc mỗi lần thức giấc đều không có Hàn Hành Chu bên cạnh, lâu dần cậu chẳng còn gánh nặng tâm lý nữa, cứ ngủ đến khi nào tỉnh thì thôi.
Hôm nay, cậu đến nhà xuất bản để thảo luận công việc, đã có người giúp cậu làm các thủ tục pháp lý cơ bản rồi, chỉ cần xem hợp đồng nếu ổn thì ký tên, đồng thời có thể đề xuất các yêu cầu về in ấn, thương mại, v.v. Nhà xuất bản này đã hợp tác với Thẩm Cảnh Duyên mấy lần nên cũng xem như thân quen với nhau, quá trình ký kết rất suôn sẻ. Khi Thẩm Cảnh Duyên rời khỏi nhà xuất bản mới hơn hai giờ chiều.
Văn phòng của nhà xuất bản ở gần một trung tâm thương mại lớn, Thẩm Cảnh Duyên không muốn đi mua thức quá sớm rồi về nhà luôn nên ghé qua trung tâm thương mại dạo một vòng. Ngày thường không có nhiều người tới đây mua sắm, Thẩm Cảnh Duyên thích tới vào những lúc ít người, như vậy càng thoải mái.
Lúc đi ngang qua cửa hàng phụ kiện nam, Thẩm Cảnh Duyên bước vào xem, cậu liếc qua một chiếc kẹp cà vạt hình chiếc thuyền nên bước tới gần để quan sát kỹ hơn, dù chẳng biết so với chiếc cũ của Hàn Hành Chu thì có khác nhiều không nhưng có vẻ không tồi, hẳn là món phụ kiện cao cấp.
Thẩm Cảnh Duyên chăm chú nhìn qua tấm kính một lúc, cậu thừa nhận, lúc nhìn thấy nó thì ý nghĩ "muốn mua" lập tức thôi thúc cậu. Có thể vì tối hôm qua, Hàn Hành Chu bảo mất kẹp cà vạt nên cậu để ý nhiều hơn. Sau đó, cậu thấy mức giá nằm trong khả năng chi trả của mình nên Thẩm Cảnh Duyên chẳng chần chừ được mấy giây đã gọi nhân viên bán hàng tới.
Dù sao hai người cũng là bạn bè, huống hồ còn là chồng hợp pháp, được nhà nước công nhận, nếu đã anh là bạn của cậu thì Thẩm Cảnh Duyên sẽ mua quà cho anh. Cậu thuyết phục bản thân một cách nhanh chóng rồi đi thanh toán.
Xách theo một món đồ cao cấp mà phi thẳng ra chợ mua rau thì không hợp lý lắm, nhỡ đâu lại dính bẩn, gửi đồ bên ngoài cũng khó. Đắn đo một hồi thì cậu quyết định ghé qua trường của Hàn Hành Chu trước rồi mới đi chợ.
"Alo?" Thẩm Cảnh Duyên biết Hàn Hành Chu không có tiết, "Bây giờ tôi ghé qua trường anh có tiện không?"
"Cũng được, nhưng có chuyện gì vậy?"
"Có chút chuyện nhỏ thôi, tôi ở gần đó, giờ qua ngay, sẽ không quấy rầy anh lâu đâu."
"Ừ, cậu có cầm cái thẻ mà tôi đã đưa lúc trước không? Chỉ cần quẹt thẻ là vào được."
"Vâng, tôi sẽ qua ngay."
Trước đó, Hàn Hành Chu đã đưa cho Thẩm Cảnh Duyên một tấm thẻ thông hành, anh nói nhà trường cấp một tấm thẻ, là bản sao thông hành dành cho người nhà của cán bộ, trong trường hợp có cán bộ gặp phải sự cố thì người nhà không cần đăng ký trước làm gì cho lằng nhằng, cứ quẹt là vào được.
Lúc Thẩm Cảnh Duyên nhận được thẻ, dù nghĩ rằng, có để làm gì đâu nhưng vẫn cất vào ví để tránh những lúc đột xuất cần tới.
Ai ngờ chẳng mấy đã cần dùng đến rồi.
Thẩm Cảnh Duyên nom chẳng khác gì sinh viên đại học, sau khi qua cổng cậu đi tìm văn phòng theo thông tin mà Hàn Hành Chu đã gửi, ngôi trường này thực sự xa lạ với cậu, Thẩm Cảnh Duyên đứng xem bản đồ một lúc rồi quyết định muối mặt vớ đại lấy một ai đấy để hỏi.
"Bạn học ơi, bạn có thể chỉ cho tôi đến tòa này được không?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi.
Đối phương cười đáp: "Tìm giáo sư Hàn à? Đi dọc theo đường này, đến cuối rẽ phải sẽ thấy Học viện Kinh doanh, là toà đầu tiên bên tay trái."
Thẩm Cảnh Duyên cảm ơn, xoay người bước về phía văn phòng.
Văn phòng của các giảng viên đều đóng cửa, Thẩm Cảnh Duyên lên tầng tám, lần theo bảng tên gắn trên cửa, cuối cùng cũng nhìn thấy tên của Hàn Hành Chu. Cơ mà, cửa phòng của anh không đóng, Thẩm Cảnh Duyên định bước vào thì thấy hai sinh viên đang đứng hỏi han, hiếm khi thấy Hàn Hành Chu đeo kính, anh trả lời sinh viên bằng chất giọng cực kỳ rõng rạc, đang nói về cái gì đó như là Cơ cấu vốn, một lĩnh vực mà Thẩm Cảnh Duyên chưa từng biết đến.
Cậu nghĩ Hàn Hành Chu phải trao đổi thêm một lúc nữa nên tránh qua một góc khuất tầm mắt của anh. Đợi hai sinh viên rời khỏi văn phòng, Thẩm Cảnh Duyên mới gõ cửa, Hàn Hành Chu cũng không ngẩng đầu lên, anh đáp:
"Mời vào."
"Hàn Hành Chu." Thẩm Cảnh Duyên gọi anh.
Sau đó, Hàn Hành Chu mới ngẩng đầu lên, thấy đó là Thẩm Cảnh Duyên, anh mỉm cười rồi nói:
"Đến rồi à, có chuyện gì thế?"
"Lúc ở trung tâm thương mại, tôi thấy một chiếc kẹp cà vạt nên mua cho anh."
"Cám ơn." Hàn Hành Chu không từ chối làm gì, đây là tâm ý của Thẩm Cảnh Duyên, sau này anh sẽ tặng lại cậu những món khác.
Thẩm Cảnh Duyên lấy chiếc kẹp cà vạt trong túi ra, sau khi nhìn thấy kiểu dáng của nó, Hàn Hành Chu hơi ngạc nhiên, anh không ngờ Thẩm Cảnh Duyên lại mua cho mình một chiếc kẹp cà vạt hình con thuyền.
"Rất đẹp." Hàn Hành Chu cười, "Cảm ơn cậu."
"Tôi chưa dùng cái này bao giờ, anh thử xem nó ổn không?"
"Được." Hàn Hành Chu đeo chiếc kẹp cà vạt lên, "Đẹp lắm."
"Vậy thì tốt." Thẩm Cảnh Duyên cũng nghiêng người nghiêm túc ngắm nghía, hơi thở của cậu phả lên bàn tay đang đặt lên cà vạt của anh. Sau đó, cậu đứng thẳng lên rồi nói:
"Vậy tôi về trước nhé? Tôi còn chưa mua thức ăn."
"Chi bằng..." Chiều nay, Hàn Hành Chu không có sự vụ gì cần xử lý, "Đi cùng nhau nhé?"
"Anh không phải đi làm à?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi anh.
"Công việc cũng khá linh động về thời gian, hơn nữa dự án tôi cũng kết thúc rồi, có thể lén lười biếng một chút."
Thẩm Cảnh Duyên nghe xong liền bật cười, "Vậy tôi đợi anh thu dọn đồ đạc."
"Ừ"
Nhìn Thẩm Cảnh Duyên ngồi trong văn phòng của mình, Hàn Hành Chu đang đứng thu dọn đồ đạc, bỗng thấy một cảm giác nhẹ nhàng chưa từng có.