[Đam Mỹ] Lực Hấp Dẫn

Chương 14: Đăng ký kết hôn




Edit: Pa không đường

[Tân hôn hạnh phúc]

***

Họ đi dạo xung quanh, khi tới mấy khu bán đồ trang trí nội thất thì hai người quyết định không xem nữa, nếu chưa mua hết nội thất chính thì cũng không vội mua những món đồ chưa cần thiết khác.

Hai người tới nhà hàng trong trung tâm thương mại để dùng bữa. Trong lúc ăn, họ lấy di động ra để bàn về những món đồ vừa mới chọn. Mặc dù mọi chuyện vẫn còn ngổn ngang, nhưng trong lòng họ gần như đã có lựa chọn.

"Ngày kia đi xem nhà được không?" Hàn Hành Chu hỏi.

"Cũng được" Thẩm Cảnh Duyên dự kiến sẽ viết bản thảo trong hai ngày tới, "Đi xem mấy căn?"

"Bốn hoặc năm căn, tất cả đều ở trong một quận, sẽ nhanh thôi."

"Vâng."

Ban đầu, họ chọn ra hơn một chục căn, sau đó dựa trên đánh giá trực tuyến về quản lý tài sản và các yếu tố khác, họ đã sàng lọc lại còn bảy căn, năm căn ở cùng một quận và hai căn ở quận khác, tất cả đều khá gần ngôi trường Hàn Hành Chu đang làm việc.

"Tôi có cần chuẩn bị gì không?"

"Không, cậu chỉ cần đưa ra ý kiến là được." Hàn Hành Chu biết Thẩm Cảnh Duyên không thích phiền phức, nên cố gắng hết sức để cậu không phải bận bịu với mấy khâu thủ tục.

"Được á."

Càng gần đến đám cưới thì tần suất hai người gặp nhau càng nhiều, mấy lần Trần Ngạn và mọi người gọi Thẩm Cảnh Duyên ra làm một bữa "Chè chén cuối cùng" đều bị cậu từ chối vì lý do: "Tôi đang bận chuẩn bị đám cưới đi cái gì mà đi!"

Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu vừa đi xem nốt hai căn hộ cuối cùng, cậu cố ý mang máy tính bảng theo để chụp lại từng căn, phân loại rồi ghi chú, Hàn Hành Chu khá bất ngờ vì Thẩm Cảnh Duyên lại để tâm như vậy. Sau khi tạm biệt bên môi giới, hai người chọn đại một quán cà phê rồi gọi hai ly nước, vừa uống vừa xem lại máy tính bảng.

Hàn Hành Chu ngồi kế bên Thẩm Cảnh Duyên, cúi đầu liền ngửi được mùi nước hoa đối phương, Thẩm Cảnh Duyên theo bản năng cọ cọ lên tóc của Hàn Hành Chu, anh hỏi:

"Sao thế?"

"Không có gì, nước hoa khá thơm."

"Cảm ơn, bao giờ về sẽ gửi nhãn hiệu đó cho cậu."

Thẩm Cảnh Duyên nhìn sườn mặt của anh rồi nghĩ, vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa, vậy mà càng ngày càng gặp nhiều hơn, thậm chí sau này còn muốn sống chung với nhau, duyên phận thật kỳ diệu.

"Sao lại nhìn tôi?" Đột nhiên Hàn Hành Chu hỏi cậu.

Thẩm Cảnh Duyên lập tức tỉnh táo lại, giờ mới nhận ra, hình như nãy giờ Hàn Hành Chu đã nói rất nhiều, nhưng cậu lại chẳng vào tai lấy một lời.

"Tôi đang nghĩ về nhà ở." Cậu nói dối.

"Việc trang trí không gấp, nhưng nếu cậu có ý tưởng thì cứ chia sẻ".

Thẩm Cảnh Duyên gật đầu, cậu phóng to tấm hình trên máy ra một chút rồi nói:

"Hôm đó, không phải chúng ta đã thấy cái tủ đầu giường ử, anh nghĩ xem, đặt giường ở đây... rồi đặt tủ đầu giường ở đây. Trong phòng khách có thể đặt thêm một chiếc ghế sô pha lười."

"Sô pha lười?"

Thẩm Cảnh Duyên mô tả cho anh nghe rồi mở mấy bức ảnh ghế sofa lười cho anh xem. Bên trong một căn hộ mà họ khá thích, toàn bộ phòng khách là cửa sổ bằng kính kéo dài từ trần đến sàn, đặt ghế sofa lười là thích hợp nhất.

Hiển nhiên, Hàn Hành Chu không biết đồ nội thất sẽ đa dạng như vậy, miễn là màu sắc phù hợp là được, cũng không phải là thứ không thể mua. Vậy là Hàn Hành Chu thêm ghế sô pha lười vào ghi chú, lần tới sẽ đi xem.

"Ở đây nữa." Thẩm Cảnh Duyên tiếp tục nói về suy nghĩ của mình, "Anh nghĩ sao nếu đặt mấy chậu cây ở đây?"

Hàn Hành Chu không quan tâm đến cây cỏ vì anh đâu có thời gian để chăm bón, "Cậu chăm à?"

Thẩm Cảnh Duyên chỉ nghĩ phủ xanh bằng mấy chậu cây sẽ rất đẹp nhưng anh vừa hỏi thế thì cậu lập tức không muốn trồng nữa.

"Không..."

"Vậy thì đừng mua."

"Ò."

Chuyện này khiến Thẩm Cảnh Duyên nhớ lại lúc mình còn nhỏ cũng muốn mua một chú chó con, cha cậu cũng hỏi cậu như vậy, Hàn Hành Chu đúng là kiểu "bạn trai như bố" [1].

"Không cần phải chăm chăm vào ý của tôi, anh cũng nói đi."

"Tôi không có nhiều ý kiến, cậu có thể quyết định tất cả."

"Cũng được." Thẩm Cảnh Duyên định nhờ bạn vẽ giúp, "Vậy tôi sẽ nhờ một người bạn vẽ chi tiết rồi đưa anh xem nhé?"

"Ừ."

Hai người đã lập nhóm trên WeChat, hầu như cha mẹ hai bên đều trò chuyện trong đó, giờ sắp cưới rồi nên trong nhóm toàn hình ảnh về địa điểm tổ chức lễ cưới. Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu không muốn bày vẽ quá phô trương nên địa điểm tổ chức không quá lớn, lựa chọn gần như đã hoàn tất, cũng chuẩn bị trả tiền cọc.

Thẩm Cảnh Duyên uống một ngụm cacao nóng, điện thoại trên bàn sáng lên, Hàn Hành Chu và cậu đồng thời liếc qua màn hình, sau đó nhìn nhau.

Đây là nội dung mẹ của Thẩm Cảnh Duyên đã nhắn:

[Lại nói, Tiểu Hàn với Duyên vẫn chưa đi đăng ký kết hôn nhỉ?]

"Há..." Mấy ngày nay, Thẩm Cảnh Duyên rất bận, mặc dù còn rất nhiều việc đã để bố mẹ lo liệu nhưng những chuyện như mua nhà, xem nhà, chạy deadlines,... cũng khiến cậu kiệt sức một chút. Hôn lễ sắp diễn ra mà bọn họ đã quên mất bước quan trọng nhất.

Hàn Hành Chu rơi vào trầm ngâm, dường như anh đã quên chuyện này, thời gian của anh cũng eo hẹp chẳng kém gì Thẩm Cảnh Duyên, ở trường lại đang là thời điểm thi cử, chưa kể anh lại phải hướng dẫn đội ngũ nghiên cứu sinh của mình.

"Chúng ta phải nhanh chóng đặt lịch hẹn." Hàn Hành Chu xoa lông mày.

"Gần đây không có ngày đẹp nào để cưới hỏi cả, chắc sẽ ổn thôi."

"Có gì cần chuẩn bị không nhỉ?"

Thẩm Cảnh Duyên nghĩ thầm, anh thấy tôi có kinh nghiệm lắm à? Cậu trả lời:

"Sổ hộ khẩu."

"Về rồi xem."

"Xem luôn đi."

Thẩm Cảnh Duyên mở trình duyệt lên tìm trang website chính thức để đặt lịch hẹn, cậu phát hiện ngày kia có thể đặt, tuy hơi gấp nhưng bọn họ sớm muộn gì cũng phải giải quyết cho xong.

"Ngày kia anh có tiết không?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi anh.

"Lúc 4 giờ chiều."

"Vẫn kịp." Thẩm Cảnh Duyên đã chọn lịch hẹn vào buổi sáng, "Giờ này được không?"

"Cũng được."

"Chụp ảnh thì sao?"

"Bây giờ?"

Thẩm Cảnh Duyên vội vàng nhìn bộ đồ mà mình đang mặc rồi nhìn sang đồ của đối phương, một bên là đơn giản một bên là trang trọng, cứ mặc như này chụp ảnh cưới thì không đồng nhất.

"Vẫn nên đến Cục Dân Chính chụp đi."

"Được."

Thẩm Cảnh Duyên nhanh chóng trả lời mẹ: [Ngày kia ạ.]

Ngay lập tức đã có một cuộc gọi đến: "Sao gấp vậy?"

"Không phải mẹ hối thúc sao?"

"Phải chuẩn bị sổ hộ khẩu, nên mang theo cả bản chính và bản sao."

"Con biết rồi."

"Được rồi, đi đăng ký kết hôn cũng không có gì phải chú ý cả. Tân hôn hạnh phúc."

Cơ duyên này tới quá bất ngờ, Thẩm Cảnh Duyên thầm nghĩ, sau khi nhận quyển sổ màu đỏ thì mình đã thực sự trở thành người đàn ông có gia đình.

"Cám ơn mẹ, mấy ngày nữa con sẽ về ăn cơm."

"Đưa cả Hành Chu về."

"Vâng, vâng, được ạ."

Thẩm Cảnh Duyên nói với Hàn Hành Chu, đối phương đồng ý ngay, nhân tiện hẹn ngày kia gặp nhau.

"Tôi hơi căng thẳng, không hiểu sao lại thế." Thẩm Cảnh Duyên vừa đi vừa nói.

"Tôi cũng vậy."

Thẩm Cảnh Duyên thoáng kinh ngạc, Hàn Hành Chu cũng căng thẳng?

"Đây là chuyện sẽ thay đổi thân phận, cũng là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới."

"Nói vậy... Tôi cũng thế."

"Đăng ký xong, chúng ta sẽ là bạn đời hợp pháp."

Bạn đời đã hợp pháp, nhưng không phải bạn đời có tình cảm. Thẩm Cảnh Duyên nhìn nhau hai bàn tay trống trơn, cả hai đều không đeo nhẫn cưới.

"Hàn Hành Chu."

"Hả?"

"Chi bằng sau này chúng ta đều đeo nhẫn đi, dù sao đi nữa cũng đã.... Ừm."

Thẩm Cảnh Duyên không hiểu tại sao mình lại nói ra điều đó, có lẽ điều đó sẽ đem lại cho cậu một chút cảm giác chân thực hơn về phần "tình cảm" ấy.

"Được, lát về tôi sẽ đeo."

Hàn Hành Chu không hề thất hứa, hai ngày sau Thẩm Cảnh Duyên đã thấy anh đeo nhẫn.

"Nào, vào trong lấy đăng ký." Điệu bộ của anh rất thoải mái.

99% các cặp đôi đến đăng ký kết hôn đều vì tình yêu, Thẩm Cảnh Duyên thấy Hàn Hành Chu đã một mình bước vào nên vội vàng đuổi theo, cậu nắm chặt lấy tay anh:

"Cảm thấy nắm như vậy thì tốt hơn. "

"Ừ." Hàn Hành Chu không hỏi lý do tại sao, có lẽ anh cũng cảm thấy như thế sẽ thích hợp hơn.

Giấy đăng ký kết hôn nhanh chóng được thông qua, Thẩm Cảnh Duyên mở cuốn sổ nhỏ màu đỏ, may mà giá trị nhan sắc của họ đều rất cao, nếu không sẽ khó mà đỡ nổi cái máy ảnh này.

Thẩm Cảnh Duyên nhìn hai cái tên trong cột, bất giác vuốt ve vài cái, cậu nghiêng đầu nhìn Hàn Hành Chu, phát hiện đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào tên của mình.

Cậu hỏi: "Anh đang nhìn cái gì thế?"

"Thấy chuyện này thật kỳ diệu." Hàn Hành Chu đáp, "Mọi chuyện xem như đã xác định."

Nếu là Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu của một về năm trước, họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng một năm sau, mình lại bước qua cánh cửa hôn nhân với một người khác. Không có những cuộc hẹn hò lãng mạn, thậm chí còn chẳng có một khởi đầu vui vẻ, nhưng những gì họ gặt hái được có thể hình dung như một cái kết viên mãn.

Họ bước ra khỏi cổng rồi lên xe của Hàn Hành Chu với quyển sổ màu đỏ trên tay.

"Hàn Hành Chu." Thẩm Cảnh Duyên gọi anh.

"Hả?"

"Tân hôn hạnh phúc." Thẩm Cảnh Duyên không biết mình đang nói chuyện với ai.

"Tân hôn hạnh phúc." Hàn Hành Châu nhẹ nhàng nở nụ cười, anh nhìn Thẩm Cảnh Duyên một lát, dựa vào trực giác của người trưởng thành, cả hai đồng thời hôn lên môi đối phương.

_____

[1] Bạn trai như bố: Mô tả mẫu đàn ông đối xử với bạn đời của mình như một đứa trẻ.