Bị Tạ Huy Chân nhìn chằm chằm uống thuốc, xong lại húp nửa chén cháo, Tiêu Nghiễn Ninh nằm vào trong đệm chăn lại. Tạ Huy Chân giúp y dém chăn, cuối cùng vuốt má y một cái, dặn dò y nghỉ ngơi cho thật tốt rồi đứng dậy rời đi.
Tiêu Nghiễn Ninh mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi nửa giờ. Giấc mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ, ra mồ hôi đầy đầu, y nhấc tay ấn lấy ngực mới cảm thấy nhịp tim đập quá là nhanh.
Trong mơ lúc thì là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tạ Huy Chân thời niên thiếu, khi thì là ánh mắt thấm nhuần tình dục ngập tràn tính xâm lược của người ấy vào đêm qua, rối như tơ vò, khiến y hết sức bức bối.
Ngẩn ngơ một lát, cũng không còn buồn ngủ nữa, không màng đến người bên dưới khuyên ngăn, Tiêu Nghiễn Ninh khăng khăng đứng dậy, lau mồ hôi nóng khắp người, gọi người gội đầu chải tóc, đi lấy công bào đến cho mình.
“Thế tử gia, điện hạ đã nói, hôm nay người không cần phải làm nhiệm vụ…” Nội thị mặt mày khổ sở khuyên y, chỉ sợ Tiêu Nghiễn Ninh ra ngoài có sơ xuất một cái là bọn họ lại phải ăn gậy.
“Không sao cả, lấy quần áo đến đi,” Tiêu Nghiễn Ninh bình tĩnh mà rằng: “Bên phía điện hạ, ta sẽ nói với huynh ấy.”
Cơn sốt của y gần như đã hạ rồi, tinh thần cũng tốt lên không ít, cứ mãi nằm dí trong tẩm điện ngược lại càng khó chịu, chẳng bằng ra ngoài làm nhiệm vụ, không cần phải nghĩ đến mấy việc ngu dại chẳng đâu ra đâu kia.
–
Mãi đến buổi trưa Tạ Huy Chân mới quay lại, nghe nói Tiêu Nghiễn Ninh sáng ngày đã ra ngoài, lúc này còn đến bên chỗ võ trường thì gần như sắp tức đến bật cười. Hắn sai người đi gọi y đến dùng bữa, lời đến bên miệng lại đổi thành: “Thôi, cô tự đi.”
Hôm nay là đấu võ nội bộ Cấm Vệ quân Đông Cung mỗi tháng một lần, do Lưu Cương tọa trấn phân xét, mỗi Phó Thống lĩnh dưới quyền sẽ dẫn một đội tham gia so tài, kết quả sẽ báo cho Hoàng Thái tử, mỗi người trong đội thắng cuộc sẽ được thưởng tiền, ba người thể hiện xuất sắc nhất trong trận so tài sẽ có ban thưởng riêng.
Trước đây mỗi lần so tài, thi thoảng khi tâm trạng tốt, Tạ Huy Chân cũng sẽ đích thân xem chiến. Nếu như có thể biểu hiện được phần nào đó trước mắt hắn là có thể có cơ hội được tuyển vào đội thân vệ, do đó đám người lên võ trường tất cả đều phát huy hết sức lực, không cam lòng rơi xuống thế hạ phong.
Đây là lần so tài đầu tiên sau khi Tiêu Nghiễn Ninh vào Đông Cung, đáng lẽ y phải dẫn đội tham gia, nhưng bởi thân thể y không thoải mái nên sáng sớm trước khi ra ngoài, Tạ Huy Chân đã sắp xếp để một Phó Thống lĩnh – thuộc hạ của y – làm thay. Sau đấy Tiêu Nghiễn Ninh vẫn đích thân đến, đã thế còn tự mình ra trận.
Khi Tạ Huy Chân đến, trên bãi đang tiến hành diễn luyện đối kháng cận chiến trên ngựa. Mỗi đội ba mươi người hỗn chiến, từng tướng tốt tay cầm kiếm gỗ chưa ra khỏi vỏ, trên thân kiếm có thấm sơn son, người bị sơn son chấm trúng chỗ hiểm phải rời bãi ngay lập tức. Thời gian một nén hương (ba mươi phút), đội có số người ở lại trên bãi nhiều nhất giành chiến thắng.
Tạ Huy Chân đi lên quan võ đài (đài đứng xem đấu võ), Lưu Cương đứng dậy làm lễ rồi nhường chỗ cho hắn. Tạ Huy Chân sầm mặt ngồi xuống, đường nhìn từ đầu chí cuối dõi theo Tiêu Nghiễn Ninh làm gương đi đầu xông lên phía trước.
Tiêu Nghiễn Ninh trông thì gầy yếu, nhưng bản lĩnh trên ngựa lại cao cường, trong chớp nhoáng đã hất ngã vài người, còn bản thân y lại cùng lắm bị thương ở phần cánh tay dưới.
Lưu Cương chú ý đến nơi ánh mắt Tạ Huy Chân hướng đến, nói với hắn rằng: “Tuy Tiêu Thế tử trẻ tuổi nhưng tính tình lại thận trọng, bản lĩnh cũng rất cao cường. Thần nghe nói hôm nay y mang theo bệnh ra trận, có thể thể hiện được thế này, quả thực khiến người ta liếc mắt đố kỵ.”
Tạ Huy Chân chẳng ừ hử, thậm chí trên mặt không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi trên người Tiêu Nghiễn Ninh, khiến người không thể đoán được ra hắn đang nghĩ gì.
Một nén hương trôi qua, đội thân vệ của Hoàng Thái tử do Tiêu Nghiễn Ninh dẫn dắt dùng ưu thế áp đảo giành thắng lợi, hết thảy mọi người đều đang reo hò, Tiêu Nghiễn Ninh đứng trên ngựa, khóe miệng cũng treo nụ cười thẹn thùng. Mãi đến khi y nhìn thấy Tạ Huy Chân xuất hiện trên quan võ đài từ lúc nào không biết.
Bốn mắt chạm nhau, ý cười nơi khóe miệng Tiêu Nghiễn Ninh đông cứng. Y cúi đầu, trở người xuống ngựa, nối gót những Phó Thống lĩnh khác cùng nhau tiến lên hành lễ với Tạ Huy Chân.
Tạ Huy Chân lạnh nhạt nói câu “Miễn lễ” rồi nói với Tiêu Nghiễn Ninh: “Thân thể đệ không thoải mái, phần sau không cần so nữa, theo cô đi về.”
Tiêu Nghiễn Ninh chỉ đành phải nhận lệnh.
Bốn bề lặng ngắt như tờ, Tạ Huy Chân đi xuống quan võ đài, một mạch rời đi. Tiêu Nghiễn Ninh nhanh chân đuổi theo.
Suốt cả đường về Tạ Huy Chân đều không nói chuyện, giống như là tức giận. Tiêu Nghiễn Ninh đi theo sau lưng hắn, lúc đi bộ thật sự có hơi khó chịu, nhưng trước mặt người khác vẫn cố hết sức giữ vững phong thái.
Đặt chân vào cửa điện, Tạ Huy Chân dùng một ánh mắt ra hiệu, một nhóm cung nhân nối đuôi nhau lui xuống.
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu vẫn chưa lên tiếng. Tạ Huy Chân chìa tay chỉ sang tháp mềm mại bên cạnh: “Đến đấy ngồi xuống.”
Tiêu Nghiễn Ninh trù trừ xong thì đi qua, thành thật ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám trái lời Tạ Huy Chân nữa.
Tạ Huy Chân cũng đi sang, dừng bước trước mặt y, trịch thượng nhìn xuống y.
Khắp người Tiêu Nghiễn Ninh đều không thoải mái. Tạ Huy Chân bỗng nhiên cúi xuống, lấy một bàn tay đè lên eo y. Sắc mặt Tiêu Nghiễn Ninh thay đổi, nhưng lại thấy trên gương mặt Tạ Huy Chân không hề có ý trêu chọc cười đùa, trái lại trông còn hơi lạnh lùng, ngón tay chuyển đến sau thắt lưng, càng xuống thấp hơn một chút, chạm đến nơi nào đấy, giọng nặng nề hỏi y: “Chỗ này có đau không?”
Tiêu Nghiễn Ninh như ngồi bàn chông, nhưng không dám cử động, tức khắc lại đỏ mặt: “Không, không đau…”
Tạ Huy Chân: “Nói thật lòng.”
Một hồi lâu, Tiêu Nghiễn Ninh lí nhí đáp: “Hơi khó chịu một chút.”
Lời y nói thực sự là lời thật lòng, không đau, nhưng cực kỳ khó chịu, bước đi cũng không thoải mái.
Tạ Huy Chân không vui vẻ gì cho cam: “Đã khó chịu tại sao phải cố ra vẻ mà gắng gượng tham gia so tài? Lúc cưỡi ngựa đấu với người ta thì quên mất chuyện này? Cơn sốt của đệ hạ chưa? Đã dám liều mạng như vậy?”
Tiêu Nghiễn Ninh bối rối nói: “Thần không muốn tỏ ra quá hèn yếu.”
Tạ Huy Chân cau mày: “Vậy nên vẫn là lỗi của cô, không nên chọn tối hôm qua để ép buộc đệ?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Không phải…”
Nhưng Tạ Huy Chân lại sảng khoái nhận sai: “Cô quên mất đệ phải tham gia so tài, sáng nay nghe người nhắc mới nhớ ra, lần này quả thực là lỗi của cô, lần sau sẽ chú ý.”
Tiêu Nghiễn Ninh thoáng trợn to mắt, trong ánh mắt nhìn sang Tạ Huy Chân giống như có chút kinh ngạc, chắc là y không ngờ rằng Tạ Huy Chân sẽ trực tiếp thừa nhận sai lầm thế này.
Tạ Huy Chân nhìn y, trong mắt dâng lên ý cười: “Đệ ngạc nhiên lắm?”
Tiêu Nghiễn Ninh không biết nên nói gì. Tạ Huy Chân chẳng để tâm: “Sai chính là sai, cô sẽ không không thừa nhận, hay đệ cảm thấy cô là người làm sai nhưng không chịu nhận?”
“… Không phải.” Tiêu Nghiễn Ninh khẽ nói.
Tạ Huy Chân: “Thôi bỏ qua chuyện đấy, nằm sấp xuống đi, cô xem thử, giúp đệ bôi thuốc.”
Tiêu Nghiễn Ninh ngớ ra, lúc kịp phản ứng hắn nói bôi thuốc là bôi thuốc vào chỗ nào thì mặt càng đỏ đến độ sắp bật máu: “Không cần đâu ạ, thần tự làm là được rồi.”
“Để đệ tự làm đệ có nhìn thấy được không?” Tạ Huy Chân hỏi y: “Hay là đệ muốn gọi người khác hầu hạ đệ?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Thật sự không cần…”
Tạ Huy Chân: “Nằm sấp xuống, cởi tiết khố ra.”
Thế này chính là không cho phép từ chối rồi. Thỉnh thoảng Tạ Huy Chân ngang ngược cũng là ngang ngược thật sự.
Tiêu Nghiễn Ninh đành phải quay lưng lại, cả nửa ngày trời mới cởi y sam ra, cởi tiết khố rồi nằm sấp lên tháp mềm.
Y vùi đầu, vành tai hồng thấu, không dám nhìn Tạ Huy Chân nữa. Chỉ nghe thấy tiếng cười của người sau lưng, rồi lại ngửi thấy mùi thơm của cái loại sáp mỡ kỳ cục kia, xúc cảm mát lạnh khiến cơ thể y vô thức co rúm lại, bị Tạ Huy Chân giữ lấy eo: “Đừng nhúc nhích.”
“Không bị rách, nhưng hơi đỏ,” Tạ Huy Chân từ tốn mà rằng: “Thái y nói sáp mỡ này rất tốt, đệ có thể bôi một ít vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, có lợi cho bản thân đệ.”
Giọng Tiêu Nghiễn Ninh nhỏ như muỗi: “Vâng.”
Tạ Huy Chân rất là hài lòng với sự nghe lời của y: “Càng nhiều lần quen rồi thì sẽ tốt thôi.”
Tiêu Nghiễn Ninh không đáp lời nữa, cắn chặt môi dưới.
Một lúc sau Tạ Huy Chân lần nữa giúp y kéo tiết khố lên, Tiêu Nghiễn Ninh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Tạ Huy Chân cầm khăn tay đang lau tay một cách thờ ơ. Y lại chuyển tầm mắt đi: “… Đa tạ điện hạ.”
Tạ Huy Chân nhìn thoáng qua y, hỏi y: “Còn khó chịu không?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Thuốc mỡ này quả thực rất hữu hiệu, cảm giác khó chịu nóng rát kia trong chớp mắt đã giảm bớt. Chỉ là Tiêu Nghiễn Ninh một lần nữa thấy lúng túng, cũng không muốn làm khó bản thân, nếu như Tạ Huy Chân quả quyết muốn thế này, y chỉ có thể tiếp tục dùng thứ này thôi.
Tạ Huy Chân mỉm cười: “Đi thôi, đi dùng bữa trưa.”
–
Chập choạng tối, Lưu Cương đến bẩm báo kết quả đấu võ ngày hôm nay với Tạ Huy Chân. Không ngoài dự liệu, giành được thắng lợi vẫn là đội thân vệ của Hoàng Thái tử.
Suy cho cùng chỉ có người có tài nghệ cao cường nhất mới có khả năng được Tạ Huy Chân coi trọng mà gia nhập đội thân vệ này. Năng lực trên mọi phương diện của đội thân vệ đều phải cao hơn các đội ngũ khác một bậc, trong cuộc so tài mỗi tháng hiếm khi thua trận.
Tạ Huy Chân nghe xong gật đầu, ra lệnh thưởng bạc xuống, lại sai người ban thưởng thêm cho ba người xuất sắc nhất mà Lưu Cương bẩm báo lên. Đợi đến khi Lưu Cương muốn lui xuống, hắn bỗng gọi ông ta lại và hỏi: “Thế tử so với những người đấy, thế nào?”
Lưu Cương ngẩn người, lại không ngờ rằng Tạ Huy Chân sẽ hỏi như vậy.
Theo thể lệ, tuy những Phó Thống lĩnh này dẫn đội so tài, nhưng sẽ không tham gia bình xét, không thể tranh đua với người bên dưới. Chỉ có điều, nghĩ lại thì tuy Tiêu Thế tử trẻ tuổi nhưng Thái tử có lòng mến người tài, chuyện hắn cực kỳ xem trọng y nhiều hơn chút trái lại cũng hiểu được.
Lưu Cương nói: “Cơ thể Thế tử không thoải mái chỉ ra trận một lần mà đã tỏa sáng xuất chúng, nếu như thật sự tham gia so tài, hẳn là không thua người khác.”
Cũng không biết là Tạ Huy Chân có hài lòng hay không với lời đánh giá này, gật đầu: “Cô biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
Lúc này Lưu Cương mới nhận lệnh cáo lui.
Tạ Huy Chân quay sang bên cạnh hỏi Tiêu Nghiễn Ninh: “Đệ nghe rồi đấy, cô biết đệ cũng có tính hiếu thắng, hôm nay đệ thể hiện rất tốt, cũng có thể lĩnh thưởng, đệ muốn thứ gì?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Đa tạ điện hạ, thần không dám nói đến thưởng.”
Tạ Huy Chân tặc lưỡi cái “Chậc”: “Cô nói phải thưởng là phải thưởng, đệ không vừa ý những thứ cô tặng đệ?”
Tiêu Nghiễn Ninh vội vàng nói: “Thần không dám…”
Tạ Huy Chân không tin: “Thế tại sao lần trước đồ cô tặng đệ, đệ cũng chẳng liếc mắt nhìn một cái đã bảo người cất hết đi?”
“Những thứ ấy, thần không thể dùng,” Tiêu Nghiễn Ninh lúng túng giải thích: “Được điện hạ yêu mến, thần lấy làm hổ thẹn.”
Ánh mắt thâm trầm Tạ Huy Chân nhìn y, Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu.
“Đệ qua đây.”
Tiêu Nghiễn Ninh bước đến, Tạ Huy Chân duỗi tay móc lấy đai lưng y, không đợi Tiêu Nghiễn Ninh phản ứng đã cài một thứ lên thắt lưng y.
Là một hương nang[1] bằng vàng chạm rỗng với hoa văn khắc hình con chim, dạng quả cầu dùng móc cài ở phần giữa để cài lại, nhỏ nhắn tinh xảo, bát hương bên trong đựng hương liệu không biết tên, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ thoang thoảng.
“Hương liệu bên trong này là cô nói thái y phối chế riêng cho đệ, mang theo bên mình rất tốt cho cơ thể của đệ, mỗi ngày thêm một ít là được.” Tạ Huy Chân giúp y cài chắc hương nang rồi lại chìa tay gẩy gẩy.
“Có thích không?”
Tiêu Nghiễn Ninh tạ ơn hắn: “Đa tạ điện hạ…”
“Đệ bớt nói mấy chữ tạ cho cô cái đi,” Tạ Huy Chân bất lực mà rằng: “Đệ đã không muốn ban thưởng thì đây không phải là ban thưởng, là lễ vật cô tặng cho đệ.”
Đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của Tạ Huy Chân, trong lòng Tiêu Nghiễn Ninh có chút cảm giác không thể nói thành lời, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vâng.”
Chú thích:
1. Hương nang là một vật dụng đựng hương liệu cài ở bên eo, nó không phải dạng túi gấm hay thấy trên phim bởi vì trong truyện ta là dạng hình cầu, nó là cái này: ↑