[Đam Mỹ] Kim Phong Ngọc Lộ

Chương 10: Điện hạ tự trọng




Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng nhưng Tiêu Nghiễn Ninh đã thức dậy ra ngoài làm nhiệm vụ.

Trong sân của phòng trực nhỏ ở phía sau, hai vị Phó Thống lĩnh dẫn theo nhóm thị vệ vừa thay ca về đồng loạt bái kiến y. Số lượng tuy không nhiều nhưng mỗi một người đều thân hình thẳng tắp, oai hùng khí thế, nếu không phải nhân tài kiệt xuất thì cũng không có khả năng trúng tuyển đội thân vệ của Hoàng Thái tử.

Bên này cũng là ba ca thay phiên nhau do Thống lĩnh và hai vị Phó Thống lĩnh mỗi người dẫn một tốp thị vệ túc trực luân phiên, cứ mỗi bốn giờ[1] đổi một lần. Vốn là Tiêu Nghiễn Ninh muốn tuân theo thông lệ cũ lại có nội thị bên người Tạ Huy Chân đến truyền khẩu dụ rằng, ngoài ra đã đề bạt một vị Phó Thống Lĩnh, do Tiêu Nghiễn Ninh tổng chỉ huy.

Phàm là ý tứ của điện hạ thì cũng không có gì khó nói cả.

Tiêu Nghiễn Ninh tính tình nhã nhặn nên không hề vội vàng lập uy danh trước mặt thuộc hạ, đơn giản khích lệ bọn họ vài câu, sau đó lại có người đến nói Thái tử điện hạ triệu kiến y.

Tạ Huy Chân cũng mới vừa thức dậy, đang dùng bữa sáng.

Tiêu Nghiễn Ninh bước vào thỉnh an, Tạ Huy Chân ra hiệu với y: “Ngồi đi, ăn cùng với cô.”

Thấy Tiêu Nghiễn Ninh đứng đấy không cử động, Tạ Huy Chân bảo: “Cô nghe người nói sáng sớm đến bây giờ ngay cả một ngụm nước đệ cũng chưa uống, không đói sao?”

“Điện hạ, bên chỗ phòng trực có bữa ăn, thần nên ăn ở bên ấy.” Tiêu Nghiễn Ninh khẽ nói.

Tạ Huy Chân trông như đang cười nhưng lại không phải, ngắm nhìn y: “Nơi này của cô không ăn được?”

Tiêu Nghiễn Ninh cụp mắt tạ ân, ngồi xuống.

Trong khi đang dùng bữa, Tạ Huy Chân thuận miệng hỏi y: “Đêm qua ngủ ngon chứ?”

Tiêu Nghiễn Ninh bình tĩnh trả lời: “Đội ơn điện hạ yêu mến, thần cảm kích vô cùng, không có gì không ổn cả.”

“Phải không?” Tạ Huy Chân quan sát nét mặt của y: “Nhưng sao cô nghe nói hôm nay vừa đến giờ Mão đệ đã thức giấc rồi?”

“Thần thân mang công vụ, cần phải làm nhiệm vụ, không thể lười biếng.”

Mỗi lần Tạ Huy Chân hỏi một câu là y liền đặt đũa xuống kính cẩn trả lời, trên phương diện lễ nghĩa không lộ ra chút sai lầm.

Tạ Huy Chân nhắc nhở y: “Đệ thế này không thấy mệt à? Đệ xem như đang tán gẫu cùng cô là được, không cần nghiêm túc như thế.”

Tiêu Nghiễn Ninh lại cảm ơn hắn: “Đa tạ điện hạ.”

Tạ Huy Chân dường như sắp tức đến bật cười rồi, thật đúng là đồ ngốc.

“Cô đặc biệt đề bạt thêm một Phó Thống lĩnh để ngươi không cần phải trực luân phiên cùng, tránh cho khi đến lượt làm nhiệm vụ ban đêm không cách nào ngủ được. Mỗi năm ngày vào triều một lần, ngày có triều hội cô sẽ thức dậy vào giờ Mão hai khắc[2], những ngày còn lại thì thức dậy lúc giờ Mão sáu khắc[3] giống như hôm nay, dùng xong bữa sáng lại đến Ngự Thư phòng nghe chính sự, ngươi làm việc và nghỉ ngơi cùng lúc với cô là được, nghe hiểu rồi chứ?”

Tiêu Nghiễn Ninh: “… Điện hạ không cần phải vì thần phá lệ.”

Tạ Huy Chân không cho là vậy: “Đệ cho rằng bọn Lưu Cương ban đêm sẽ tự mình ra ngoài túc trực tuần đêm à? Chẳng qua cũng chỉ là phân chia việc vặt cho người dưới trướng thôi. Đệ là Phó Thống lĩnh Cấm vệ quân của Đông Cung này, Thống lĩnh đội thân vệ của cô, không cần phải bất cứ việc nào cũng tự thân vận động, chỉ cần biết phương pháp khống chế cấp dưới thì cũng giống như có thể thực hiện tốt nhiệm vụ.”

Tiêu Nghiễn Ninh đành phải thuận theo: “Thần đã hiểu rồi ạ, đa tạ điện hạ chỉ bảo.”

Tạ Huy Chân đã hài lòng: “Lát nữa cô phải đến Ngự Thư phòng, buổi trưa mới quay lại. Đệ ở lại đây, không cần phải đi cùng đâu, nếu không lại phải ở bên ngoài Ngự Thư phòng đứng một hai canh giờ, mệt muốn chết được.”

Nhưng Tiêu Nghiễn Ninh lại chủ động xin mệnh lệnh: “Điện hạ, chức trách của thần là bảo vệ người, há có lý lẽ sợ mệt trốn việc, người không gọi thần túc trực ban đêm đã là ân sủng lớn lao, thần không dám lại làm bộ làm tịch. Thần nguyện cùng đi theo người.”

Y dùng ngôn từ nghiêm chỉnh, hoàn toàn không có ý gắng sức nịnh nọt bợ đỡ, chính là thật sự nghĩ như vậy. Bốn chữ “Trung Quân Phụng Chủ”[4] này chỉ sợ đã khắc sâu vào máu thịt y, giống như đêm qua dù đã khuất nhục như thế nhưng cũng lựa chọn ngoan ngoãn tuân theo.

Tạ Huy Chân không quá khó nói chuyện: “Đệ muốn đi thì cứ đi vậy, nếu đứng không nổi nữa thì quay về trước, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ.”

Tiêu Nghiễn Ninh lần nữa tạ ân.



Giờ Thìn hai khắc, Tạ Huy Chân vào Ngự Thư phòng.

Tiêu Nghiễn Ninh và các thị vệ đi theo khác cùng nhau chờ ở bên ngoài điện, lúc này vừa đứng một cái là đứng liền một canh giờ.

Giờ Tỵ, Tạ Triêu Uyên từ bên ngoài trở về. Lúc đi vào trong, y nhác trông thấy Tiêu Nghiễn Ninh đứng ở vị trí đầu trong hàng ngũ thị vệ của Đông Cung, thoáng nhướng mày, gọi nội thị đến hỏi: “Thái tử đến bao lâu rồi?”

Nội thị trả lời: “Giờ Thìn hai khắc đã đến rồi ạ.”

Tạ Triêu Uyên đưa tay chỉ về phía Tiêu Nghiễn Ninh: “Vậy tiểu tử này đứng ở đây sắp được một canh giờ rồi?”

Nội thị đáp: “Đúng vậy đấy ạ, trước đấy chúng nô tỳ muốn mời Phò mã gia vào thiên điện ngồi nghỉ chốc lát, Phò mã gia nói y đang làm nhiệm vụ, không dám nghỉ ngơi, chúng nô tỳ khuyên nhủ cũng bất động, chỉ có thể bỏ cuộc thôi ạ.”

Thế này cũng thật thà quá đi thôi.

Tạ Triêu Uyên lắc đầu, dặn người đưa nước uống cho dàn thị vệ ở bên ngoài rồi cất bước đi vào.

Sáng sớm Tạ Triêu Linh triệu kiến nội các và chủ quản Lục bộ bàn bạc chính sự, Tạ Huy Chân bàng thính[5], vừa rồi mới bảo chúng thần lui xuống, lúc này Tạ Huy Chân đang giúp phụ hoàng hắn phê duyệt tấu sớ. Tạ Triêu Uyên tiến vào trước tiên nói với Tạ Huy Chân: “Tiểu Thế tử đấy của con là đứa ngốc hả, tốt xấu gì y cũng là một Phó Thống lĩnh, thế mà theo con đến đây vừa đứng đã đứng một canh giờ, thật sự chưa từng gặp ai như y.”

Tạ Huy Chân đọc tấu sớ trong tay, chẳng buồn ngẩng đầu: “Con không để y đến, y không chịu, đến rồi bảo y nghỉ ngơi một lát, y cũng không chịu, mỗi câu mỗi chữ đều là thực hiện chức trách, tính khí còn ngang bướng hơn cả lừa.”

Tạ Triêu Uyên chậc lưỡi, quả thật là y vẫn chưa từng gặp qua chàng thiếu niên nào có tính cách như thế này, người không biết còn cho là giống với mấy cái lão bảo thủ cứng nhắc gần đất xa trời ở trong triều kia, nhưng những lão đấy ai ai cũng đều là nhân tinh[6], đâu ra có thể dễ dàng bị tiểu tử Tạ Huy Chân này nắm trong lòng bàn tay giống như Tiêu tiểu Thế tử vậy.

Nhưng hình như Tạ Triêu Linh lại đánh giá rất cao tính khí của Tiêu Nghiễn Ninh, nhấp ngụm trà chậm rãi cười nói: “Tiêu Thế tử mới mười bảy tuổi mà có thể có sự kiên trì như vậy, trái lại là người có thể thông qua bồi dưỡng trở thành nhân tài mang đến thành tựu.”

Tạ Huy Chân nhân tiện nói với hắn: “Phụ hoàng, y ngốc là do có chút khờ khạo, nhưng phẩm chất không cần phải bàn cãi. Thường xuyên mài giũa rèn luyện thêm, tương lai nhất định có thể có tiền đồ tươi sáng.”

“Ừ,” Tạ Triêu Linh tán thành gật đầu, lần nữa nhắc nhở Tạ Huy Chân: “Con cũng phải học hỏi chút, hiện giờ tuy y ở trong Đông Cung của con, nhưng việc gì có thể làm việc gì không thể làm, trong lòng con phải có chừng có mực.”

“Nhi thần biết ạ.” Tạ Huy Chân ngoan ngoãn tiếp thu lời dạy bảo.

Tạ Triêu Uyên lườm hắn một cái, lại lười chẳng buồn nói.

Tạ Triêu Linh tin tiểu tử này có chừng mực nhưng y lại không tin. Ngày hôm qua Tiêu Thế tử lần đầu vào Đông Cung, đêm hôm ấy Tạ Huy Chân liền sai người truyền thái y, y đã nghe người nói lại rồi nhưng chưa nói sự tình cho Tạ Triêu Linh biết, tránh cho Tạ Triêu Linh phải bận lòng lo nghĩ chuyện của tiểu tử này.

Nghĩ cũng phải, người cũng đã đến bên cạnh mình rồi, sao có thể không làm chuyện gì hết?

Nói chuyện được một lúc, bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa, chẳng mấy chốc liền có xu thế mưa như trút nước.

Tạ Huy Chân dừng bút, mi tâm thoáng nhíu lại, đứng dậy đánh tiếng với Tạ Triêu Linh rồi đi ra ngoài điện.

Vừa bước ra khỏi cửa điện liền trông thấy Tiêu Nghiễn Ninh đứng dưới thềm ngọc bị mưa xối ướt quần áo giống những người khác, nhưng thân hình vẫn đứng ưỡn thẳng, không dao động mảy may.

Tạ Huy Chân sầm mặt, ra hiệu nội thị bên cạnh bung dù đi xuống: “Gọi y vào.”

Tiêu Nghiễn Ninh đi lên. Y bị mưa xối ướt như chuột lột, ngoại bào ướt sũng dính chặt trên người, trên mặt toàn là nước mưa, trên tóc cũng đang nhỏ nước.

Tiêu Nghiễn Ninh đi vào, trước hết cúi đầu hành lễ với Tạ Huy Chân. Tạ Huy Chân chẳng vui vẻ gì: “Mưa to như vậy cũng không biết đường đi trú, đệ cố ý đấy hả?”

Tiêu Nghiễn Ninh: “Nếu như thần trú mưa, những người khác phải làm sao? Thần là Thống lĩnh của bọn họ, dưới hàng nghìn ánh mắt nhìn chằm chằm nếu không thể lấy mình làm gương, về sau còn uy tín nào để có thể lên tiếng?”

Giọng điệu y bình tĩnh, chỉ là trần thuật sự thật, không hề có ý định tranh cãi.

Tạ Huy Chân nghe xong thì hơi nheo mắt, thâm trầm nhìn y.

“Giỏi nhỉ, có tiến bộ rồi, còn biết bác lại cơ đấy.”

Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu càng thêm thấp, không đáp lời nữa.

Tạ Triêu Linh phái người đi ra nhắc Tạ Huy Chân, nói để hắn quay về Đông Cung trước. Vốn là Tạ Huy Chân cũng không định ở lại thêm, lúc này liền rời đi.

Hắn một mình ngồi kiệu, những người khác đều đội mưa đi theo, sau hai khắc về đến Đông Cung, tất cả mọi người đều đã nhếch nhác nhìn không nổi.

Tiêu Nghiễn Ninh định cáo lui đi thay bộ quần áo nhưng bị Tạ Huy Chân gọi lại: “Hôm qua thái y còn nói vết thương của đệ không được dính nước, đệ hoàn toàn không nghe vào tai sao?”

Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu, không nói nên lời.

Tạ Huy Chân: “Cởi quần áo ra.”

Tiêu Nghiễn Ninh hơi tái mặt, không chịu cử động.

“Ban ngày ban mặt cô sẽ không làm gì hết. Quần áo của đệ ướt cả rồi, cứ thay ở đây đi.” Tạ Huy Chân hất cằm ra hiệu cho y.

Tiêu Nghiễn Ninh khó xử mà rằng: “Điện hạ, thần không muốn thất lễ trước điện, điện hạ vẫn là nên đồng ý cho thần về thiên điện thay quần áo đi ạ.”

Tạ Huy Chân “xùy” nhẹ một tiếng: “Cái vẻ nhếch nhác chẳng ra sao này của đệ không phải đã thất lễ trước điện rồi hay sao?”

Tiêu Nghiễn Ninh: “… Thần biết sai rồi ạ.”

“Ra sau bình phong mà thay, cô không nhìn đệ là được.” Tạ Huy Chân chẳng vui vẻ gì mà nói.

Tiêu Nghiễn Ninh buộc phải nhận lệnh, đến sau bình phong cởi ra y bào đã ướt đẫm dính sát rạt từ lâu. Y không gọi người giúp đỡ, tự mình lấy khăn lau sạch nước trên người rồi một lần nữa mặc vào từng chiếc quần chiếc áo mới mà hạ nhân đưa đến.

Tạ Huy Chân đứng bên ngoài bình phong, khoanh tay nhìn ngắm bóng dáng phía sau bình phong.

Bởi vì trời mưa, ánh sáng trong điện mờ tối, chỉ thắp hai trản đèn lồng, bóng đổ lên bình phong, từng cái cong lưng cúi đầu của người ấy đều có thể nhìn trộm rõ mồn một, đường cong từ bả vai đến vòng eo vô cùng mượt mà, dưới sự phụ trợ của ánh nến vô cớ sinh ra chút hương vị duyên dáng nhẹ nhàng khác.

Tiêu Nghiễn Ninh từ sau bình phong đi ra, đối diện với ánh nhìn không chút giấu giếm nhìn về hướng y của Tạ Huy Chân bèn cụp mắt.

Tạ Huy Chân nhắc nhở y: “Tháo dây buộc tóc rồi lau đầu đi, tóc ướt hết cả rồi, không khó chịu sao?”

Tiêu Nghiễn Ninh do dự mà rằng: “Điện hạ nên cho phép thần quay về để chỉnh đốn thỏa đáng thì tốt hơn…”

“Cứ lau ở đây,” Tạ Huy Chân kiên trì: “Đệ qua đây.”

Tiêu Nghiễn Ninh đành phải bước đến, lại bị Tạ Huy Chân vươn tay tóm chặt lấy, ấn y ngồi lên tháp.

Dây buộc tóc vốn đã ướt sũng nước mưa bị ngón tay Tiêu Nghiễn Ninh móc một cái, chớp mắt từ trên mái tóc ướt nước trượt xuống, tóc dài đen nhánh xõa tung.

Đầu Tiêu Nghiễn Ninh cúi rồi lại không thể ngẩng lên, mang tai đỏ bừng hết cả. Đầu bù tóc rối trước mặt người khác còn thất lễ hơn cả việc áo mũ không chỉnh tề, chứ huống chi là ở bên cạnh vị Hoàng Thái tử ôm tâm tư không thuần khiết đối với y đây.

Tạ Huy Chân cầm khăn tự tay giúp y lau khô nước trên tóc, Tiêu Nghiễn Ninh đứng ngồi không yên: “… Đã làm phiền đến điện hạ, để thần tự làm ạ.”

Tạ Huy Chân đặt bàn tay lên bả vai y nhẹ nhàng ấn một cái: “Đừng cử động.”

Sau đó vén tóc ướt sang bên tai y rồi vân vê dái tai đã đỏ ửng của y. Tiêu Nghiễn Ninh nghe thấy tiếng cười của Tạ Huy Chân nơi đỉnh đầu mình, tiếng cười vui vẻ như thể cố ý trêu đùa y: “Mắc cỡ vậy cơ à?”

Câu “điện hạ tự trọng” đến bên môi lại nuốt ngược về, nói ra thì cùng lắm ngang với việc thêm trò cười cho vị điện hạ này mà thôi.

Tiêu Nghiễn Ninh cứng đờ người không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, mãi đến khi Tạ Huy Chân giúp y lau khô tóc rồi lại tự tay buộc lên giúp y, trong suốt quá trình chưa từng ngước mắt nhìn.

Ngón tay của Tạ Huy Chân vuốt ve từ dái tai đến sau gáy y. Lúc Tiêu Nghiễn Ninh đã không chịu được nữa định quỳ xuống, cuối cùng có người đi vào.

Cung nhân đến bẩm báo thái y đã đến rồi, đang ở ngay ngoài điện, Tạ Huy Chân thu tay, thần sắc khôi phục lại vẻ chính trực, ra lệnh: “Gọi người vào đi, xem qua vết thương trên chân cho Thế tử.”

Chú thích:

1. Theo đơn vị giờ của ngày xưa. Một (canh) giờ là hai tiếng đồng hồ, tức là tám tiếng đổi ca một lần. ↑

2. Giờ Mão hai khắc: từ 5 giờ 15 phút đến 5 giờ 30 phút sáng. ↑

3. Giờ Mão sáu khắc: từ 6 giờ 15 phút đến 6 giờ 30 phút sáng. ↑



4. Trung Quân Phụng Chủ (忠君奉主) tạm dịch là dốc lòng làm hết bổn phận với vua, kính vâng mệnh ý với chủ nhân. ↑

5. Bàng thính: tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu hay biểu quyết. ↑

6. Nhân tinh là từ dùng để chỉ những người cực kỳ biết nhìn người, đặc biệt có khả năng tính kế, khôn khéo trong đối nhân xử thế, không dễ lừa gạt, khéo đưa đẩy trong công việc, không bao giờ chịu thiệt thòi. ↑