[Đam Mỹ] Không Hợp

Chương 53: Hoàn chính văn




Chương trình quả thực khá đầy đủ, có ca hát, ảo thuật, còn có cả tấu nói.

Lúc đầu tôi chỉ biết im lặng, nhưng dần dần tôi cũng đắm chìm vào bầu không khi vui sướng này, vừa ăn hạt dưa vừa xem kịch rồi cười toe toét.

Khi tôi cho rằng “niềm vui” chính là chủ đề của bữa tiệc này, nhưng đến cuối cùng cũng là cái kết, lớp trưởng lấy ra một cuốn sổ bìa cứng sặc sỡ, nói rằng đây là lời nhắn chia tay của các bạn trong lớp, sau đó bắt đầu đọc một cách tha thiết.

“Mễ Hạ, mặc dù hai năm qua tôi không hay nói chuyện với cậu nhưng cậu luôn là người thú vị đối với tôi, hy vọng sau này cậu không quên bọn tôi…”

“Cả đời làm bạn tốt, chúc cậu tiền đồ như gấm…”

“Tao vốn tưởng tụi mình có nhiều thời gian chơi chung, ai dè mày cứ thế rời đi trước…”

“Lúc đầu tôi tưởng cậu là cậu ấm, về sau mới phát hiện cậu chính là thằng ngốc vui tính…”

Trong lòng ê ẩm, tôi nhìn sang Hạ Nam Diên đang im lặng bên cạnh, nghiêng người hỏi hắn: “Anh viết chưa?”

Hạ Nam Diên cầm một viên kẹo trên bàn lên, bóc lớp giấy gói rồi nhét vào miệng, nói: “Viết rồi.”

“Anh viết gì vậy?”

Anh nhìn đăm đăm về phía Lý Ngô Tứ đang đọc lời nhắn giữa phòng học, nói: “Vẫn chưa tới lượt.”

Đọc gần hết rồi mà vẫn chưa tới lượt à?

Thế là tôi tiếp tục đoán mấy câu sau.

“Là câu này hả?”

Hạ Nam Diên không nói gì, tôi thử ngẫm lại, hình như không phải.

“Câu này?”

Có vẻ cũng không đúng luôn.

Đang đoán, lớp trưởng lật sang trang mới, đột nhiên dừng lại.

“Em là bông lúa độc nhất vô nhị nở rộ trên mặt trời. Cảm ơn em đã mang mùa hè đến thế giới của anh.”

Lớp trưởng vừa dứt câu, nam sinh xung quanh lập tức gào lên.

“Chắc chắn là nữ sinh!” Phương Hiểu Liệt vỗ bàn nói: “Tao cược năm tệ, có người thầm mến mày đó cậu ấm.”

Cao Miểu giơ tay: “Tao thêm mười tệ, văn chương như vậy nhất định là con gái!”

Lớp trưởng phớt lờ bọn nó, qua trang rồi bắt đầu đọc câu tiếp theo.

Lúc chưa đọc tới, cảm giác lời nhắn nào cũng đều do Hạ Nam Diên ghi, nhưng khi thực sự nghe thấy rồi, tôi mới phát hiện căn bản không cần xác nhận.

Tôi lặng lẽ kéo tay áo của Hạ Nam Diên dưới gầm bàn, ngầm trao đổi ánh mắt đơn giản với anh, mặc dù tôi không nói gì cảm giác tôi đã nói hết mọi thứ.

Lúc đọc xong lời nhắn chia tay của cả lớp, lớp trưởng gấp cuốn sổ lại, đặt lên bục rồi cầm chiếc áo phông trắng bên cạnh lên, lắc lắc: “Đây là món quà thứ hai chúng tôi chuẩn bị cho cậu, áo có chữ ký của các giáo viên phụ trách, tuy nó rất rẻ, chưa tới trăm tệ nhưng tình bạn của chúng ta là vô giá, mong cậu đừng ghét bỏ.” Nói xong rồi cầm quyển sổ lưu bút trên bục giảng lên rồi mang theo hai món quà đi về phía tôi.

Tôi vội vàng đứng dậy, phủi sạch vỏ hạt dưa trên tay, hồi hộp nhận lấy cuốn sổ và áo phông từ lớp trưởng.

“Tôi nhất định sẽ giữ gìn thật kỹ.” Tôi cầm lấy tâm ý của các bạn, nỗi buồn chia ly lại trào dâng trong lòng, vành mắt không khỏi ửng đỏ.

Đâu ai ngờ được tôi lại không nỡ rời xa cái nơi mà tôi không tình nguyện đến vào lúc đầu chứ.

Một vài nữ sinh nhạy cảm hơn bắt đầu lau nước mắt, ngay cả người lạc quan như Quách Gia Hiên cũng bắt đầu ủ rũ.

Hai năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn nhưng cũng đủ lưu lại ký ức cả một đời.

Ngày mai rời đi, sẽ có một vài người không còn cơ hội gặp lại. Mới nghĩ đến đây thôi mà tôi đã không kìm được tiếng nấc nghẹn ngào.

“Thôi không nói mấy câu sến súa nữa, dù sao… mọi người bảo trọng, thi đại học xong nhớ tới Hải Thành chơi với tôi!”

Sáng sớm mai, Quách Duệ sẽ đến chở tôi ra sân bay, nhưng tôi thì cố gắng kéo sát giờ mới bắt đầu xếp hành lý.

Thật ra cũng không có gì phải sắp xếp, quần áo các thứ đã được đóng gói gửi về nhà, chăn đệm cũng vừa bàn giao xong, chăn bông đưa Quách Gia Hiên, đệm cho Phương Hiểu Liệt.

Mà chiếc vali to như vậy, chứa đầy sách vở.

“Anh nói xem nếu em giấu anh bên trong thì anh có thể vượt qua kiểm tra an ninh không?” Tôi chống hông nhìn chiếc vali trên mặt đất, sau đó quay đầu hỏi Hạ Nam Diên vừa mới tắm xong, giờ đang nghiêm túc lau khô tóc.

Anh lau nửa bên tóc ướt, nghe vậy nhíu nhíu mày nói: “Gói mang đến Hải Thành chôn à?”

Tôi gật gật đầu: “Đúng, không sai.” Tôi bước từng bước về phía anh, bấm khớp ngón tay, sắc mặt dần trở nên dữ tợn: “Bây giờ em lập tức bóp chết anh, bớt cho anh lại dị ứng lãng mạn!”

Tôi nắm lấy khăn tắm của Hạ Nam Diên, không nói hai lời siết cổ anh.

“Bây giờ anh còn dị ứng lãng mạn nữa không?” Tôi chất vấn hắn.

Anh mỉm cười chống lại sự tấn công của tôi, giả vờ xin tôi tha thứ, cuối cùng thấy tôi không có ý định bỏ qua thế là dứt khoát nhấc bổng tôi lên.

Tôi định mở miệng hét lên thì anh lại đặt tôi xuống, nhưng không phải trên mặt đất mà là trên bàn.

Chúng tôi nhìn nhau, thấy rõ ràng nụ cười trên gương mặt đôi bên nhưng niềm vui ấy chỉ là bề nổi, thoáng cái đã biến mất.

“Một năm, anh chờ em một năm nhé, một năm sau chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa.” Tôi vuốt ve mặt anh, bảo đảm nói.

Hạ Nam Diên nhắm mắt lại, giống như một con vật ngoan ngoãn dụi vào tay tôi, trong cổ họng phát ra tiếng “Ừ” nhàn nhạt.

Đêm đó, chúng tôi nằm trên cùng một chiếc giường, kể về quá khứ, nói về tương lai, tâm sự về cuộc sống đại học sau khi chúng tôi đến thủ đô.

Nguyện vọng của Hạ Nam Diên vẫn luôn rõ rệt, đó là vào trường đại học giỏi nhất quốc gia – đại học thủ đô. Ban đầu tôi cứ nghĩ dù gì mình cũng là tiến sĩ nên vẫn nhen nhóm chút ảo tưởng với ngôi trường này. Về sau nhận ra do mình suy nghĩ nhiều, cuối cùng tôi quyết định từ bỏ nó.

Cũng may thủ đô không chỉ có một trường đại học, cách đại học thủ đô khoảng ba cây số có tận bốn trường cao đẳng, nếu mở rộng thành khu thì càng nhiều hơn nữa.

“Sau này em không ở ký túc xá, chúng ta thuê một căn phòng gần trường rồi tự mình sinh hoạt.” Mặc dù còn tận một năm nhưng tôi đã nghĩ tới việc trang trí như thế nào rồi.

Hạ Nam Diên yên lặng lắng nghe những tưởng tượng phong phú của tôi, đột nhiên nói: “Nếu cậu không đồng ý thì sao?”

“Oa, vậy thì cậu cũng hơi quá đáng rồi, chúng ta đều là người lớn cả rồi sao lại không đồng ý chứ?” Ngoài miệng nói vậy nhưng lòng tôi vẫn cảm thấy hơi mất mát: “Nếu thật sự không được nữa thì để Bách Dận tính vậy.”

Đây chính là công dụng của mợ.

Trò chuyện đến nửa đêm, cuối cùng ý thức cũng mơ hồ, tôi buồn ngủ nhưng lại không muốn lãng phí khoảng thời gian cuối cùng chúng tôi ở bên nhau, tuy nhiên xoắn xuýt quá nhiều nên tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Ngày hôm sau, khi trời còn sáng, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động của tôi reo lên. Tôi rời giường, ngáp một cái thật dài, buồn ngủ đến mức hai mắt không mở ra nổi.

Vừa mặc quần áo xong thì Hạ Nam Diên cũng tỉnh.

“Anh ngủ tiếp đi, trời vẫn sớm mà.” Dựa theo thời gian thức giấc mọi ngày của Hạ Nam Diên thì anh vẫn có thể ngủ thêm nửa tiếng.

“Không, anh tiễn em.” Hạ Nam Diên ngồi trên giường lau mặt, một lúc sau mới bước xuống giường.

Trước khi rời khỏi ký túc xá, tôi đặc biệt chạy đến chào tạm biệt Quách Gia Hiên, Cao Miểu và những người khác nghe thấy động tĩnh cũng chạy đến, cả đám ôm nhau thành một quả bóng lớn, khóc lóc rất lâu làm mọi người xung quanh chú ý.

“Haizz, tưởng sáng sớm ai ợ ra rắm trong phòng nữa chứ!” Thấy không có tin tức gì, đối phương lắc đầu thất vọng rời đi.

Chào tạm biệt bạn bè xong, Hạ Nam Diên và tôi cùng nhau rời khỏi ký túc xá. Trời chỉ vừa mới sáng mà trên đường đã có không ít học sinh chạy tới phòng tự học.

Những người đi ngang qua chúng tôi ít nhiều gì cũng lia ánh mắt tò mò nhìn cái vali lớn phía sau tôi.

Thật là ngắn.

Tôi đã đi trên con đường này suốt hai năm trời nhưng tôi không ngờ cảm giác đi trên đó lần cuối sẽ như thế này. Rời đi rồi, một cái cây, con đường và bát đậu phụ ở canteen càng trở nên quý giá hơn bao giờ hết.

Mà tất nhiên, không nỡ nhất vẫn là người.

Tôi chỉ vào bữa sáng trong cửa sổ căn tin, hào phóng nói: “Anh muốn ăn gì thì cứ lấy, em bao!”

Hạ Nam Diên không khách sáo với tôi, bánh bao, mì, trứng luộc, ngô bí đỏ sữa tươi, lấy đầy cả một khay thức ăn.

Đừng bảo anh còn cao lên được nữa nhé? Tôi nhìn chằm chằm Hạ Nam Diên ăn ngon lành đối diện, rơi vào trầm tư.

Tôi quên hỏi tiến sĩ Mễ là ngoài trình độ thì chiều cao của Mễ Hạ ở mỗi thế giới song song đều khác nhau đúng không. Sau nửa năm bổ sung thực phẩm và tập thể dục điều độ, tôi cũng chỉ cao thêm 3cm, chiều cao hiện tại khoảng 1m75. Với tốc độ này, cảm giác tôi khó mà vượt qua Hạ Nam Diên được.

Đừng bảo một năm sau ngay cả 10cm chênh lệch tôi cũng không duy trì nổi chứ?

Nghĩ như vậy, vốn dĩ tôi không có hứng ăn, nhưng rốt cuộc lại gọi một bát mì ăn đến mức căng cả dây lưng quần.

Ngoài cổng trường, Quách Duệ đứng kế chiếc xe đen nhỏ đợi chờ không biết bao lâu rồi.

Hạ Nam Diên tiễn tôi đến cổng, nhìn xe đằng kia, cũng không đi qua.

“Đi đường cẩn thận.” Anh móc trong túi ra một gói nhỏ, bỏ vào túi của tôi rồi nói: “Lên xe hẵng mở.”

Tôi sờ túi, thấy phồng lên một cục: “Cái gì ấy? Đồ ăn à?”

Tôi còn tưởng anh nhét kẹo để tôi ăn trên đường.

“Em nhìn là biết.”

Tôi gật đầu: “Vâng.”

Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong phút chốc cả hai nhìn nhau không nói lời nào.

Cổng trường người ra vào tấp nập, nói gì cũng không tiện. Tôi ấp úng, cuối cùng chỉ nói được ba từ.

“… Hẹn gặp lại.”

Anh cười: “Hẹn gặp lại.”

Tôi mấp máy môi, siết chặt quai va li, không muốn đi.

“Chúng ta gặp nhau ở thành phố Bắc nhé.”

“Ừm, hẹn gặp lại em ở thành phố Bắc.” Anh nhìn về phía sau tôi, nói: “Đi đi, người ta đang đợi em đấy.”

Thấy không thể kéo dài được nữa, tôi chỉ đành kéo vali lê từng bước rời đi.

Đi đến cạnh xe, tôi quay đầu nhìn lại, Hạ Nam Diên vẫn đứng đó. Thấy tôi nhìn anh, anh bèn nặn ra một nụ cười rồi vẫy tay với tôi.

Tôi lập tức nhịn không được mà trực tiếp òa khóc.

“Ôi chao, buồn như vậy sao, sao lại khóc rồi?” Quách Duệ xuống xe giúp tôi xếp hành lý, thấy tôi rơi nước mắt thì hơi kinh ngạc.

Trong tưởng tượng của ông, tôi hẳn là nên vui mừng khôn xiết vì có thể rời khỏi đây, chứ không phải dáng vẻ không nỡ như thế này.

“Chú, chú không hiểu đâu.” Tôi bình tĩnh lấy tay áo lau nước mắt trên mặt, sợ Hạ Nam Diên trông thấy lại lo lắng.

Ngồi lên xe, ấn cửa sổ xe xuống, tôi nhìn Hạ Nam Diên đang đứng ngay cổng lần cuối rồi vẫy tay tạm biệt anh.

“Ngồi cho chắc nhé, chú xuất phát đây.” Quách Duệ vừa dứt lời, động cơ xe phía dưới bắt đầu rục rịch.

Không thể nhìn được qua cửa kính xe nên tôi bèn nằm sấp xuống quay ra nhìn cửa kính phía sau, nhưng cũng nhanh chóng không thấy gì nữa, tôi chỉ đành ngoái đầu ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tôi nhớ tới món đồ Hạ Nam Diên đưa trước khi đi, thế là thò tay vào túi lấy.

Tổng cộng có ba lớp bao bì. Ngoài cùng là chiếc khăn tay bằng vải màu xanh lam, lớp thứ hai là lớp vải từ da thuộc, còn trong cùng là lớp vải trắng mềm mịn như lụa. Khi tôi tháo lớp khăn lụa cuối cùng ra, tôi gần như chết lặng.

Một bông tuyết bạc nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay tôi. Được trân trọng gói ghém là con dấu của anh, là thứ quan trọng hơn cả mạng sống trong mắt những người Tằng Lộc.

Anh lại đưa nó cho tôi.

Tôi cứ tưởng anh muốn đợi thêm một năm, chờ cho tình cảm của chúng tôi có thể vượt qua thử thách yêu xa, lúc ấy mới hoàn toàn tin tưởng rồi giao cho tôi con dấu của anh, không ngờ bây giờ anh đã đưa cho tôi…

Anh thật là…

Cầm bông tuyết pha lê, tôi bật khóc.

“Sao… sao cháu lại khóc rồi?” Quách Duệ nhìn kính chiếu hậu, thẳng như ruột ngựa an ủi tôi: “Có phải chia tay nhau luôn đâu, khóc gì chứ, thôi đừng khóc, nam nhi không dễ rơi lệ.”

“Chú, chú không hiểu đâu!” Tôi nắm chặt bông tuyết trong tay, áp nó vào lồng ngực.

Nam nhi không dễ rơi lệ, chẳng qua là do chưa đủ đau thương. Yêu xa khó lắm, chú không hiểu à! Nhất là với những cặp vợ chồng mới cưới như chúng tôi thì lại càng khó!

[Em lên máy bay rồi!]

Sau khi lên máy bay, tôi gửi một tin nhắn cho Hạ Nam Diên, vốn dĩ tôi định ghi âm tin nhắn thoại cho anh, để tối về ký túc xá anh biết tôi bay khi nào. Kết quả là tôi vừa gửi đi thì bên kia đã trả lời.

[Ừ.]

Tôi sửng sốt, đoán già đoán non: [Anh mang điện thoại vào lớp hả?]

Học sinh giỏi Hạ Nam Diên ngang nhiên vi phạm nội quy trường, mang điện thoại di động, đây là không có đạo đức hay nhân cách méo mó?

[Chỉ có hôm nay, giờ trưa rồi nên anh mới lấy ra xài.]

[Không cần giải thích, em biết rồi, anh là vì em!]

Sau đó, tôi gửi một cái meme “chu mỏ”.

Bên kia vẫn im lìm một lúc lâu, mãi cho đến khi nữ tiếp viên đến nhắc chuyển sang chế độ máy bay thì điện thoại mới rung lên, một tin nhắn mới đến.

Tôi mở ra đọc, không ngờ Hạ Nam Diên lại nhắn trả một cái meme “chu mỏ” khác.

Chết tiệt, vậy cũng quá đáng yêu đi?

Dưới cảm xúc dâng trào, tôi tận dụng thời gian còn lại để gửi cho Hạ Nam Diên một tin nhắn.

[Chờ em, em sẽ cầm tín ấn của em đến thành phố Bắc tìm anh!]

Tiến sĩ Mễ còn có thể lang thang trong vũ trụ hàng ngàn năm, tôi chịu đứng một năm thì có là gì!

Máy bay chầm chậm cất cánh, cùng với tiếng gầm thật lớn, mặt đất càng lúc càng xa, chỉ trong vài phút, tôi đã bay lên trời xanh.

Anh nói tôi là bông lúa độc nhật vô nhị trên bầu trời.

Nhìn ánh nắng chói chang ngoài ô cửa sổ, tôi khẽ nheo mắt lại, đặt bông tuyết bạc trên cửa sổ, để nó trùng khớp với mặt trời chói lóa kia.

Thế thì anh chính là chim ưng độc nhất vô nhị của Sơn Nam nhỉ?

Bay qua núi tuyết, bay qua hồ nước, bay qua nhà chọc trời, qua ngàn vạn biển người, cầm bông tuyết hiếm có nhất thế gian, mang nó đến thế giới của tôi.

Thoáng chốc, tôi cảm giác thời gian như trở về hơn một năm trước, đó là một buổi sáng lành lạnh.

Dưới ánh nắng chói chang, trong trường có rất nhiều người Tằng Lộc, hiệu trưởng mời người đại diện lên phát biểu. Một bóng người cao lớn bước tới trước micro, cởi bỏ áo choàng, lộ ra vẻ đẹp khiến tôi hoa mắt.

Vào lúc đó, đại não cộng hưởng với trái tim, suy nghĩ đầu tiên khi tôi nhìn thấy Hạ Nam Diên là —— Sao trên đời này lại có một người đẹp như vậy? Nếu mà là con gái thì tốt rồi…

Hết