[Đam Mỹ] Không Hợp

Chương 32




“Tình hình hiện tại của tôi… hơi phức tạp.” Tôi chống người ngồi dậy, ngồi nghiêng trên cành cây.

Đường nhìn của Hạ Nam Diên từ từ rơi xuống nửa người dưới của tôi, dù không nói gì nhưng tôi có cảm giác rằng hẳn đối phương đã hiểu phần nào tình trạng khó khăn của tôi.

“Cậu xuống trước đi đã.” Hắn lại vẫy tay với tôi lần thứ hai.

Đúng là dù gì cũng phải xuống dưới đã, cũng không thể ở mãi trên cây được. Bây giờ chỉ có một người Hạ Nam Diên thì không sao, đợi lát nữa đưa tới một đám người qua đường tới vây xem giúp vui thì mười năm, hai mươi năm sau này, chỉ cần nhìn thấy cây long não, cuộc sống của tôi sẽ không còn vui vẻ nữa.

“Vậy cậu…” Tôi nhìn Hạ Nam Nguyên dưới tàng cây, hơi lo lắng: “Vậy cậu phải bắt được tôi đấy.”

Khi leo lên thì không thấy gì, bây giờ nhìn lại thì đúng là cao thật.

Trong lòng đếm đến ba, tôi nhắm mắt nhảy xuống, quá trình rơi xuống rất ngắn, trong giây sau tôi đã rơi vào một cái ôm chắc chắn và ấm áp. Chỉ là bị lực mạnh đánh vào người, cuối cùng Hạ Nam Diên cũng không ngăn được quán tính, hình như hắn trượt một cái, trực tiếp ôm tôi ngã ngửa ra sau. Trước khi ngã xuống, tôi nghe thấy hắn không vui “chậc” một tiếng.

Bị hạt tuyết bắn tung tóe khắp đầu và mặt, tôi lập tức lắc đầu để tuyết không rơi thêm vào quần áo.

“Lạnh quá lạnh quá!”

Hạ Nam Diên quay đầu lại, khẽ cau mày: “Đừng lắc nữa.” Nói rồi sức trên tay hắn mạnh thêm, nắm chặt bắp đùi tôi.

Trong nháy mắt, da đầu tôi tê dại, như có một luồng điện dọc theo sống lưng xông lên đỉnh đầu, giác quan toàn thân tôi đều tập trung vào chỗ đang kề da thịt với Hạ Nam Diên.

Mà lúc này, hiển nhiên Hạ Nam Diên cũng đã nhận ra có gì đó kì lạ.

Tôi có thể cảm thấy rõ ràng hơi thở của hắn đã ngừng lại một nhịp, trong hai giây, chúng tôi chỉ nhìn nhau mà không nói hay thực hiện thêm bất kỳ động tác nào.

Sự tồn tại của bàn tay mang theo hơi nóng dán vào da quá mạnh, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được những vết chai mỏng hình thành trên đầu ngón tay của Hạ Nam Diên do viết lách và lao động. Thông qua hô hấp, chúng không ngừng chuyển động nhẹ nhàng trên da thịt, làm tôi không kìm nổi mà rùng mình.  

Sự run rẩy này giống như một loại tín hiệu nào đó, làm cho Hạ Nam Diên tỉnh táo lại ngay, rút tay ra khỏi cái lỗ rách trên quần tôi.

Hắn giơ tay lên nói: “Xin lỗi, không cẩn thận lọt vào…”

Lúc này không phải nên nói mấy câu gần như là tán tỉnh* à? Chẳng hạn như “Thảo nào mà tôi thấy nóng quá”, “Vết chai của cậu làm tôi đau quá”, “Cậu cho tôi sờ một cái thì tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cậu”?

(*)

Nếu đã muốn chơi gay thì phải chơi triệt để, phải thực hiện nó đến cùng, nắm bắt từng phút từng giây để chơi gay. Nếu không, tôi không chủ động, hắn cũng không chủ động, hai thằng trai thẳng làm sao mà đến được với nhau?

Tôi mở miệng, cố gắng dùng ngôn ngữ biểu đạt thứ trong đầu mình: “Thảo, thảo nào tôi đau thế…”

Tôi: “…”

Mẹ ơi chơi gay khó quá.

Dưới ánh mắt bối rối của Hạ Nam Diên, tôi nhảy dựng lên như bị lửa đốt mông, che cái quần thủng lỗ chạy đến dưới tàng cây ngồi xuống.

Hạ Nam Diên chống người đứng dậy trên tuyết, từ từ vỗ vụn tuyết trên người xuống.

“Bên trong không bán quần.” Hắn đi đến trước mặt tôi nói: “Cậu mặc áo choàng của tôi đi.”

Tôi chưa kịp trả lời thì hắn đã cởi thắt lưng, cởi cái áo choàng đen ra đưa cho tôi.

Tôi vui mừng khôn xiết. Đúng rồi, có thể mặc đồ của hắn mà, tốt quá, tôi còn tưởng phải để mông trần đi về. Tôi đứng dậy, nhanh chóng cởi áo lông của mình ra, đổi với cái áo choàng đen trên tay đối phương.

Áo choàng của Hạ Nam Diên vốn dài đến bắp chân, nhưng sau khi tôi mặc vào thì trực tiếp dài đến mắt cá chân của tôi, trông hệt như cái váy. Mà áo lông của tôi cũng hơi nhỏ so với Hạ Nam Diên, sau khi mặc vào tay áo ngắn hẳn một đoạn, để lộ ra cái áo lót màu đen bên trong.

Nhưng nói thế nào nhỉ, so với tôi đây không có gì nổi bật, trông hắn càng giống như là cố ý mặc như vậy, cảm giác càng hợp mốt hơn.

Liếc nhìn cặp chân dài của hắn, lòng tôi không ngừng mặc niệm: Cái gì mà ghen tị hay không, sau này đều là người một nhà rồi.

Tôi quay lại quán trà sữa để lấy trà sữa, một lúc sau bọn Quách Gia Hiên cũng tay cầm túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi bảo tàng. Nhìn thấy Hạ Nam Diên và tôi đang mặc gì thì đều sửng sốt trong giây lát.

“Quần tao rách rồi, mượn áo khoác cậu ấy che một chút.” Tôi giải thích đại khái.

“Đột ngột như vậy à?” Khâu Duẫn ngạc nhiên hỏi: “Anh đang mặc quần hãng nào? Đang yên đang lành sao nói hư là hư?”

“Vừa mới giúp một cô bé lấy bóng bay, sau đó mới rách.” Tôi bỏ qua cốt truyện ở giữa và chỉ nói về kết quả.

“Cô…” Dường như Khâu Duẫn vẫn có chuyện để hỏi, nhưng vừa nói một chữ đã bị Quách Gia Hiên ngắt lời.

“Hai ngày nay trời rất lạnh, quần sẽ hơi giòn, nhảy lên vận động mạnh rồi bị rách là chuyện bình thường.” Quách Gia Hiên nói.

“Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì? Mễ Hạ còn có thể lừa em à?” Quách Gia Hiên lấy trà sữa từ tay Hạ Nam Diên, nhét vào ngực Khâu Duẫn: “Vậy em nói xem rách như thế nào? Bị người ta xé hả?”

Khâu Duẫn cắm ống hút vào ly, cười khi nghe điều này: “Sao cậu không nói Hạ Nam Diên xé luôn đi?”

“Được rồi, đón xe đi, bên ngoài lạnh quá.” Quách Gia Hiên bưng trà sữa trong lòng bàn tay, kết thúc đề tài quần này.

Vì Mễ Đại Hữu đã nói trước rằng buổi tối ông rảnh, bảo chúng tôi về nhà ăn, vì vậy chúng tôi cũng không ở bên ngoài nhiều.

Giờ cao điểm buổi tối hơi tắc đường, chúng tôi về đến nhà đã gần sáu giờ, bảo mẫu Tiểu Phùng đã dọn sẵn một bàn đồ ăn chờ chúng tôi.

Mỗi người trở về phòng mình thay quần áo, lần nữa xuống lầu, Mễ Đại Hữu và Khâu Lỵ đã đi xuống.

“Đáng ra vào ngày con tới Hải Thành chú dì nên đón gió tẩy trần cho con, nhưng tiếc là cuối năm phải xã giao nhiều, trì hoãn lâu như vậy.” Mễ Đại Hữu nâng ly rượu trắng của mình lên, chạm vào ly đồ uống của Hạ Nam Diên: “Con thông cảm nhé.”

“Chú, nói quá lời rồi.” Mặc dù là đồ uống nhưng sau khi thấy Mễ Đại Hữu một hơi uống cạn, Hạ Nam Diên cũng ý tứ nhấp một ngụm nhỏ.

Mễ Đại Hữu là người duy nhất uống rượu trong bàn, cũng không ai mời rượu, như vậy ông cũng có thể tự uống say được.

“Con giỏi thật, con chú có thể ở cùng với con… Chú vui lắm!” Mễ Đại Hữu uống ba tuần rượu, bắt đầu nói lung tung: “Mẹ nó mất sớm, chú biết nó hận chú… Hận thì hận đi, nó có thể học giỏi, chú cũng không ngại nó hận chú…”

“Dì đi xem canh ngọt xong chưa.” Khâu Lỵ chào hỏi rồi đứng dậy đi tới nhà bếp.

Bà không thể tham gia vào chủ đề này, ít nhiều gì cũng sẽ hơi xấu hổ, chỉ có thể kiếm cớ tránh một chút.

“Bố không uống được thì đừng uống nữa.” Tôi chán ghét đoạt lấy chai rượu trong tay ông, vặn thật chặt không cho ông uống nữa.

Mễ Đại Hữu trừng tôi: “Con mới không uống được ấy!” Ông nhìn quét một vòng mấy người trên bàn: “Các con uống được không?”

Khâu Duẫn liên tục xua tay, nói mình không uống được.

Quách Gia Hiên nói uống thì uống được, nhưng chỉ có thể uống bia bình thường, không uống được rượu trắng.

Đến lượt Hạ Nam Diên, hắn chỉ nói hai từ.

“Uống được.”

“Rượu trắng, rượu thuốc hay bia?” Mễ Đại Hữu hỏi thêm.

“Đều được ạ.” Hạ Nam Diên nói.

Mễ Đại Hữu vỗ đùi, hưng phấn nói: “Vậy hôm nay nhất định phải uống một chút. Cái thằng Mễ Hạ này, bảo nó uống chút rượu cứ như là đòi mạng nó vậy đó, không vui chút nào!”

Sau đó, ông gọi Tiểu Phùng tới, bảo bà mang một bình rượu thuốc ở dưới tầng hầm lên đây.

“Cái bình lớn ấy, cô lấy lọ đựng rượu xuống, rót từng này là được rồi.” Ông đưa tay ra hiệu khoảng hai xentimet.

Không bao lâu sau Tiểu Phùng đã bưng rượu lên, trong đồ đựng rượu bằng thủy tinh có thể thấy rượu màu hổ phách đậm, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.

Trong tầng hầm quả nhiên có một bình rượu thuốc, mấy năm trước tôi đã nhìn thấy, nhưng không biết trong đó ngâm cái gì, hình như toàn là cành cây.

“Rượu này không có độc đúng không? Bố từng uống chưa?” Tôi không yên tâm lắm.

“Đương nhiên là bố uống rồi, đều là đồ tốt.” Mễ Đại Hữu tự mình giúp Hạ Nam Diên rót rượu, cầm một cái chén rượu trắng nhỏ.

Quách Gia Hiên nghe nói là thứ tốt thì cũng nghiêm mặt đưa chén đến: “Chú, vậy con cũng uống một chút.”

“Ha ha, đúng rồi đấy, uống ít chút là không sao, tốt cho sức khỏe đàn ông mà.” Mễ Đại Hữu cười ha ha cho nó một ít: “Chú ở tuổi này rồi mà  mỗi ngày vẫn tràn đầy năng lượng như vậy đều là nhờ uống rượu này đấy. Cái bình dưới hầm đó chỉ riêng tiền dược liệu thôi đã hết của chú mấy vạn, cái chén nhỏ này đã là mấy chục.”

Hạ Nam Diên đưa rượu lên chóp mũi ngửi ngửi, nhấp một ngụm trước, thấy không sao mới ngửa đầu uống sạch chỗ còn lại.

“Cay quá!” Quách Gia Hiên lè lưỡi, vội vàng ăn một miếng thức ăn.

“Uống nhiều là quen.” Mễ Đại Hữu uống cạn chén của mình, lại rót đầy rượu cho Hạ Nam Diên. Lần này khi miệng bình hướng về phía Quách Gia Hiên thì nó lắc đầu, không uống nữa. Mễ Đại Hữu bèn đổi hướng miệng bình rót đầy cho chính mình.

“Ngon không?” Tôi nhích lại gần để quan sát vẻ mặt của Hạ Nam Diên.

Hắn có nước da ngăm đen, cũng không nhìn ra được có bị mất lý trí hay chưa, nhưng nhìn biểu cảm của hắn thì vẫn giống như trước.

“Hơi sặc.” Hạ Nam Diên ăn một miếng đồ ăn, không vội uống chén thứ hai.

Tôi thực sự không thích uống rượu, nhưng điều đó cũng không ngăn cản tôi tò mò về loại rượu thuốc được Mễ Đại Hữu ngâm cẩn thận này.

“Cho con một chút, một chút là được rồi.” Tôi đưa chén cho Mễ Đại Hữu.

“Này, hôm nay đổi tính à?” Mễ Đại Du vươn tay rót khoảng một hớp vào chén của tôi: “Một ngày bố có thể uống năm chén, các con là trẻ con, hai chén một ngày là đủ rồi, uống nhiều khí huyết vượng quá cũng không tốt.”

Tôi cầm chén lên cẩn thận liếm thử, đầu lưỡi lập tức bị một vị cay khó tả xâm chiếm. Tôi cầm đũa lên, vội vàng gắp một miếng thức ăn nhét vào miệng.

“Bố cho ớt vào à?” Tôi nói lúng búng.

“Rượu thuốc bỏ ớt vào làm gì? Không uống thì đưa đây, đừng lãng phí.” Mễ Đại Hữu chìa ngón tay ra đếm những dược liệu quý giá của ông: “Bố cho nhân sâm rừng, linh chi rừng, đông trùng hạ thảo rừng, còn có sừng hươu…”

Hạ Nam Diên vừa nâng chén đổ rượu vào trong miệng đột nhiên dừng mọi cử động.

Tôi thấy hắn hơi kì lạ, liên tưởng đến việc tộc bọn hắn thờ thần lộc, đoán không biết cái “sừng hươu” này có phạm vào điều kiêng kị không.

“Sừng hươu cũng không sao đúng không? Những thứ này có thể lại dài ra, giống như móng tay của người vậy.” Cũng không thích là tổn thương phần thân đúng không.

Hạ Nam Diên hơi khó khăn nuốt rượu trong miệng xuống, khàn giọng nói: “Không sao.”

Nếu hắn không có biểu cảm sắp nôn ra thì sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

“… Đúng rồi, còn có một bảo bối lớn nhất.” Mễ Đại Hữu giơ ngón tay cái lên với vẻ mặt đầy tự hào: “dương v*t của con hươu đầu đàn! Món này có thể gặp mà không thể cầu, bố phải năn nỉ bạn mở trại hươu lâu lắm mới xin được”.

Tôi: “…”

Cứu với, thân thể của thần đã bị cắt xuống rồi!!!

Ngay vào lúc tôi ước mình có thể lao đến chặn cái miệng phiền phức của Mễ Đại Hữu lại, Hạ Nam Diên đã bịt miệng lao vào toilet.