[Đam Mỹ] Không Hợp

Chương 17




Tôi bị cảm lạnh.

Tôi bị cảm lạnh sau khi ngủ với Hạ Nam Diên.

Tôi nghĩ tư thế ngủ của mình khá tốt, bạn chung giường trước đó là Quách Gia Hiên có thể làm chứng, nhưng tôi không ngờ Hạ Nam Diên lại có tư thế ngủ xấu như vậy.

Lần trước ngủ với hắn thì không sao, tôi ngủ khá say. Lần này không biết hắn có cố ý trả thù tôi không mà trong đêm cứ ba lần bảy lượt cuốn chăn của tôi. Tôi giành cũng không giành lại hắn, lại buồn ngủ vô cùng, đành hết cách, chỉ có thể dán sát vào người hắn ngủ, cả người gần như lộ ra ngoài.

Ngày hôm sau khi thức dậy, cổ họng tôi cảm thấy hơi ngứa nhưng tôi cũng không để ý. Vào tiết tự học buổi tối, tôi đang làm bài đọc hiểu tiếng Anh thì mắt bỗng nhòe đi, mấy chữ tiếng Anh đó ngoằn ngoèo nhảy múa trên giấy. Tôi nhắm chặt mắt lại, một lúc sau lại mở ra, phát hiện đã bình thường lại rồi.

Vào lúc này, tôi cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bèn kéo tay áo của Hạ Nam Diên, vừa ho vừa nhỏ giọng gọi hắn.

“Hạ Nam Diên…”

Có lẽ cũng biết tôi bị bệnh như thế nào nên hôm nay Hạ Nam Diên rất kiên nhẫn với tôi, còn đặc biệt đổ đầy nước nóng vào bình giữ nhiệt của tôi trước tiết tự học buổi tối. Dáng vẻ lương tâm rất cắn rứt, vô cùng tội lỗi.

“Tôi chóng mặt.” Tôi nói, nhắm mắt lại vì chóng mặt.

Một cơn gió qua thoảng trước mặt tôi, một lòng bàn tay mát lạnh áp vào trán. Toàn thân tôi nóng bừng khó chịu, nhiệt độ này thật sự rất vừa ý tôi, làm tôi không chịu nổi mà sáp lại, muốn hấp thu nhiều hơn.

“Nóng quá.” Đáng tiếc, Hạ Nam Diên cũng nhanh chóng rút tay về.

Tôi mở mắt ra, đối phương đã rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía bục giảng.

Giáo viên trực tối nay là giáo viên tiếng Anh, họ Kế, là giáo viên trẻ tuổi nhất trong số các giáo viên bộ môn của chúng tôi, cũng là người nhỏ nhắn nhất. Hạ Nam Diên thì thầm với cô vài câu, cô liếc về phía tôi, đặt cuốn sách trên tay xuống rồi đi tới, sờ trán tôi giống như Hạ Nam Diên làm khi nãy.

“Ồ, bị sốt thật rồi. Nào, Mễ Hạ, em đi được không? Hạ Nam Diên, giúp cô đưa em ấy đến trung tâm y tế.” Cô quay lưng lại với cả lớp: “Mọi người tự giác học, đừng chạy lung tung. Lớp trưởng trông hộ cô nhé.”

“Em cũng đi cùng nhé?” Quách Gia Hiên đứng dậy, mặt lộ vẻ lo lắng.

“Nhiều người đi như vậy làm gì?” Giáo viên tiếng Anh trực tiếp từ chối: “Em ở lại lớp làm bài, cô và bạn đi với Mễ Hạ là đủ rồi.”

Tôi mơ màng tựa vào Hạ Nam Diên đi ra ngoài, ra đến cửa hắn bảo tôi đợi chút rồi quay lại. Một lúc sau, hắn quay lại với chiếc khăn quàng cổ màu nâu, quấn quanh chiếc cổ trống không của tôi.

Chiếc khăn này rất ấm, chắc là bằng len, tôi đã từng thấy hắn quàng vài lần. Tôi cúi đầu xuống nhìn, vùi mặt vào sâu thêm chút.

Có một trung tâm y tế cách trường năm phút đi bộ, nhỏ nhỏ, cũ nát, có tổng cộng hai căn phòng lớn, một là phòng khám, một là phòng bán thuốc.

Vừa bước vào cửa, bước chân tôi hơi ngập ngừng trước mấy cái mạng nhện giăng đầy trong góc. Tôi đang định đề nghị với giáo viên tiếng Anh cho mình đến gặp bác sĩ ở một nơi bình thường hơn thì một bác sĩ già bước ra, ra hiệu tôi tiến lên.

Ông lão chắc đã ngoài bảy mươi, mặc một cái áo blouse bẩn bẩn, đeo kính, mặt đầy nếp nhăn.

Đây không phải là trạm thú y đúng không?

“Em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi…”

Tôi quay người định bỏ đi nhưng giáo viên tiếng Anh đã nắm lấy tay tôi, kéo lại.

“Để ông xem nào…” Ông lão đưa cho tôi một cái nhiệt kế thủy ngân, bảo tôi đặt nó dưới lưỡi, rồi lại đặt ba ngón tay lên cổ tay tôi để bắt mạch. 

Tôi nhắm mắt lại, nhét nhiệt kế vào miệng, cố gắng không nghĩ đến việc mỗi lần sử dụng xong đối phương đã tiệt trùng kỹ chưa.

“Mạch đập vẫn rất mạnh. Há miệng ra để cho ông xem nào… Ồ, viêm amidan. Chắc là trúng gió rồi.” Vị bác sĩ già lấy nhiệt kế ra khỏi miệng tôi, nheo mắt nhìn: “38.5 độ C, phải truyền nước giảm nhiệt. Mọi người tìm chỗ ngồi trước đi, tôi đi kê đơn.” Nói rồi ông đi về phía phòng bán thuốc.

Ngoài chúng tôi ra, tại khu vực truyền nước còn có một bệnh nhân nam trạc ngoài năm mươi. Ông vốn đang liên tục lướt điện thoại, nghe thấy động tĩnh lại ngước đầu lên nhìn sang, vừa nhìn đã nhận ra đồng phục của chúng tôi.

“Ồ, đây là Nhất Trung đúng không?” Ông bắt chuyện với giáo viên tiếng Anh: “Sao thế?”

“Học sinh bị sốt ạ.” Giáo viên tiếng Anh nói.

Ông liếc nhìn: “Hai đứa này đều không phải người bản địa chúng ta đúng không?”

Hạ Nam Diên đỡ tôi ngồi xuống một góc, mặc dù hơi chóng mặt, nhưng tôi vẫn vô cùng tự nhiên trả lời: “Không ạ, cháu đến từ Hải Thành.”

Đối phương nghe thấy tôi nói đến từ Hải Thành thì bắt đầu quan tâm: “Từ Hải Thành sao lại đến đây học?”

Tôi thở dài, bắt đầu nói tào lao. Cái gì mà bố tôi cưới về một bà mẹ kế đáng ghét, bà mẹ kế mang theo con trai, thèm khát tài sản của nhà tôi, nhân bố tôi đi vắng thì bắt nạt tôi, bắt tôi làm việc nhà, dọn dẹp vệ sinh. Tôi ăn thừa của bọn họ, mặc đồ đứa con riêng không muốn mặc, bố tôi chỉ lo làm ăn, căn bản không quan tâm đến sống chết của tôi. Sau đó bọn họ thấy tôi chướng mắt, bày kế đưa tôi đến Sơn Nam, không cho tôi quay về.

“Cháu không có mẹ thì như cọng cỏ vậy, đừng nhắc đến nữa, cháu khổ quá rồi.”

Đối phương nghe vậy thì cả kinh: “Là bố con không tốt, chủ yếu vẫn là do ông ấy không thực hiện được trách nhiệm của mình.”

Tôi gật đầu: “Ông ta đúng là không ra gì.” Nói xong, cổ họng tôi ngứa ngáy, tôi che miệng ho dữ dội.

“Được rồi, nói ít chút đi.” Hạ Nam Diên vỗ lưng giúp tôi, nói: “Có muốn uống nước không?”

Tôi mơ hồ “ừm” một tiếng.

Hắn đứng dậy đi lấy nước ấm cho tôi, khi quay lại thì ông bác sĩ già đang tiêm thuốc cho tôi.

Không biết là ông bác sĩ già mắt hoa mắt hay là mạch máu của tôi thật sự khó tìm, đâm kim vào nhưng không đâm chuẩn, rút ra một chút rồi lại đâm sâu vào, đau đến mức tôi kinh ngạc thở dốc.

“Ông ơi, ông là bác sĩ duy nhất ở đây à?” Tôi không nhịn được hỏi.

Ông bác sĩ già nghe tôi nói vậy thì lườm tôi: “Hay là cháu tự làm đi?”.

Ô, cái ông này kỹ thuật đã kém rồi mà còn nóng tính nhỉ? 

“Cháu…”

“Bác sĩ, đây là một đứa trẻ đến từ thành phố, rất mảnh mai, ông nhẹ nhàng một chút ạ.” Hạ Nam Diên ấn vai tôi, ra hiệu cho tôi im lặng.

“Cậu ấy là người thành phố à? Thảo nào gầy yếu như vậy, tìm không thấy mạch máu.” Ông bác sĩ nới lỏng dây chun trên cổ tay tôi, nói: “Được rồi, truyền hai bình nước, truyền xong thì tối mai lại tới truyền hai bình, không sốt thì không cần tới nữa.” 

Cô giáo tiếng Anh cảm ơn đối phương rồi ra ngoài trả tiền. Hạ Nam Diên ngồi xuống cái ghế bên cạnh tôi, đưa chiếc cốc giấy dùng một lần đến bên môi tôi.

Tôi uống nửa ly nước thì không uống nổi nữa, đẩy tay hắn ra.

“Quan hệ hai đứa tốt ghê.” Người đàn ông trung niên ở cách đó không xa biểu cảm khá vui mừng nói với tôi: “Bạn nhỏ, bố cháu không ra sao nhưng cháu xem cô giáo và bạn học đối xử với cháu rất tốt đúng không? Chăm sóc mẹ già cũng chỉ tới thế thôi, cháu hãy nghĩ thoáng lên.”

Tuy rằng cảm thấy so sánh của ông không thích hợp lắm, nhưng tôi vẫn cười gật đầu: “Bởi vì bọn cháu là bạn bè, bạn bè tốt chính là như vậy, đúng không bạn Hạ?” Tôi nhìn Hạ Nam Diên “Sau này nếu như buổi tối cậu bị cướp chăn rồi bị lạnh mà sốt, tớ cũng sẽ cùng cậu đi truyền nước như thế này, hầu hạ cậu như hầu hạ mẹ già vậy.” 

(Đoạn này không phải nhầm xưng hô mà là đang để Mễ Hạ giả vờ thảo mai một chút =))))

Hạ Nam Diên nhìn tôi một lát rồi áy náy nhìn đi chỗ khác: “… Ừm.”

Khu vực truyền nước có bảy, tám chỗ ngồi, giáo viên tiếng Anh tìm một chỗ ngồi gần cửa, đối diện với tôi và Hạ Nam Diên, bên cạnh là người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên có lẽ cũng cảm thấy chán, ông nói chuyện phiếm với giáo viên tiếng Anh, nói rằng quê hương ông ở Cam Huyện, nhưng khi còn trẻ ông đã rời khỏi nơi này để đi đến thành phố lớn cố gắng, năm nay nghỉ hưu mới quay lại, hiện tại đang tìm một công việc ở trong thư viện trên trấn để giết thời gian.

“Là cái thư viện con đường cũ ấy ạ?” Giáo viên tiếng Anh hỏi.

“Ừ, đúng rồi đấy. Tòa nhà đó đã có hơn bốn mươi năm lịch sử rồi, hồi tôi còn nhỏ còn có vài người, bây giờ mọi người dùng di động hết rồi, không có ai đọc sách, bình thường cả con ruồi cũng hiếm thấy.” Sau đó, ông nồng nhiệt mời Hạ Nam Diên và tôi đến thư viện mượn sách, nói rằng ông có thể cấp thẻ thư viện miễn phí cho chúng tôi, không cần trả tiền.

Tôi không thèm nghĩ mà từ chối luôn, sách giáo khoa trong trường học tôi còn xem không xong, thời gian đâu mà xem sách ngoại khóa? Để học hành chăm chỉ, tôi thậm chí còn ngưng đọc quyển truyện “Tôi làm tổng tài bá đạo ở dị thế” mà tôi đã đọc suốt ba năm.

Người đàn ông trung niên trông có vẻ hơi thất vọng, tôi nghĩ việc cho chúng tôi mượn sách là giả, muốn chúng tôi tìm ông chơi mới là thật. Ông từ thành phố lớn trở về nhất định sẽ thấy không quen, giống như tôi cũng không quen khi mới từ Hải Thành đến đây.

Ở đây không có giao thông thuận tiện, không có nhiều loại hình giải trí, không tiệc tùng linh đình, không có xe cộ tấp nập. Vào ban đêm, các cửa hàng đóng cửa sớm, trừ mấy con chó hoang ra thì không có ai đi dạo trên đường.

Đôi khi nhà họ Quách sẽ có người tới đánh bài, sau khi kết thúc mọi người đều cầm đèn pin đi về, bởi vì trong thôn không phải chỗ nào cũng có đèn đường.

Nơi này rõ ràng là cùng thời đại với Hải Thành nhưng chỗ nào thì cũng tụt hậu.

“Cháu sẽ không mượn sách, nhưng cháu vẫn sẽ đến tham quan thư viện.” Tôi chuyển chủ đề, nói: “Cháu chưa đi thăm phố cổ bao giờ.”

Hai mắt người đàn ông trung niên sáng lên, cười nói: “Được, được, các cháu cứ tới, thứ bảy chủ nhật ông sẽ ở chỗ này, dẫn các cháu đi tham quan.” 

Có thể là có liên quan đến việc truyền dịch, truyền được nửa bình thứ hai thì tôi cảm thấy hơi muốn đi tiểu, nhịn một lúc nhưng không nhịn nổi, lại gần bên tai Hạ Nam Diên, nhỏ giọng bảo tôi muốn đi tiểu.

Người đàn ông trung niên đã đi từ khi tôi truyền xong bình nước đầu tiên, giáo viên tiếng Anh thì đã ngủ trên ghế. Chúng tôi không làm phiền cô, hỏi ông bác sĩ già xem nhà vệ sinh ở đâu rồi một người cầm bình nước truyền, một người cầm đèn pin đi đến nhà vệ sinh.

Ông bác sĩ già nói gần đây có một nhà vệ sinh công cộng, đi ra rẽ trái mười mét, rồi lại rẽ trái, đi đến cuối đường là tới.

Ban đầu tôi cũng khá lạc quan, nghĩ dù sao đó cũng là nhà vệ sinh công cộng, đỡ hơn là hố xí, nhưng khi đến gần hơn, tôi thấy ngay trên cửa là một cái đèn màu vàng u ám, bên trong không chỉ tối đen mà còn có mùi hôi thối thoang thoảng.

“…”

Tôi nhìn lại Hạ Nam Diên: “Tôi có thể làm một người vô văn hóa, tiểu tiện bên ngoài được không?”

Hạ Nam Diên hất cằm về một hướng, ra hiệu cho tôi nhìn: “Có camera.”

Tôi nhìn theo, bên cạnh nhà vệ sinh, trên cột điện có lắp một cái camera giám sát, bên dưới treo một tấm biển ghi – Người nào đại tiểu tiện bừa bãi sẽ bị phát cho công chúng xem!

Mẹ mày… Nông thôn thôi mà, vì sao lại phải hiện đại hóa một cách khó hiểu tại một nơi không cần khoa học kỹ thuật văn minh như vậy?

Tôi nhịn không được đảo mắt nói: “Vậy cậu đi vào với tôi đi, tôi không có tay cầm đèn pin.”

Chiếc đèn pin do bác sĩ già đưa cho, đèn pin kiểu cũ, cũng không bỏ vào miệng ngậm được.

May mắn là tuy nhà vệ sinh có mùi hôi thối nhưng không có cảnh phân ở khắp nơi như tưởng tượng.

Tôi thận trọng đi từng bước, thỉnh thoảng lại kiểm tra xem Hạ Nam Diên đang đi theo mình không, đợi đến khi đi đến trước chỗ tiểu, bàng quang của tôi đã như sắp nổ tung.

Tôi nóng lòng kéo khóa xuống, đang muốn vui vẻ phóng thích thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào chùm tia sáng sáng ngời đang chiếu trên bồn tiểu, vội dừng tay.

“Ừm… cậu hát một bài hát được không?” Ít nhất phải át đi tiếng nước chảy của tôi.

Hạ Nam Diên im lặng: “… Tôi không biết hát.”

“Tộc các cậu không có dân ca à?”

“Có, nhưng tôi hát không hay.”

“Tôi có nghe cũng đâu hiểu cậu hát hay hay không đâu, cậu mau hát đi.” Tôi thúc giục hắn: “Nhanh lên, tôi nhịn không được nữa rồi.”

Không lâu sau, tiếng hát chậm rãi của Hạ Nam Diên thực sự vang lên sau lưng tôi. Tôi chưa nghe bản gốc nên không biết hắn hát có đúng điệu hay không, nhưng giọng điệu tiếng Tằng Lộc của hắn rất hay, nghe hồi lâu còn cảm thấy hơi thần thánh.

Tôi run rẩy, cuối cùng cũng đi tiểu xong: “Bài hát này có nghĩa là gì?”

Hạ Nam Diên dời đèn pin đi: “Vua hươu phù hộ cho bạn.”

“… Cám ơn nha.” Tôi bày tỏ lòng biết ơn.

Quần đồng phục học sinh ở Nhất Trung đều là quần thể thao, vốn không có khóa kéo, nhưng tôi thấy cởi nguyên cái quần ra đi tiểu không đứng đắn nên đã nhờ mẹ Quách Gia Hiên thêm khóa kéo vào cho tôi. Hơn một năm nay, lúc có hai tay thì sử dụng không có vấn đề gì, nhưng hôm nay tôi chỉ còn một tay để thao tác, vì vậy mà gặp một chút vấn đề nhỏ.

Kéo khóa xuống thì thuận lợi, nhưng đến khi kéo lên thì khóa kéo liền kẹt ở giữa, làm thế nào cũng không kéo lên được.

Tôi cố gắng dùng tay kia hỗ trợ, kết quả lại không cẩn thận đụng tới đầu kim, đau đến rít lên.

“Đừng nhúc nhích, chảy máu rồi.” Hạ Nam Diên đè cái tay bị châm kia của tôi lại, đưa bình nước truyền cho tôi: “Cậu cầm một lát đi.”

Truyền xong một bình, tôi đã không còn sốt quá cao, cũng không chóng mặt nữa nhưng não tôi thì vẫn chưa hoạt động bình thường lắm, làm tôi không nhận ra ngay sự bất thường của hành vi này.

Tôi ngoan ngoãn cầm lấy cái bình, nghĩ rằng Hạ Nam Diên cũng muốn đi vệ sinh, tôi còn đang định hát vài bài cho đỡ ngượng thì đèn pin vụt tắt.

Giây tiếp theo, tôi cảm thấy khóa quần của tôi bị người ta cầm lấy, sau đó kéo thật mạnh, soạt một cái đã kéo lên trên. 

Vào giây phút ấy, không phải nói quá mà toàn thân tôi cứng đờ, tóc gáy dựng đứng từng cọng một, mồ hôi lạnh túa ra từ từng lỗ chân lông.

“Xong rồi.” Hạ Nam Diên nói với giọng thoải mái, lần nữa bật đèn pin lên.

Tôi tựa đầu vào vai hắn để hắn không nhìn thấy được biểu cảm ở trên khuôn mặt tôi lúc này.

“Mễ Hạ?”

“Hạ Nam Diên…” Tôi im lặng thật lâu rồi mới run giọng nói: “Dm mày kẹt trúng tao rồi!”