Đam Mỹ Hoàng Cung

Chương 47






Lâm Quý Phi cùng Tuyệt Tinh Quận Chúa cùng ra ngoài Hoa Viên mà chơi, giờ ra mới thấy, Hoa Viên từng bị Thiên Nguyệt một tay đốt sạch sẽ, nay đã được sang bằng cách loài hoa thơm cỏ lạ khác nhau, thậm chí còn đặc sắc hơn cả Hoa Viên của ngày trước.

Là một tay Tuyệt Tinh gầy công lại hết sao?
Thiên Nguyệt thẩn thờ nhìn nàng ân cần chăm sóc cho từng bông hoa, lòng vẫn còn vương cảm giác buồn bã, y tự hỏi mình tại sao bản thân lại không được nghe những chuyện liên quan đến thế sự triều chính? Y cảm thấy rất tủi thân.
Tuyệt Tinh nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Thiên Nguyệt mà tiến lại hỏi thăm “Sao thế? Có chuyện gì khiến người buồn?”.

“Tuyệt Tinh này...!ngươi...” Thiên Nguyệt đắn đo “Hồi đó, khi ngươi còn là Hoàng Hậu...!ngươi có từng bao giờ nghe Hoàng Thượng kể về chuyện triều chính chưa?”
“Có, người lúc nào cảm thấy mệt mỏi, đều đến tìm ta giải sầu, chuyện triều chính cũng vậy, đôi khi ta còn cùng Hoàng Thượng thượng triều nữa” Tuyệt Tinh nhớ lại thích thú mà nói, cùng lúc đó nàng chợt nhận ra, những lời của nàng như mũi lao mà phóng thẳng vào tim ai đó.
Tuyệt Tinh cười trừ nhìn sang, y như rằng, con ngươi đen thẫn thờ ngấn ít nước, hệt như đang kìm nén.

Thần khí sung quanh y u ám hẳn ra, nàng còn định an ủi vào câu, Thiên Nguyệt đã đứng dậy, đi đến một cây nhỏ chưa hề có hoa lá.
“Chính là Thiên Nguyệt?” Giọng y đa phần buồn bã, Tuyệt Tinh cảm thấy mình thực sự đã quá sai, nàng đến cạnh y, suy nghĩ cách cho y đỡ sầu não hơn chút “Đó là hoa biểu tượng cho tên ngươi phải không? Mặc dù là Thiên Nguyệt, ngươi lại không phải bóng của Hoa Đào, thật đáng mừng ha”
“Ta không phải bóng của Hoa Đào?” Con ngươi đen láy thoáng chốc tịch mịch, Tuyệt Tinh ngẫm lại xem mình nói sai điều gì, cư nhiên chẳng sai gì cả, đáng lẽ y phải lấy làm vui chứ?
“Không phải sao? Ngươi từng được cho là đệ nhất mỹ nhân chốn Kinh Thành? Chỉ một nụ cười đủ làm khuynh đảo thành quốc, danh uy thiên hạ, cả Dương triều vẫn còn vang danh vạn dặm mà, ở đây ai ai mà không biết danh ngươi chứ?” Tuyệt Tinh cảm thấy kì lạ.
“Không phải ta”.

Câu nói của Thiên Nguyệt phút chốc làm Tuyệt Tinh ngây ngốc “Ả?”
“Đều không phải ta” Y lặp lại một lần nữa.
Tuyệt Tinh kinh hãi, chẳng lẽ y lại làm bóng cho kẻ khác sao? Như thế thì những lời nàng vừa nói, chẳng khác nào chà đạp nỗi đau của y lần nữa.

“Không phải ngươi thì là ai??!!” Tuyệt Tinh thất thanh.
“Là Thiên Hoa, tỷ tỷ của ta” giọng y ngày một trầm hơn “Ta làm gì có danh để mà vang, nếu có thì chỉ là chút tiếng trong giới võ lâm giang hồ thôi, gì mà danh uy thiên hạ, gì mà nụ cười khuynh đảo thành quốc, cả mặt ta họ còn chưa thấy qua”.

“Gì mà ngang ngạnh, gì mà không coi ai ra gì chứ, ta như thế bao giờ...!vì là song tử nên họ bảo nhan sắc giống nhau? Vì là song tử nên họ đem ta và tỷ tỷ so sánh? Vì cái gì chứ?”
Thì ra sử thi Hoa Thiên Nguyệt không phải là không có ngoài đời, Tuyệt Tinh nhìn y cảm thương, nàng lại thấy thêm một phần nữa con người của y rồi.

Liệu Hoàng Thượng đã biết mặt này của y chưa? Khi ấy những lúc người buồn, nàng đều ở bên, những lúc nàng buồn, người đều an ủi.

Bây giờ, khi người buồn Thiên Nguyệt ở cạnh, tại sao những lúc thế này, y lại không có ai cạnh bên?
Tuyệt Tinh nghĩ, nghĩ vẫn không ra bộ dạng sau này của Thiên Nguyệt khi nghe hung tin kia.

Nàng từ đầu đã nhận ra đấy là âm mưu của Hoàng Thượng, Nguyên Kì và cả Tiêu Nguyên.

Nhưng vẫn là nhìn không ra, họ sẽ giấu được mãi sao?
“Này này, ta nghe nói ngươi đốt cả Hoa Viên của ta chỉ vì bàn tay của một nữ hầu sao?” Tuyệt Tinh vờ tức giận khơi gợi lại chuyện cũ.

Thiên Nguyệt mới đầu có chút khó hiểu, sau đó trở về ngay cái bản tính ươn ngạnh “Chỉ vì một bông hoa mà chặt đi đôi tay của một người! Ngươi nghĩ thế hợp lý sao! Ta đốt cả Hoa Viên còn cảm thấy chẳng đáng bằng bàn tay nàng ấy! Đã thế nàng ấy còn bị cưỡng bức trong nhà giam! Đáng ra ta nên đốt cả Hoàng Cung chứ không chỉ Hoa Viên!”

“Là do Hoàng Thượng! Ngươi trách là nên trách người! Hà cớ gì đổ giận vào Hoa Viên của ta!” Tuyệt Tinh cảm thấy rất sảng khoái khi đấu khẩu với Thiên Nguyệt! Vì sao? Vì...
“Thế thì giờ ngươi có trách cũng nên trách Hoàng Thượng đã chặt tay Bình Nhi, đừng kiếm ta mà nổi hỏa” Vì người thua luôn là nàng.

“Ta không đôi co với ngươi nữa! Vốn là không đấu lại cái miệng của ngươi” Tuyệt Tinh chẹp miệng vài cái “Cung nữ đó tên là Bình Nhi?”
“Um, nàng ta rất khả ái, rất tốt với ta” Y nhớ lại mà mỉm cười.

Tuyệt Tinh nhìn bản mặt đó của y, chắc chắn y xem nàng ta là bằng hữu tốt! Nhưng ta chắc chắn nàng ta xem y không phải là loại đó.

Đang suy ngẫm hồi lâu, bỗng nhiên Tuyệt Tinh cảm nhận được có người đang chằm chằm nhìn mình.
“Chuyện gì? Ngươi cứ nói ra, đừng nhìn như vậy, ta cảm thấy kì lạ lắm” Tuyệt Tinh hướng Thiên Nguyệt mà nói.

“Ta muốn chơi cầm” Thiên Nguyệt vò vò vạt y phục của mình.

Tuyệt Tinh nheo mắt lại “Là muốn ta dạy cho chơi chứ gì, ngươi tại sao lại thích chơi cầm? Không phải những thứ đó rất nữ nhi sao?”
“Ta không phải muốn chơi cầm, thứ thực sự muốn...!là tỳ bà” Y khó nhọc nói, cầm thì còn có thể giữ lại chút nam tính cho y, cư nhiên đây là tỳ bà, vì thế thực sự rất khó để nói ra.
“Sao ngươi lại muốn chơi tỳ bà? Không phải ngươi đã múa hảo như thế rồi sao?” Tuyệt Tinh cảm thấy kỳ lạ, nàng tuy là tinh thông nhạc cụ, cư nhiên không phải là tùy hứng mà chơi, hoàn toàn là đặt cả tâm sức vào khúc nhạc.

“Ta...!mẫu thân ta rất thích tỳ bà, cư nhiên bà ấy luyện mãi chẳng thành, Thiên Hoa thì tinh thông mọi loại như ngươi chỉ có điều...!chính tỷ ấy cũng không biết gảy tỳ bà...!nên ta...”.

Tuyệt Tinh nghe đến đây thì hiểu rõ ý, nếu như còn thứ gì đó mà người như Thiên Hoa không làm được, thì Thiên Nguyệt chắc chắn phải làm được.

Như thể y chứng minh rằng sự tồn tại của mình không phải hư vô.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ chỉ cho ngươi, cư nhiên ta không chắc mình sẽ luyện ngươi thành danh, bởi vì chính ta cũng không thành thạo lắm về tỳ bà”.

Thiên Nguyệt mỉm cười, nụ cười làm cho vạn vật xung quanh lay động “Đa tạ ngươi”.
“Thế nhưng có thành hay không là do ngươi luyện đấy nhé, ta chỉ dạy những gì căn bản thôi” Tuyệt Tinh mỉm cười an lòng.

Đôi mắt máu cẩn trọng nhìn trời, chỉ thấy một mảng thiên trong lành, phía cuối chân phản phất mây đen hiu quạnh.

Đại họa sao? Tuyệt Tinh lai nhìn xuống Thiên Nguyệt đang chăm chú vào cây Hoa Thiên Nguyệt, lòng nàng lại dấy lên chút khổ tâm.
“Ngươi đang dấu ta chuyện gì sao?” Con ngươi tịch mịch như nhìn xoáy vào tâm can Tuyệt Tinh.

“Không, tại sao ngươi lại nghĩ thế?” Tuyệt Tinh điều chỉnh lại dáng vẻ.

“Bởi vì những người giấu diếm chuyện gì đó, thường có chung một nét mặt, nét mặt của ngươi rất giống với lúc Nguyên Kì nói dối ta”.

Đôi ngươi đen như khẩn thiết xin nàng hãy nói ra điều đó.


Nhưng Tuyệt Tinh nào làm được, đây là vì lợi ích của y thôi, nàng tự nhủ, nói “Thật là không có, ta chỉ đang suy nghĩ xem thế sự triều chính ra sao”
“Ta nghĩ chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh” Thiên Nguyệt quay sang nói một câu hờ hững.

“Sao ngươi lại đoán như thế, nhỡ đâu chúng ta hòa giải được, thương lượng được, thì...”
“Sẽ không.

Nếu từ đầu là hòa giải thì tại sao lại cử cả Hoàng Tử, Công Chú giả mạo làm xứ giả chứ? Không phải để thám thính hay sao? Không phải để tìm nhược điểm hay sao?” Lời nói hợp lý của Thiên Nguyệt khiến Tuyệt Tinh đả thông, cư nhiên nàng cũng đoán ra: Hiện tại người nguy hiểm nhất là y.
Hai bóng hình từ xa bước đến, à không...!phải gọi là hai mỹ nhân từ xa bước đến.

Y phục của họ được thêu dệt tinh tế, rất nhiều lớp vải sặc màu chất chồng lên nhau.

Trên đầu, tay chân, tất cả đều lấp lánh ánh kim cho châu báu tạo nên.

Trên người còn phát ra vầng sáng nhàn nhạt, hương thơm bức chết người.

Thụy Du Hoàng Hậu và Tiêu Ngân Vương Phi!
Đôi ngươi máu nheo lại oán hận, tay siết chặt vạt áo của mình, tránh cho nàng lao đến vài chưởng đánh chết bọn họ.

Còn hỏi tại sao? Hại nàng xém chút nữa mất mạng! Nàng không bao giờ xem hai người họ là con người.

Trong đáy mắt nàng, họ chính là không bằng súc sinh!
“Ái chà...!Lâm Quý Phi và Tiên...” Tiêu Ngân cố ý nói sai, nàng đong đưa hai cái, rồi che miệng cười trừ “...và Quận Chúa đang cùng thưởng hoa sao?”
“Ngươi nhìn thấy ở đây có bông hoa nào để thưởng sao?” Thiên Nguyệt xuất chiêu “miệng lưỡi thần thánh”.

“Cũng phải, dù sao cũng là do hỏa hoạn thiêu hết cả hoa quý rồi” Vương Phi cười khinh đáp trả.

“Vậy thì các ngươi vào đây làm gì?”
Tiêu Ngân níu lưỡi, cảm thấy thất thế, nàng tức giận rít lên “Chứ bọn ngươi vào đây làm cái gì?!”
“Đương nhiên là để chăm hoa, đừng nói các người vào đây cũng là để chăm hoa nhé?” Tuyệt Tinh giọng gằn từng chữ.

Nếu nói có thì người ta sẽ nói là hồ đồ, có ai đi chăm hoa mà rủng rỉnh trang y đồ sộ, trên người vác theo cả tấn trân châu hồng ngọc như Vương Phi không?
“Ta và Hoàng Hậu đi ngang chỉ tiện ghé xem thế nào, nào ngờ lại gặp Quý Phi cùng Quận Chúa nơi này, đúng là duyên ngộ, duyên ngộ” Tiêu Ngân nhướn mày bỡn cợt.
“Đúng là duyên ngộ, vậy hai tỷ cứ từ từ mà xem, cẩn thận kẻo ngã vực mà sống lại được đấy!” Ánh mắt máu thập phần kinh bỉ.


Tiêu Ngân nghe thế giận dữ rít lên “Tiện nhân! Ngươi có tin rằng ta sẽ sai người đánh ngươi một trăm roi không hả?! Chỉ là vai vế Quận Chúa thấp hèn! Vậy mà dám lên mặt với Vương Phi ta đây sao?!”
“Ngươi dám?!” Thiên Nguyệt tiến bước đứng che cho Tuyệt Tinh, trừng mắt nhìn Tiêu Ngân.

“Quý Phi Muội nghĩ tại sao không?” Lúc này Hoàng Hậu cũng chen lời “Quận Chúa chỉ là thân thế thấp hèn, cư nhiên lại mạo phạm đến Vương Phi, đương nhiên phải chịu phạt, là Hoàng Hậu nhiệm vụ của ta là quản chuyện Hậu Cung, sao có thể để hiện trạng này tiếp tục”
“Vậy Hoàng Hậu cũng nên nhớ rằng người chỉ quản có một nửa?” Thiên Nguyệt nói trước sự ngạc nhiên của Tuyệt Tinh.

“Một nửa?” Nàng hỏi lại cho chắn chắn.

“Ân.

Một nửa” Y cũng đáp lại thành thật.

“Thế một nửa còn lại của ai?”.

“Đương nhiên là của ta” Y tròn ve mắt mà nói.
Tuyệt Tinh thất kinh, tại sao? Tại sao nửa Hậu Cung nằm trong tay y đến nay chưa loạn? Đến nay chưa tan hoang? Khâm phục, khâm phục.
“Quý Phi Muội Muội làm vậy là thiên vị? Như vậy không thỏa đáng lắm” Hoàng Hậu nhếch môi nhìn y.
“Muốn thỏa đáng? Được! Người có thể đem đi đánh” Nói đến đây Tuyệt Tinh lườm Thiên Nguyệt, y mỉm cười nói tiếp “Cư nhiên đánh xong rồi, ta sẽ đem Hậu Cung của ngươi thiêu thành tro, ngươi nói xem như vậy thỏa đáng đúng không?”
Thụy Du miệng ngậm một bụng khí, nàng không thể giả vờ bật cười được nữa, bởi lời y nói là sẽ làm thật! Giống như chuyện Hoa Viên ngày đó! Nếu bây giờ đem Tuyệt Tinh đi đánh, chắc chắn y sẽ đốt Hậu Cung của nàng! Bị mạo phạm như thế có thể không tức giận sao?
Hoàng Hậu thất thế nên im lặng, nhưng nàng nào có thể cho qua.

Ít ra nàng còn gia thế chống lưng, Thụy Du mỉm cười hiểm ác “Chỉ là một sủng phi tạm thời, khuyên ngươi đừng có vênh mặt quá nhiều, đến ngày thất sủng, ta xem ngươi ăn nói thế nào!”
“Ít nhiều gì ta cũng có được cái danh sủng phi, Hoàng Hậu không biết đã từng có chưa?” Thiên Nguyệt quyết chiến, không ngần ngại mà lùi.
“Ngươi thật hay! Ngươi để rồi xem Thụy gia có đem ngươi xé làm tam không thì chớ!” Tiêu Ngân tức giận thay cho Thụy Du “Ngươi ỷ gia thế đồ sộ sao?! Vương Gia bây giờ chỉ là cái....” Tiêu Ngân đang mắng hăng say, đột nhiên, một thanh kiếm đã kề sát cổ nàng, giọng nàng lập tức nghẹn lại.
Nguyên Kì đã ở đó tự lúc nào, mũi kiếm sắt bén kề lạnh cổ Tiêu Ngân.

Tuyệt Tinh thở phào, còn lại duy nhất hốt hoảng.

Giọng nói lạnh băng đe dọa nàng “Câm miệng nghĩa thế nào, ngươi cũng không hiểu?” Thiên Nguyệt cảm thấy chuyện này càng lúc càng đáng ngờ “Ngươi mới nói Vương Gia thế nào?” Lông mày lá liễu của y châu lại.
Tất cả im lặng đến đáng sợ, Nguyên Kì cũng thêm vào một câu chốt “Lệnh đã ban là câm miệng, ngươi không cần hiểu, coi như không cần đầu” Nguyên Kì nói không đầu không đuôi khiến Lâm Quý Phi chả hiểu chút gì cả.

Nhưng có vẻ mọi người xung quanh đều hiểu?
“Ta nói ngươi đừng ỷ vào gia thế đồ sộ của Vương Gia, ngươi nên nhớ Thụy Gia cùng các gia tộc khác cũng không phải là thua kém Vương Gia ngươi đâu!” Tiêu Ngân tức giận, nhưng lần này giọng nàng không khí thế như khi nảy.
Thiên Nguyệt khó hiểu, cảm thấy có điểm kỳ lạ, toan gặn hỏi, thế nhưng Nguyên Kì đã cướp lời “Thiên Nguyệt, Hoàng Thượng bảo người cùng Tuyệt Tinh hồi Cung”.

Nghe đến hai từ Hoàng Thượng, những nghi ngờ trong y bị gió cuống mất.

Thiên Nguyệt lấy lại tinh thần hướng Quý Cung mà tiến, chân còn nhảy bước sáo trông rất vui.

Tuyệt Tinh đi đằng sau mà thở dài ra một hơi, Nguyên Kì chính hắn còn cảm thấy hồi hộp, nếu hắn đến trễ một chút, hẳn sự thật đã bị bại lộ rồi.
Thiên Nguyệt nhanh nhanh chạy vào phòng mình, liền thấy một thân hắc y ngồi đấy mà xem kinh thư.

Y vui vẻ nhào đến mà ôm lấy người, có lẽ đó là hành động vô thức, vì nó khiến cả y và Hoàng Thượng cùng bất ngờ.


Thế rồi Hoàng Thượng cũng choàng tay ôm lấy y “Ngươi sao thế? Mới rời xa một tý đã không chịu nổi sao”
Đôi mắt đen nhìn người ủy khuất, như muốn nói rằng, y ghen! Tại sao y lại chưa bao giờ được nghe người kể về chuyện triều chính? Trong khi Tuyệt Tinh cư nhiên lại có thể cùng người thượng triều.

Thiên Nguyệt rất muốn nói ra, lại sợ mất mặt, chỉ lắc đầu.
“Y là ghen người không bao giờ tâm sự về triều chính với y, cư nhiên thần lại có thể thượng triều cùng người” Tuyệt Tinh dở khóc dở cười nhìn Thiên Nguyệt, khi nàng nói xong cũng là lúc được nhận cái lườm từ y.
“Là như vậy sao?” Hắc Phong bỏ kinh thư xuống, ôn nhu hôn xuống một cái lên môi mềm.

Thiên Nguyệt mặt đỏ tái “Người làm cái gì vậy? Trước mặt người khác!”
“Ta còn có thể làm hơn như vậy, ngươi muốn kiểm chứng?” Hắc Phong ánh mắt mang ý cười nhìn y.
Bất giác Thiên Nguyệt cảm thấy dưới hạ thân của Hoàng Thượng, cương cứng một thứ không nên, đã vậy còn mang đến hơi nóng.

Y đẩy người ra, nhưng Hắc Phong lại càng hứng thú mà siết chặt y lại.

“Đừng, người, đồ không biết xấu hổ”.
“Bây giờ thì lại đẩy ta? Lúc nào ở cạnh ngươi ta cũng thế này, thử hỏi nếu như mang ngươi đi thượng triều cùng ta, ta phải thế nào tập trung?” Bàn tay to lớn mang nhẫn ngọc khẽ vuốt tóc y “Vả lại ta không muốn thấy chúng dùng ánh mắt thèm khát nhìn ngươi, như thế ta chỉ muốn đem chúng trảm tất, vậy thì ngươi bảo...!ta nên làm thế nào mới tốt?” Hắc Phong tiện thể nhai vành tai Thiên Nguyệt.
“Được rồi! Hiểu rồi, đừng nói mấy thứ mất mặt như vậy nữa!” Không chỉ mặt mà cả người Thiên Nguyệt đều như cánh đào kia.

“Ngoan” Nói rồi ôm lấy y hướng mặt về phía hai người kia.
“Hoàng Thượng gọi thần có chuyện dặn dò?” Tuyệt Tinh bấy giờ mới dám tiến vào.

“Chúng ta cùng nhau chơi đi hội Đèn, ta nghe bảo đêm nay Kinh Thành mở hội Đèn cầu may gần hồ Huyền Nhung”.
Tuyệt Tinh ngạc nhiên, từ khi nào mà người hứng thú với những thứ này vậy? Hồi đó, nàng bảo là ra đó chơi, người kiên quyết khước từ, tự tổ chức hội Đèn trong Hoàng Cung cho nàng.

Thế bây giờ là vì Thiên Nguyệt nên người mới muốn đi? Trong lòng Tuyệt Tinh cảm thấy hơi ghen tị.
Nguyên Kì không nói không rằng, Hoàng Thượng bảo sao đương nhiên hắn phải nghe đó.

Vả lại, dù thế nào, hoặc là Hoàng Thượng ra lệnh, hoặc là ở nơi đó có y, hắn liền vui lòng đến, những thứ khác sao hắn phải bận tâm đến?
“Rủ thêm...” Lần này không đợi Thiên Nguyệt nói hết câu, người đã ngắt lời “Chỉ bốn người”.

Thiên Nguyệt xụ mặt yên lặng, cả người dựa vào lồng ngực ấm áp, mặc cho người vuốt ve tóc mình.

Y giờ cảm thấy...!thật bình an.
“Ta muốn ghé thăm...” Thiên Nguyệt vừa nói ra ba người kia hít ngược, y kỳ thực rất muốn về thăm phụ mẫu, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hắc Phong, y lại thôi “...thăm Bình Nhi”.

“Được” Người mỉm cười ôn nhu, nụ cười hiếm thấy, cũng như là nụ cười độc nhất vô nhị, khuôn mặt tuấn tú cao ngạo lại hiện ra một nụ cười ôn nhu đến tuyệt mỹ! Thật là say lòng người mà.
Tác giả: Sora Fuyu
Ra chương mới rồi nè a~ mọi người mau mau cmt mau mau đề cử, góp tý động lực cho ta xem nào :">> Ta một khi đã có động lực thì chap mới sẽ nhanh ra cực kỳ luôn.

Tại sao? Tại vì, động lực tiếp ý đó mà.

Mọi người đọc chuyện vui vẻ nhe..