[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 62: Lời em nói chính là nghiêm túc




Lúc trở về Tuấn Khải đang lắp máy chạy bộ. Bên cạnh còn có xà ngang tạ đủ kiểu. Hòa An cứ như vậy mà từ phía sau ôm choàng tới thở một hơi dài.

Tuấn Khải không nghe thấy có mùi rượu bia mới an tâm làm tiếp mặc kệ Hoà An cứ cọ cọ lên người mình. "Em làm sao thế?"

"Em không sao, chỉ có chút mệt." Hoà An càng xiết chặt hơn.

“Có muốn ăn thêm gì không? Anh làm.” Tuấn Khải xoay lại xoa đầu Hòa An một cái.

“Không đâu, em muốn ngâm người một chút!”

Nói xong liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Hòa An vào được một lúc Tuấn Khải cũng theo vào. Tùy tiện lột đồ treo lên rồi cũng bước chân vào bồn khéo léo ngồi xuống ôm Hòa An vào lòng. “Có chuyện gì sao?”

“Không sao, em đột nhiên nhớ về một người bạn cũ.”

Tuấn Khải chợt nhớ lại người bạn mà Hòa An từng một lần nhắc đến vào đêm giáng sinh.

Hòa An tiếp tục nghiêm túc nhìn Tuấn Khải. “Thích một người mà biết họ không thể nào đáp trả cảm giác sẽ tệ lắm đúng không?”

Tuấn Khải cũng không nhịn nổi nữa. “Rốt cuộc là có chuyện gì? Lúc đi em còn rất bình thường.”

Hòa An rốt không quan tâm câu hỏi của Tuấn Khải tiếp tục tự mình nói. “Cho tới khi cậu ta không còn nữa, cậu ta cũng không được một lần được cùng với người mình yêu thích ở một chổ.”

Tuấn Khải đột nhiên giữ lấy mặt của Hòa An. “Em nghe cho rõ đây. Tất cả lương duyên trên đời này đều có sắp đặt sẵn. Người định trước được gặp nhau sẽ gặp nhau. Được ở bên nhau sẽ bên nhau. Không có dù cưỡng cầu cũng sẽ rời xa.”

“Thay vì em ngồi đây tiếc nuối mãi một mối tình chắc chắn không xảy ra tại sao em không nghĩ cách để mình có thể hạnh phúc hộ phần cậu ta?” Tuấn Khải nhẹ nhàng ôm Hòa An lại vào lòng. Hòa An sau đó cũng không nghĩ ngợi nữa. Anh không khẳng định chuyện Trần Nhân thích mình. Tất cả đều là suy đoán của Phước Thành nên cuối cùng vẫn là không nói cho Tuấn Khải nghe.

Cuối tuần này hai người họ quyết định về thăm cô nhi viện. Chỉ còn gần mười ngày nữa là tới tết. Vì cuối năm nên công việc rất nhiều. Lượng hàng của công ty cũng tăng lên. Chưa kể là sản phẩm mới cũng đang trong quá trình sản xuất mẫu thử.

Phòng ban của Tuấn Khải ngày nào cũng phải tăng ca để làm kế hoạch quảng bá. Trần Nhân cũng đối xử với Hòa An y như cũ. Điều này khiến Hòa An cảm giác như trút được gánh nặng. Phước Thành dạo này lại ngược lại, không còn nói nhiều nữa. Bỗng dưng cả Trần Nhân và Hòa An lại thấy thiếu thiếu cái gì đó.

“Cậu thất tình sao?” Trần Nhân khều khều trêu chọc.

Phước Thành trả lời ngay lập tức. “Đúng rồi! Em bị thất tình.”

“Haha. Đáng đời cậu.” Trần Nhân liền khoái chí vừa cười vừa vỗ vỗ lên vai Phước Thành.

“Anh không thắc mắc em thích ai sao?” Phước Thành đột nhiên đưa mặt lại gần ra vẻ thần bí.

“Ai vậy? Thích chị nào ở công ty sao?” Trần Nhân lúc này mới chịu nghiêm túc.

“Đúng được một nữa!”. Phước Thành mỉm cười nháy mắt.

“Một nữa? là từ chị hay là ở công ty. Không ngờ cậu lại thích lái máy bay. Haha.”

Phước Thành lại kéo mặt lại gần hơn. “Anh cười ít thôi. Đúng vế ở công ty, nhưng không phải là chị. Mà là anh!”.

Trần Nhân bị đơ ra mất mấy giây. “Khoan, chờ một chút! Cậu nói cái gì anh?”

Phước Thành bỗng dưng bật lên cười lớn. “Đùa anh thôi. Em có thích ai thì cũng không nói anh biết. Haha”

Trần Nhân đưa chân ra đạp ghế cậu ta ra. “Đùa cái con khỉ nhà cậu á.”

Bỗng dưng trong giây phút ngắn ngủi tim Trần Nhân dường như là đã đập nhanh hơn. Thái độ của Phước Thành lúc nói điều đó không hề giống là cậu ta đang nói đùa.

Lúc ghế bị đẩy ra bị chạy đi chạm thẳng vào ghế của Hòa An. Anh liền quay lại nhìn. Phước Thành thừa cơ hội đó ghé sát vào tai Hòa An nói nhỏ. “Em vừa nói em thất tình anh ấy!”

Hòa An liếc liếc thấy Trần Nhân đang không nhìn nên cũng nói thầm vào tai cậu ta. “Cậu nói nghiêm túc sao?”

“Em nói là em nói đùa.” Giọng Phước Thành lại nhỏ hơn. Ghé sát vào tay Hòa An hơn.

“Vậy rốt cuộc là nói thật hay đùa.?” Hòa An cảm thấy khó hiểu.

“Em nói thật.” Phước Thành đứng dậy bước đi.

“Khoan đã, câu nào mới là câu nói thật.” Hòa An tiếp tục hỏi.

Phước Thành lúc này đang đứng liền khom lưng xuống một lần nữa nói nhỏ. “Em nói thích anh ấy, là thật!”

Hình ảnh hai con người cứ ghé vào tai nhau nói chuyện từ nãy tới giờ đều được người ngồi trong phòng kính nhìn thấy hết tất cả.

Chiều đó cả hai đi mua đồ để trang trí tết và mua cả quà để chủ nhật mang đến cô nhi viện. Trên xe Tuấn Khải có chút suy tư. Hòa An cũng thấy nhưng không hỏi tới. Họ mua khá nhiều đồ. Hòa An không ngăn nổi Tuấn Khải cố mua thêm mấy thứ để về nhà mình làm quà.

“Được rồi, em thấy mua sau vẫn được. Hôm nay mua nhiều như vậy rồi!” Hòa An bỏ ra ngoài mấy hộp thực phẩm chức năng.

Tuấn Khải cũng không ý kiến. Hòa An cứ thích làm gì thì làm. Trách thì thách tại sao anh yêu thích cậu ta như vậy.

Vì tối thứ bảy cả hai cùng nhau một đêm nồng cháy nên sáng dậy Hòa An cực mệt. Lúc lên xe liền chợp mắt cho Tuấn Khải tùy ý xử lý.

Chạy xe tầm hơn ba mươi phút là tới nơi. Lúc này chỉ hơn bảy giờ sáng. Tuấn Khải đề nghị đi sớm để phụ các cô trang trí. Hòa An cho tới lúc Tuấn Khải lay lay mới tỉnh.

“Tới rồi sao?” Anh mở mắt nhìn qua nhìn lại. Tại sao càng nhìn càng quen thế này.

“Đúng rồi. Em đỡ hơn chưa?” Tuấn Khải chồm người qua tháo dây an toàn của Hòa An.

Hòa An dường như chết lặng. “Anh lớn lên ở đây sao?”

“Đúng vậy, em sao thế?”

“Người bạn em từng nói với anh, người mà em nhắc tới. Cũng từng lớn lên ở đây!”