[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 47: Tôi chưa từng thích con trai




Đang ăn rất ngon bỗng dưng Tuấn Khải nói sặc là sặc. Một phát chạm đúng điểm yếu của anh. Mất khoảng vài giây anh mới có thể trả lời. "Cậu hỏi để làm gì?"

"Tôi thắc mắc." Hoà An nét mặt đổi đổi.

"Chưa!" Tuấn Khải thành thật trả lời.

"À.." Hoà An né tránh ánh mắt của Tuấn Khải.

"À là thế nào?" Tuấn Khải ở đối diện không chịu nổi kiểu ập ừ của cậu ta.

"Không có gì. Tôi thuận miệng hỏi vậy thôi." Hoà An có vẻ định hỏi thêm gì nhưng lại không biết mở lời như nào. Lời nói cứ bị nghẹn lại ở cuống họng không cách nào truyền ra ngoài được.

Cả hai lại tiếp tục tập trung ăn. Tới lúc gần xong không hiểu sao Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng. "Tôi trước giờ cũng không có cảm giác với con trai".

Có phải chăng anh biết Hoà An đang boăn khoăn điều này. Chính anh cũng thừa nhận bản thân mình trước giờ không hề có cảm giác đặc biệt với người con trai nào cả. Đó là lý do Hoà An đối với anh là một loại xúc cảm anh không thể nào đặt tên được.

"Những chuyện xảy ra giữa chúng..." Tuấn Khải thấy Hoà An không trả lời nên tiếp tục nói. Nhưng đang nói giữa chừng Hoà An lại tắt ngang. "Được rồi! À..tôi cũng không có ý định hỏi vấn đề này." Ánh mắt Hoà An thay đổi, cố gắng giữ biểu cảm bình thường nhất có thể. "Ăn xong rồi tôi phụ dọn dẹp nhé." Nói xong anh liền đứng dậy mang đồ vào lại bếp.

Tuấn Khải biết Hoà An đang không được tự nhiên nên anh cũng không nói thêm gì nữa. Cũng không cản Hoà An mà ngồi im lặng tại chổ. Chính anh cũng không ngờ mình sẽ có thể nói ra những lời đó.

Hoà An một mình trong nhà bếp. Anh đang có một dạng suy nghĩ cực kỳ ấu trĩ rằng.

"Mình chỉ là một phép thử! Mãi mãi cũng chỉ là một phép thử. Không hơn không kém. Đáng lẽ ra phải nhận ra điều này sớm hơn. Tự mình lừa mình rằng ánh mắt đó, hành động đó là đặc biệt vì mình nên mới có. Thật ra từ đầu chí cuối chỉ là một mình mình tưởng tượng." Hoà An đột nhiên đẩy nhanh hành động. Làm xong hít một hơi thật sâu quay người ra ngoài. Lúc này Tuấn Khải đã không còn ở bàn ăn, ra phòng khách cũng không có. Không nói hai lời anh liền quay trở về phòng.

Khỏi phải nói, đêm nay đối với Hoà An chính xác là có làm kiểu gì cũng không ngủ được.

Không phải kiểu đau khổ vì thất tình nhưng cảm giác cũng không thua gì kiểu chưa kịp tỏ tình đã bị từ chối thẳng thừng.

"Điên thật! Cũng không phải đi tỏ tình mà bị từ chối. Tức tối cái quái gì chứ?"

Anh lăn lộn trên giường cả ngàn vòng từ lúc về tới bây giờ. Tự dằn vặt chính bản thân mình.

"Anh tưởng anh là ai chứ? Tôi có nói là thích anh chưa? Anh không có cảm giác với con trai là chuyện của anh! Tôi từng nói thích anh sao?"

Hoà An nhất quyết không buông tha cho chính mình. "Tôi mới chính là người không cần tới."

Chuyện gì tới cũng tới. Hoà An lăn kiểu gì lăn luôn xuống sàn. Đập một phát đau điếng. Miệng liền phát điên.

"Chết tiệt! Phan Tuấn Khải. Tôi con mẹ nó thích anh rồi!"

Tuấn Khải còn tệ hại hơn người đang phát bệnh dại phòng đối diện. Anh không phát tiết ra bên ngoài mà tất cả dồn vào sâu lại bên trong. Ngột ngạt tới mức hơi thở phát ra cũng khó khăn.

Hôm nay anh lại hút thuốc. Dưới làn khói lờ mờ anh cố gắng che mắt bản thân lại. Rốt cuộc vì lý do gì lúc nãy lại có thể nói ra câu nói đó một cách tự nhiên như vậy. Để rồi bây giờ vì nó mà bản thân bị dày xé.

Anh chưa từng thích con trai. Đúng như vậy. Nhưng anh không thể phủ nhận chuyện mình có một chút loại cảm xúc đặc biệt với Hoà An.

Anh không thích con trai. Nhưng bây giờ anh lại dành nhiều hơn một khoảng thời gian nào đó dù là vô tình hay là cố tình lại nghĩ về cậu ta.

Anh cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích con trai. Nhưng anh không thể dối lừa chính bản thân mình rằng phép thử ngày hôm đó đã làm anh thực sự bối rối!

Anh phải giải thích với bản thân như thế nào khi ánh mắt của anh, con người anh, trái tim anh đã không còn được như chính anh trấn giữ cho đến ngày hôm nay nữa.

Điếu thuốc trên tay cũng đã tắt. Anh xoay người trở vào giường ngủ. Mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn.

Là Hoà An.

"Lúc nãy không thấy anh nên tôi ra về luôn."

"À, chuyện lúc nãy anh nói. Thật ra nó là chuyện bình thường mà haha. Anh cũng nghiêm túc quá rồi."

Hoà An gửi kèm thêm mấy sticker cười haha cho Tuấn Khải nữa. Để chứng minh là anh cực kỳ ổn! Nhưng bên đây Tuấn Khải lại cảm thấy ngược lại. Anh đang rất là không được thoải mái.

"Tên ngốc nhà cậu đi lừa ai chứ." Tuấn Khải quăng điện thoại qua một bên. Nằm úp mặt xuống giường. Một lát sau không thở được liền xoay người dậy lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.

"Được rồi. Tôi cũng không có ý gì cả. Cậu không để tâm thì tốt."

"Ngủ ngon."

Nhắn xong liền một mặt lạnh cố gắng nhắm mắt ngủ.