[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 23: Tắm chung đi!




Hòa An vẫn ngồi yên trên xe nhấn điện thoại gọi cho Trần Nhân. Gọi hơn mấy cuộc mà cậu ta không bắt máy. Định bước xuống xe đi vào trong thì chuông điện thoại reo. Hòa An gần như bắt máy ngay lập tức.

"Cậu hiện giờ đang ở đâu? Anh đang ở trước cửa club Paradise. Đến đón cậu."

"Em không còn ở đó nữa. Xong rồi. Bây giờ em gửi định vị cho anh."

"Được."

Lúc Hòa An tới thì Trần Nhân đã ngà ngà say. Miệng còn dấu vết ẩu đả đong máu bầm. Mặt Hòa An liền tối sầm ngay lập tức.

"Đây là cách cậu giải quyết vấn đề sau khi gạt anh sang một bên đúng không?"

"Em chia tay rồi." Trần Nhân uống một hơi cạn ly bia đáp lời.

"Thôi được rồi, anh ăn mừng cùng cậu."

Hòa An ngồi xuống lấy một chai bia đang uống dỡ nốc một hơi sạch khiến Trần Nhân phải toác miệng cười. Tối đó Hòa An ngồi đó nghe Trần Nhân nói hết chuyện này tới chuyện khác. Đáng lẽ ra tối nay là một ngày vui, rốt cuộc chỉ đem về toàn những điều ảm đạm.

Lúc chuẩn bị ra về thì Hòa An chỉ ngà ngà say, anh quay sang mua thêm vài lon bia với một chút đồ nhấm mang về. Vì có cồn trong người nên anh không lái xe. Đỗ xe ở bãi đỗ gần đó rồi bắt taxi đưa Trần Nhân về.

Trở về chung cư là đã tầm hơn mười giờ. Cầm trên tay một túi bia một túi đồ ăn. Như đã dự tính từ trước anh bước thẳng về phía cửa phòng Tuấn Khải. Không hề đắn đo mà nhấn chuông cửa.

Lúc này Hòa An đã có cảm giác chóng mặt vì cồn thấm vào người. Đứng lắc lư tại chổ vài cái, đến khi không nổi thì tựa vào tường đợi. Tuấn Khải cũng không nhanh không chậm ra mở cửa. Anh ta vẫn chưa thay đồ giống như Hòa An hiện tại, điều này vừa khéo khiến Hòa An thắc mắc.

"Anh nói là hôm nay không tăng ca?"

"Tôi không tăng ca." Tuấn Khải khoanh tay lại nhìn mặt Hòa An đang ửng lên vì bia.

Hòa An giơ tay lên huơ huơ coi đồng hồ rồi lại ngước lên hỏi.

"Vậy anh cũng vừa ở ngoài về sao? Vừa khéo. Tôi có cái này." Anh giơ hai bọc đồ trong tay lên trước mặt Tuấn Khải. "Nào, cứ sợ anh một mình không ai cùng đón Giáng Sinh. Ai dè là tôi lo xa rồi, dù sao cũng đã lỡ. Cùng uống một lý nào."

Tuấn Khải nhìn Hòa An tự mình say tự mình nói luyên thuyên như vậy liền tỏ ra một ánh mắt thích thú.

"Cậu say rồi, để sau đi."

Hòa An không đáp trả, liền đẩy Tuấn Khải qua một bên lách người đi vào nhà.

"Tôi hôm nay không muốn ở một mình, coi như tôi thực hiện lời hứa mời anh một bữa. Nào vào đi, nhà anh mà đừng cứ đứng ở cửa."

Tuấn Khải cũng không tỏ ý muốn từ chối quay người đi vào nhìn theo Hòa An đang đi qua đi lại.

"Nhà bếp ở đâu?" Hòa An quay sang hỏi.

"Cậu cần gì tôi đi lấy."

"Chén đũa."

Tuấn Khải quay lại với nhiều hơn hai món đồ đó đặt xuống bàn cùng với một chiếc khăn lạnh đưa cho Hòa An.

Hòa An cảm ơn nhận lấy xong liền tách ra đưa lên mặt. Tiếp theo đó là tự mình tháo hai chiếc cúc ngực ra để đưa chiếc khăn giấy vào chà xát qua lại trước mặt Tuấn Khải. Bỗng chốc Tuấn Khải không hiểu sao mình không muốn rời mắt đi mà cứ chăm chú nhìn. Từ lúc Hòa An xuất hiện trong cuộc sống anh đến nay anh nhận ra mình có quá nhiều thay đổi. Sự nhiệt tình của anh ta kiến Tuấn Khải khó nói lên câu từ chối.

"Tôi muốn đi tắm trước. Cậu đừng quá cố." Tuấn Khải nhìn Hoà An vẫn còn chưa thôi hành hạ bộ ngực đang đỏ lên của cậu ta.

Hòa An vẫn không dừng động tác, tay còn lại đang rảnh rỗi làm động tác phẩy phẩy ra dấu cho anh ta muốn làm gì cứ làm.

Tuấn Khải cũng mặc kệ Hòa An đang làm trò con nít gì. Anh quay thẳng vào nhà vệ sinh đóng cửa lại. Lúc đang chuẩn bị làm sạch xà phòng trên người bỗng dưng anh nghe tiếng gõ cửa dập dồn từ phía ngoài.

"Có gì không? Tôi vẫn chưa xong." Anh nói lớn ra phía ngoài.

"Tắm chung đi." Hòa An đang tựa đầu vào cửa mắt nhắm nghiền tay đã gỡ đến những chiếc cúc áo cuối cùng làm lộ ra làn da trắng đang đỏ từng mảng lớn trên ngực.

Tuấn Khải bị làm cho bất ngờ tới mức phải tắt ngay vòi nước. Quay giọng nói từng chữ rõ ràng. "Muốn tắm thì quay về phòng cậu mà tắm."

"Ok." Hòa An nghe xong liền trả lời xoay người đi ra phía ngoài.

Tuấn Khải ở phía trong cũng không tắm nổi nữa. Anh nhanh chóng ra xem phía ngoài cậu ta biến thành bộ dạng gì rồi. Thật không ngoài dự đoán Hòa An đã một mình nốc sạch hơn ba lon bia và lon thứ tư vẫn còn đang uống dỡ.

Bây giờ cậu ta đang nằm dài trên sofa chiếc áo sơ mi bị phanh ra hai bên lộ ra cơ ngực lẫn cơ bụng săn chắc. Một chân còn vướng lại được trên ghế, chân còn lại thì đã chạm sàn. Vẻ ngoài của Hòa An hiện tại mang một sự khiêu khích cực kỳ lớn với người đối diện.

Nhịp thở của Tuấn Khải đột nhiên bị lệch mất mấy nhịp. Bình thường nếu là một người khác trong tình trạng như thế này thì anh sẽ một đạp đẩy thẳng ra khỏi nhà. Nhưng không hiểu sao đối với Hòa An anh lại không có phản ứng bài trừ.