[Đam Mỹ] Đại Lão

Chương 51-55




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

51

Lời đại lão giống như một cái bạt tai, tát thẳng lên mặt cấp dưới.

Mấy lời ngu xuẩn trước kia nói giờ đều cắn lại chính mình, làm hắn khổ không nói nổi.

Đại lão lại nói: "Không phải là cậu không nhớ rõ gì sao, làm gì sai vậy"

Nghe được lời này cấp dưới liền biết lời nói dối của mình bị vạch trần rồi. Hiện giờ hắn tìm tới liền lộ tẩy.

Nhưng cấp dưới không thể không tìm, lúc ở bệnh viện hắn cũng đã nghĩ tới việc bỏ cuộc. Yêu đại lão ngần ấy năm, nếu có thể từ bỏ thì hắn sao lại không muốn.

Nếu được như vậy thì đã chẳng làm ra mấy việc điên rồ kia, cũng sẽ không đến mức cuối cùng không thể quay đầu lại.

Thấy cấp dưới không nói gì, đại lão hừ cười một tiếng, thu súng lại, đi đến bàn làm việc cầm lấy điện thoại: "Nếu cậu không ra, ta chỉ có thể cho người mời ra ngoài đấy."

Cấp dưới động đậy, hắn bước nhanh tới trước mặt đại lão. Ánh mắt người kia dần trở nên bén nhọn, mang theo cảnh giác, không tín nhiệm cùng hoài nghi.

Ánh mắt như vậy, là hắn xứng đáng.

Cấp dưới đẩy đại lão khiến đối phương ngồi lên ghế. Hắn ngồi xổm xuống hệt như ngày trước, dựa vào bên cạnh đại lão, dán mặt vào mu bàn tay người kia.

Mặt cấp dưới có chút lạnh lẽo, là do lúc đứng bên ngoài bị gió thổi, không mất bao lâu liền ấm lên.

Mà hơi ấm kia lại vẫn tiếp tục tăng lên, cấp dưới rơi lệ, từng giọt lăn trên tay đại lão.

Cấp dưới không dám giương mắt, nhưng trong lòng hắn thật sự quá cay đắng, nghĩ đến việc đại lão có lẽ vĩnh viễn không muốn nhìn thấy mình nữa, nước mắt hắn liền không ngừng được.

Cấp dưới cắn khớp hàm, mày nhăn chặt muốn chết, muốn nhịn xuống nhưng lại không nín được.

Hắn khàn khàn mở lời: "Tôi biết ngài không muốn nhìn thấy tôi, tha thứ cho tôi mặt dày vô sỉ tìm tới đây."

Những lời tiếp theo hắn đã tập luyện trong lòng rất nhiều, một lần rồi lại một lần.

Mỗi lần đều làm hắn khó chịu đến phát điên, rồi lại nghĩ, có lẽ vậy là tốt nhất.

Đối với đại lão, đối với cả hắn.

Đoạn tình cảm điên cuồng này, cả cái chấp niệm ấy cũng đâu có mang lại cho bọn họ được điều gì tốt lành đâu.

Hắn điên cũng đã điên rồi, phản bội cũng đã phản bội rồi, cưỡng bách, tranh chấp, chửi rủa, hắn thực hiện hết tất cả những việc mà bản thân cho rẳng mình không thể làm với đại lão.

Ngay cả cấp dưới cũng hoài nghi, mình như vậy là yêu sao, nói không chừng là bệnh tâm thần thật, cái loại mà phải đến khám bác sĩ ấy.

Cấp dưới nâng tay đại lão, thành kính hôn lên giọt nước mắt đọng lại trên tay đối phương: "Tôi biết ngài ghê tởm tôi, tôi cũng không có tư cách cầu xin sự tha thứ từ ngài."

Thanh âm đại lão truyền từ đỉnh đầu hắn xuống, y nói: "Nên là?"

Cấp dưới không dám ngẩng đầu, hắn thậm chí không dám nhìn mặt đại lão, bởi vì sợ nhìn rồi liền không có cách nào nói được mấy lời tiếp theo.

Hắn nói: "Tôi không mất trí nhớ, tôi chỉ nghĩ rằng, nếu mà mất trí nhớ thì ngài sẽ không mặc kệ tôi."

"Tôi tưởng ngài muốn kết hôn cho nên liền phát điên, những lời nói đó không phải lời thật lòng. Ngài là do tôi dùng mạng đổi lấy, tôi yêu ngài."

Đại lão muốn rút tay khỏi đôi tay cấp dưới, hắn lại cầm chặt tay đối phương: "Cho nên là, tôi muốn từ bỏ."

Những lời này của hắn làm động tác của đại lão hoàn toàn ngừng lại.

Hắn nghe thấy giọng nói của người kia, có chút quái dị, thậm chí còn mang theo chút không thể tin tưởng: "Cậu nói cái gì?"

Cấp dưới vẫn cứ rũ đầu: "Tôi bỏ cuộc, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa đâu. Ngài sẽ không cần phải nhìn thấy tôi nữa, Tạ Tùy, chúc ngài sau này tất cả như ý, bình an."

*Muốn edit thành "vạn sự như ý" ấy =)))))))))

52

Hắn nói xong liền không tự chủ được mà ngừng thở, tựa như một tên phạm nhân đang chờ đợi bị xét xử, vừa sợ hãi vừa khẩn trương.

Đôi môi làm hắn mê muội kia, dù nói ra bất kì một lời nào cũng có thể làm hắn xuống địa ngục, hoặc lên thiên đường.

Tất cả những phản ứng mà hắn tưởng tưởng ra, đại lão đều không có.

Cấp dưới nghe thấy đại lão dùng một loại ngữ điệu khinh mạn nói với mình: "Cậu thật đúng là đủ tùy tâm sở dục nhỉ, ai cho cậu cái quyền đấy thế?"

Mặt cấp dưới bị đại lão bóp chặt, nâng lên. Môi y tuy đang cong lên, nhưng ánh mắt lại không có lấy một chút ý cười, gân xanh giữa trán như ẩn như hiện, đây là đang cực kỳ tức giận.

Bàn tay không chút lưu tình bóp chặt làm cấp dưới đau vô cùng, miệng cũng không khép lại được, bộ dạng có lẽ rất khó coi.

Đại lão tiếp tục nói: "Lì lợm la liếm là cậu, nói bỏ liền bỏ cũng là cậu. Sao nào, có phải ta còn phải cảm ơn cậu buông tha ta không?"

Cấp dưới cầm tay đại lão, lại không phải bẻ ra mà là nắm hờ lấy, hắn nghĩ, đại lão đây là có ý gì.

Hắn cho rằng đại lão sẽ như trút được gánh nặng rồi bảo hắn cút, sẽ nói hắn vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt y, sẽ cười to nói được, sẽ nói sớm nên như vậy.

Duy độc không ngờ tới đại lão sẽ tức giận đến mức này.

Mà bởi vì để ý thì mới có thể tức giận, chẳng nhẽ... đại lão để ý đến hắn.

Cấp dưới không dám tin tưởng, một ít chi tiết cũng chậm rãi được móc nối với nhau.

Sau khi hắn phản bội, đại lão lại không giết hắn.

Sau khi hắn bị nước biển cuốn trôi, đại lão tìm hắn.

Sau khi hắn ngốc, muốn ngủ cùng đại lão lại không bị từ chối.

Hắn nói mình "mất trí nhớ" rồi, đại lão liền hôn hắn.

Một suy đoán không thể tin được, cái ý nghĩ bị hắn dìm xuống vô số lần, cảm thấy là do bản thân si tâm vọng tưởng, trồi dần lên.

Có phải đại lão, có một chút chút yêu hắn hay không?

Trước nay cấp dưới không dám đòi hỏi nhiều, hắn chỉ cần một xíu là được rồi.

Gương mặt cấp dưới rất đau, mày cũng nhăn chặt, miệng vì không khép lại được mà chảy một chút nước miếng xuống dưới.

Đại lão không mang bao tay, những thứ ướt át đó hiển nhiên liền dính vào lòng bàn tay y.

Đã từng có lúc, môi hắn đụng đến tay đại lão cũng có thể làm đối phương tức giận.

Hiện giờ hắn làm bẩn tay y, đại lão lại không thèm để ý, hoặc là, không rảnh để ý.

Đại lão bị cấp dưới làm cho tức phát điên, hận không thể bóp chết hắn cho rồi.

Người kia đột nhiên ném văng cấp dưới đi. Không hề muốn nhìn người ở trên đất, y nhắm mắt lại, tựa như đau đầu đến cực điểm nói: "Cút!"

Cấp dưới ngây ngẩn cả người, hắn chống thân dậy, nhìn về phía đại lão.

Người nọ vẫn đang nhắm mắt, đỡ trán, giống như mệt cực kỳ: "Cút xong thì không cần trở về, giống như cậu nói lúc nãy ấy, đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa."

Cấp dưới chậm rãi bò dậy. Đại lão nghe được tiếng bước chân, cuối cùng là tiếng đóng cửa truyền đến.

Thân thể y cứng đờ, đột nhiên mở mắt ra.

Trong phòng không có lấy một bóng người, cấp dưới đi rồi.

53

Cấp dưới đứng ở ngoài cửa, cố bình phục tâm tình. Hắn cần xác nhận một việc, chờ xác nhận xong mới quyết định tiếp, cuối cùng là nên đi hay ở.

Không bao lâu, bên trong liền truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, liên tục có đồ rơi xuống dưới, kim loại, sứ, gỗ, lung tung rối loạn.

Hắn nhớ rõ, trong thư phòng cấp dưới có rất nhiều đồ cổ do người khác tặng.

Tuy bình thường đại lão không để tâm cho lắm, nhưng vẫn tính là vừa lòng.

Đây là tức điên rồi đi, rõ ràng là đồ vật yêu thích, giờ lại chỉ dùng để để phát giận.

Mà cấp dưới, đại lão càng tức, phản ứng càng lớn, đôi mắt hắn càng sáng hơn, che miệng, như muốn cười ra tiếng đến nơi.

Cấp dưới mím môi lắc đầu cho bản thân tỉnh táo, hắn không nên vui mừng như vậy, nhưng mà không nhịn được nha.

Trước khi mọi việc không thể cứu vãn, cấp dưới đi mà quay lại, đẩy cửa ra, quần áo trên người đã thành một bộ khác.

Đại lão chống bàn, ánh mắt sắc bén, âm trầm nhìn qua, vừa thấy là cấp dưới liền kinh ngạc trong thoáng chốc, phản ứng đầu tiên lại là nhặt thứ trên tay lên ném về phía người kia.

Cấp dưới không tránh không né, bả vai bị viên bi lăn tay kia đập trúng.

Viên bi kia làm bằng ngọc thạch, rất nặng. Cấp dưới bị đập trúng liền kêu lên một tiếng, thân thể lay động một chút, đụng vào cửa.

Đại lão giật mình, một thân lửa giận tan mất hơn nửa, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, không hề thả lỏng.

Cấp dưới bị đập trúng bả vai, không rên tiếng nào.

Hắn thay một bộ áo ngủ, là bộ thường xuyên mặc lúc tới phòng đại lão ngủ.

Bộ đồ ngủ này là tìm được ở căn phòng khách đại lão sắp xếp cho.

Thậm chí tủ quần áo còn treo mấy bộ đồ của cấp dưới.

Khi hắn vẫn còn ngốc, thường xuyên chỉ mặc một cái áo ngủ đã chui vào chăn đại lão.

Chất vải đơn bạc, lỏng lẻo. Cấp dưới đỡ bả vai, từng bước đi tới gần đại lão, biết rõ còn cố hỏi: "Ngài tức lắm sao?"

Đại lão cắn răng, không nói gì, lửa giận vốn đã lụi dần lại có dấu hiệu bốc lên.

Hắn tới gần đại lão, ngón tay chạm vào mu bàn tay đối phương, y cũng không động.

Cấp dưới rũ mắt, nhìn miệng vết thương không biết do cái gì cắt qua trên tay đại lão, có chút đau lòng nói: "Chảy máu rồi."

Hô hấp của đại lão càng thêm nặng nề, lồng ngực phập phồng, môi càng thêm hồng, gương mặt cũng đỏ, hiển nhiên là bị chọc tức.

Cấp dưới kéo cổ áo sang một bên: "Tôi cảm thấy đau quá, ngài nhìn thử xem, có phải bị thương nặng rồi không?"

Đúng là rất nghiêm trọng, vết bầm hình tròn, tơ máu đau lan dần ra phía bên ngoài, có thể thấy được bị đập thật sự tàn nhẫn.

Tầm mắt đại lão nhẹ nhàng xẹt qua phía trên, vẫn không nói gì.

Sắc mặt y lãnh ngạo, rút tay ra, không cho cấp dưới tiếp tục chạm vào.

Cấp dưới thở dài: "Tôi đã từng nói, tôi là con chó của ngài. Từ này về sau thì không bao giờ là nữa rồi."

Những lời này của cấp dưới làm tay đại lão thả lỏng rồi lại nắm chặt, y hoài nghi người này đặc biệt quay lại chọc tức mình.

Cấp dưới tiếp tục nói: "Tạ Tùy, tôi muốn làm người đàn ông của ngài. Ngài cho tôi một cơ hội được không, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa."

Cho ai đã quên thì cái viên bi lăn tay nó như này, eo ôi bằng đá xong phi mạnh thì đau bỏ bà.

chapter content



May đại lão mới trên dưới ba mươi chứ tầm bốn năm chục tuổi thì chắc bị chọc đến nhồi máu cơ tim quá =)))))))))))))

54

Cấp dưới không nhận được câu trả lời, đại lão chỉ dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm hắn, làm cấp dưới thấp thỏm bất an, càng thêm không đoán nổi ý người kia.

Rõ ràng là việc hắn rời đi làm y tức giận không phải sao.

Hiện tại trở về rồi, nói ra hết mấy lời mà bản thân không dám nói, đại lão lại không cho bất kì một đáp án nào.

Đại lão dời tầm mắt đi, môi mím chặt, hiển nhiên không có vui vẻ gì, lại không phát hỏa tiếp.

Đại lão nhìn tay mình, cầm lấy điện thoại may mắn còn sống sót trên bàn, gọi người tới thu dọn thư phòng, xử lý vết thương.

Khi xử lý vết thương cấp dưới liền đứng bên cạnh, giống hệt trước đây, muốn nói lại thôi, không dám lại gần.

Đại lão băng bó xong vết thương, chỉ chỉ cấp dưới, bảo người đi giúp cấp dưới.

Cấp dưới có chút kinh hỉ cùng mong đợi nhìn đại lão, người kia lại không thèm nhìn hắn.

Hắn ngồi xuống sô pha, vén quần áo lên, suy sụp ở bên hông.

Khi người làm nhẹ nhàng bôi thuốc lên vếp bầm, cấp dưới liền kêu lên một tiếng, cố nhịn đau.

Hơi thở cấp dưới hơi nặng, hắn cắn chặt hàm răng, trên trán rịn mồ hôi. Vốn cấp dưới nhịn đau rất tốt.

Bên kia đại lão lại đứng dậy, không quay đầu lại mà ra khỏi thư phòng.

Chút may mắn cuối cùng sót lại trong lòng cấp dưới liền lụi tàn.

Đúng là đại lão không vui vì hắn nói muốn rời đi thật đấy.

Nhưng khi hắn trở lại rồi, thái độ của y vẫn lạnh nhạt như vậy.

Cấp dưới càng chờ mong lại càng không thể chấp nhận cảm giác chênh lệnh như vậy. Cuối cùng thì đại lão có để tâm đến hắn không, nếu không để ý thì việc hắn quyết định bắt đầu lại lần nữa không phải trở thành trò cười sao.

Cấp dưới khó chịu, trên mặt liền sầm xuống một chút. Người làm còn tưởng động tác chưa đủ khẽ khàng, càng thêm cẩn thận mà bôi thuốc.

Bôi thuốc xong, vẫn còn vài người ở lại trong phòng, động tác lưu loát thu dọn thư phòng.

Cấp dưới nhìn bọn họ, cuối cùng cũng đi ra ngoài. Hắn không biết đại lão đang ở đâu, cũng không biết nên đi chỗ nào.

Hắn đứng ở hành lang thật dài, chưa bao giờ cảm thấy mờ mịt như lúc này.

Giống như chú chó bị lạc mất chủ nhân, cắm đầu chạy, đụng vào tường liền đau đớn kêu ngao ngao, lại không ai đến chạm vào nó một chút, an ủi an ủi hắn.

Tay cấp dưới nhẹ nhàng đụng vào mặt tường, đi về phía phòng khách.

Lúc hắn thay quần áo liền tự mình chuẩn bị một chút trong phòng tắm.

Hiện giờ nghĩ lại, đại khái là bản thân quá mức tự mình đa tình. Đại lão sẽ không chạm vào hắn, cũng không nhìn hắn.

Thân thể có chút đau, nhưng lồng ngực lại truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội hơn, rẫu rĩ, từng trận trừng trận bén nhọn chọc vào tim.

Hắn đột nhiên muốn hút thuốc.

Bởi vì cảm giác rất mệt, đuổi theo một thứ đồ xa xôi không thể với lâu như vậy, cuối cùng lại phát hiện đó chỉ là hải thị thận lâu* mà thôi. Cái loại cảm giác vô lực này dần thổi quét qua cả thân thể cấp dưới.

* Thận là một loài hải quái trong thần thoại Trung Quốc, có ngoại hình trông như một con hàu khổng lồ (cũng có thuyết nói là ngao mật, thủy long). Có thể phun ra sương khói, hình thành ảo tượng lâu đài, hiện tượng này được gọi là "hải thị thận lâu".

Hắn ngồi xổm xuống, vùi đầu vào khuỷu tay, dùng tư thế như tự bảo vệ bản thân mà cuộn mình lại.

Lúc này có người đi tới trước mặt hắn, thanh âm lạnh lùng kia truyền đến bên tai cấp dưới, người kia hỏi: "Cậu đang làm gì đấy?"

Cấp dưới ngẩng phắt đầu lên, đại lão cầm một ly rượu, nhíu mày nhìn hắn, giống như có chút ghét bỏ, rồi lại không có cách nào.

Đại lão lạnh lùng nói: "Quần áo mặc tử tế."

Cấp dưới mê mang nhìn xuống áo quần mình mới phát hiện ra cổ áo đang phanh rộng, lộ ra hơn nửa ngực bụng.

Ngực cấp dưới là một trong những lí do tui thích truyện =))))))))

chapter content



55

Cấp dưới khép quần áo lại, đứng dậy. Đại lão lại nhìn hắn vài lần, ý vị không rõ mà hừ một tiếng, đi mất.

Cấp dưới hoàn toàn không biết đại lão có ý gì, này là muốn hắn đi hay ở lại đây.

Hắn buộc chặt thắt lưng trên eo, cảm thấy phía dưới quần áo rất là trống trải.

Hắn cả quần lót cũng không mặc đã chạy ra rồi.

Cấp dưới định trở lại phòng cho khách thay lại quần áo. Lúc nãy vốn định là, thổ lộ thành công thì kéo ngay người ta lên giường, thổ lộ thất bại liền xoay đi chạy lấy người.

Hiện tại lúng ta lúng túng, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Kết quả đẩy cửa phòng khách ra liền thấy người làm đang lột vỏ nệm chăn, ngay cả quần áo hắn để bên trên cũng bị mang đi mất.

Cấp dưới hỏi người nọ: "Quần áo tôi đâu?"

Người làm ôm drap giường, lưu loát bỏ vào trong sọt: "Mang đi giặt sạch rồi ạ."

Cấp dưới lại hỏi: "Thế lột cái ga giường này ra làm gì?"

Người làm: "Tạ tiên sinh nói căn phòng này cần sửa sang lại một chút ạ."

Cấp dưới nhìn cái nệm trống trơn kia, hỏi: "Thế khăn trải giường mới đâu?"

Mặt người làm không đổi sắc: "Hôm nay đem đi giặt hết rồi ạ, còn chưa có khô."

Không có quần áo, drap giường cũng không, đêm hôm không mặc quần lót ra gọi xe là sẽ bị coi là biến thái đó.

Ở một số thời điểm thì cấp dưới là một người rất lạc quan. Đại khái là việc treo trong lòng đã không còn rồi, liền bất chấp tất cả.

Sau khi buông tâm sự, dạ dày liền có chút trống rỗng.

Cấp dưới xuống lầu, đi đến phòng ăn, nói với quản gia mình muốn chút đồ ăn.

Lúc trước hắn tới biệt thự của đại lão, khi phát hiện y còn có thứ đồ cao cấp như quản gia liền bị dọa sợ, cảm thấy đại lão quá khoa trương.

Hiện tại mới biết, có quản gia rất là tốt, bạn nói với người kia mình đói bụng, không lâu sau mỹ vị liền được bưng, còn là đồ ngon hoàn toàn hợp khẩu vị với bản thân.

Cấp dưới ăn đồ ăn, quản gia đứng bên cạnh. Điện thoại trong nhà réo chuông, quản gia liền đi nhấc máy.

Cấp dưới vừa ăn mì vừa nghe lén. Lúc này người gọi điện thoại cho quản gia, nói cách khác là có quyền tìm quản gia, chỉ có đại lão.

Hắn nghe thấy quản gia nói: "Kinh Hữu tiên sinh đang ăn, có cần tôi báo với ngài ấy một tiếng không ạ?"

Cấp dưới ngay lập tức cảm thấy dạ dày bị lấp kín, y hệt bị nhét đá vào.

Quản gia buông điện thoại, đi về phía hắn.

Lại thấy cấp dưới nhảy dựng từ ghế lên, phi về phía lầu hai. Quản gia chưa cả kịp nói câu nào, đã thấy cấp dưới như đang bịt tai trộm chuông mà bịt tai lại, chạy lên lầu.

Quản gia đứng tại chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu. Vừa nãy đại lão gọi điện hỏi cấp dưới có đi hay chưa, ông còn tưởng đại lão muốn tiễn khách, ai dè ý đại lão lại hoàn toàn tương phản.

Cấp dưới thở hồng hộc chạy đến trước phòng đại lão, đột nhiên đẩy cửa ra.

Đại lão ngồi ở đầu giường, tay lật sách, còn đeo kính.

Thấy cấp dưới lỗ mãng đẩy cửa ra, hừng hực gấp gáp đi tới gần giường, sau đó xốc chăn, lên giường, đưa lưng về phía đại lão nằm xuống.

Đại lão nhướn mày, đá cấp dưới một cái.

Cấp dưới đột nhiên kéo chăn che mặt, vô lại nói: "Ngài cố ý đem drap giường đi giặt, còn không phải là để cho tôi chạy đến ngủ trên giường này à!?"

Hắn kinh hồn táng đảm mà trốn trong chăn hơn nửa ngày, mới nghe đại lão nói: "Biến đi rửa mặt, mồm miệng toàn dầu mỡ."