[Đam Mỹ] Cuồng Theo Dõi

Chương 4




2 tháng sau, tại nhà Cao Viễn Phong, sáng sớm 6:30.

"Đứng lên những người không muốn làm nô lệ làm nô lệ đưa chúng ta máu thịt của chúng ta --"

Cao Viễn Phong ấn xuống tiếp nghe: "Alo?"

"Anh đã dậy chưa?Mở cửa cho em." Là Chu Kỳ Lân.

Xem qua di động, hiện tại mới 6 giờ rưỡi a đậu má!

Cao Viễn Phong quỷ khóc sói gào lên, vì cái gì lúc trước đầu óc mình động kinh cùng tiểu thí hài kết giao thế?! Từ sau khi cùng Chu Kỳ Lân kết giao, mỗi sáng hắn phải hy sinh một giờ đi ngủ làm bữa sáng cho hắn.

Đối với, Chu Kỳ Lân đúng lý hợp tình: Trường học làm bữa sáng không dinh dưỡng.

Nói rất đúng có lý, Cao Viễn Phong không thể nói nên lời.

- -sao em có thể lớn lên cao như vậy?!

Nhận mệnh mà từ trong ổ chăn bò ra, đi mở cửa.

"Lạnh quá." Người tới vừa vào cửa liền cho Cao Viễn Phong một cái gấu ôm lớn.

Vỗ vỗ đầu kuala: "Em trước ngồi xuống."

Chu Kỳ Lân đem đầu đặt ở trên vai Cao Viễn Phong, ở phía sau Cao Viễn Phong cọ không ngừng, chính là không chịu ngồi xuống.

Cao Viễn Phong cũng mặc kệ hắn, vào phòng bếp bận rộn, hai người đi đi lại lại trong bếp cứ như dính chặt 520.

Đem trứng chiên, bánh mì cùng mì sợi bưng lên bàn, túm Chu Kỳ Lân ở sau, Cao Viễn Phong nói: "Mau ăn đi!"

Chu Kỳ Lân lúc này mới lộ ra biểu tình thuộc về thiếu niên 18 tuổi, cũng không thèm để ý trên bàn thức ăn kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, mếu máo ngồi xuống.

"Ăn xong mau đi học đi!" Cao Viễn Phong cảm thấy mình sắp biến thành gà mẹ, vừa nói vừa đi vào toilet

"Ân."

Tiểu thí hài rầu rĩ đáp một tiếng, vì sao lão bà sinh khí?

Phía sau truyền đến tiếng Chu Kỳ Lân bất mãn đáp lại, Cao Viễn Phong cực kỳ buồn bực, lão tử làm mẹ cậu còn bất mãn?

Cúi đầu đánh răng, Cao Viễn Phong vừa mới nhổ bong bóng trong miệng, ngẩng đầu đang muốn ngắm nhìn khuôn mặt suy nhược của mình...

"Má ơi!!!"

Chu Kỳ Lân chính diện vô biểu tình đứng ở phía sau Cao Viễn Phong. Nhìn người trong gương, Cao Viễn Phong khóc không ra nước mắt: "Oa oa, thúc thúc lớn tuổi rồi, không chịu nổi dọa đâu!"

Chu Kỳ Lân cũng không để ý tới Cao Viễn Phong quỷ khóc sói gào, cúi người nằm sấp trên lưng Cao Viễn Phong đang cúi người phun bọt.

Đây là một câu chuyện bi thương.

Cao Viễn Phong cứng đờ mà quay đầu nhìn người so với chính mình cao hơn phân nửa cái đầu, khóc không ra nước mắt, tóm lại vẫn là một hài tử nha.

"Anh hôm nay đối với em thực lãnh nhạt." Người trên lưng rầu rĩ mà nói.

"......"

Có sao? Cao Viễn Phong nghĩ. Anh có đối với em nhiệt tình quá hả?

"Hôm nay em đi đón anh tan tầm." Chu Kỳ Lân hình như nghĩ thông suốt, cũng không hề rối rắm, thuận tiện đề ra cái yêu cầu.

"...... Ách." Hắn không biết trả lời như thế nào, đứa nhỏ này đang chơi trò gì vậy?

"Anh, không muốn sao?" Người ở trên lưng bỗng nhiên khẽ nói.

Ngữ khí này sao lại ai oán như vậy? Cao Viễn Phong không còn cách nào khác, anh đành phải đáp ứng: "Em muốn tới thì tới đi!"

Trên lưng nhẹ hẫng, Chu Kỳ Lân lập tức vui vẻ ha hả tiến lại gần "Chụp" hôn lên mặt già của Cao Viễn Phong.

Làm sao có cảm giác như bị đùa giỡn?   

Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau ra cửa, Cao Viễn Phong cự tuyệt đề nghị của Chu Kỳ Lân, tự mình đi tàu điện ngầm. Chu Kỳ Lân liếc mắt bĩu môi lên xe nhà mình, mở cửa xe, nói với anh: "Nhớ rõ, tan tầm ở cửa chờ em. "

Cao Viễn Phong gật gật đầu, nhìn theo Chu Kỳ Lân rời đi.

Cầm cặp da, vào chen chúc trong tàu điện ngầm, cúi đầu nhìn mí mắt giày có mấy dấu giày, Cao Viễn Phong lệ rơi, *khởi đầu trong một ngày mới của hắn lại như vậy?

(*) nguyên văn: 这样的日子什么时候是个头呀?tui không biết mình để như vậy đúng chưa nữa có gì sai thì để lại cmt để tui xem sẽ sửa nha.

Tới công ty, thang máy như cũ một đám đông ồ ạt, Cao Viễn Phong chen chúc vào đám người.

"Xin chào giám đốc Cố!"

Ngoài ý muốn nhìn thấy giám đốc bộ phận bên ngoài đám đông, làm thế nào y cũng chen chúc trong thang máy của nhân viên? Bên cạnh còn có trợ lý mỹ nữ của y, nam tài nữ mạo, hai người thật sự là tuyệt xứng nha.

Cố giám đốc khoác lên gương mặt cứng ngắc, gật gật đầu.   

Cao Viễn Phong rất buồn bực, mặt người này một ngày 24 giờ căng thẳng, không khó chịu sao?

Nói đến bộ phận giám đốc bọn họ, Cao Viễn Phong liền lệ rơi nha, rõ ràng cùng tuổi với mình, vừa mới tiến vào công ty không bao lâu liền trực tiếp ngồi lên vị trí người lãnh đạo của mình, du học trở về rất giỏi nha?!

Tới bộ phận, quét thẻ, khởi động máy, đem Chu Kỳ Lân ném ra sau đầu, bắt đầu một ngày bận rộn.

Lúc ăn cơm trưa, ngoài ý muốn nhìn thấy Cố giám đốc ở phòng ăn của nhân viên, đang ngồi ở một góc khiêm tốn, bên cạnh trừ bỏ trợ lý mỹ nữ trước đó, đối diện Cố quản lý còn ngồi một người đàn ông tầm thường, cùng Cố giám đốc không sai biệt lắm.  

"Người nọ là ai?" Cao Viễn Phong thò đầu quan sát tình huống bên kia, hỏi đồng nghiệp bên cạnh.   

Hai người kia thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nhau, nhìn nhau cười, loại cảm giác này rất quen thuộc nha.

Đồng sự liếc liếc mắt một cái kia đầu, không để bụng mà nói: "Bạn Cố giám đốc đi."

Cao Viễn Phong cả kinh: "Cố giám đốc còn có bằng hữu a?"

Đồng sự lườm Cao Viễn Phong một cái: "Mỗi người đều sẽ có xã giao, có xã giao liền có bạn, có cái gì kỳ quái?"

Nhưng đó Cố băng sơn đại nhân người sống chớ lại gần, Cao Viễn Phong phun tào.

Còn có Cao Viễn Phong rảnh rỗi tò mò chuyện riêng của cấp trên quên đi phiền toái của mình, thật vất vả mới đến giờ tan tầm, duỗi duỗi lưng lười biếng.

Cuộc điện thoại "phiền toái" tới: "Anh tan tầm chưa? Em ở dưới lầu công ty anh."

Cao Viễn Phong cọ tới cọ lui thu dọn xong, từng bước một đi xuống lầu. Ra công ty, thấy người con trai đứng trước đầu xe ở đằng xa. Chu Kỳ Lân mặc đồng phục trung học mang theo khuôn mặt của một thiếu niên xinh đẹp, vai trái đeo túi đeo vai, tay trái cầm đai lưng, tay phải nhét vào túi, khiến không ít chị em và dì chú ý.

"Ai --"

Cao Viễn Phong thở dài, người ta một mỹ thiếu niên coi trọng một đại thúc là hắn, hắn còn có cái gì để oán giận? Hắn đi lên đối với Chu Kỳ Lân cười cười: "Đi thôi."

Chu Kỳ Lân đối với chuyển đổi của Cao Viễn Phong có chút ngoài ý muốn, nhướng mày: "Sinh nhật vui vẻ!"

Ai? Hắn --

Đầu óc Cao Viễn Phong có chút không linh quang (linh hoạt).

___

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn có 3 chương, phiên ngoại vô chừng mực

Tác giả này vẫn không có thuốc nào có thể cứu chữa được nữa....