[Đam Mỹ] Che Dấu

[Đam Mỹ] Che Dấu - Chương 33





Tạ Lệ vẫn duy trì tư thế gian nan nằm úp sấp ở bên giường ngủ, lúc anh tỉnh ngủ, trời đã sáng.


Anh ngồi dậy, phát hiện tay trái vẫn bị Thường Tiểu Gia cầm lấy, tay phải duy trì một tư thế khá lâu, hoạt động nhẹ cũng khó khăn. Nhưng anh vẫn hoạt động tay phải một chút, sau đó nhẹ nhàng rút tay trái từ trong tay Thường Tiểu Gia ra.


Thường Tiểu Gia nhắm mắt, bất an chau mày.


Lúc này y tá đi vào, lấy dịch dinh dưỡng đã truyền xong ra, vẫn để lại kim tiêm trên mu bàn tay Thường Tiểu Gia.


Tạ Lệ hạ thấp giọng, nói với y tá: “Có thể giúp tôi gọi Thời Hoằng Tinh lại đây được không?”


Y tá gật gật đầu, cầm chiếc lọ rời khỏi phòng bệnh.


Một lúc sau Thời Hoằng Tinh đi vào, cậu ta nằm trên ghế sa lon một buổi tối, âu phục nhiều nếp nhăn, cổ áo mở rộng. Cậu ta đi vào không lên tiếng, chỉ nhìn Tạ Lệ.


Tạ Lệ nhỏ giọng nói: “Cậu giúp tôi mở còng tay ra.”


Thời Hoằng Tinh bình tĩnh trả lời anh: “Tôi không có quyền này.”


Tạ Lệ dùng tay trái vò vò mi tâm, nói: “Tôi muốn đi phòng vệ sinh.”


Thời Hoằng Tinh vẫn cứ nói: “Anh đánh thức Gia thiếu, cậu ấy đồng ý tôi sẽ thả anh ra.”


Tạ Lệ nguýt cậu ta một cái, xoay người đối mặt Thường Tiểu Gia, nhẹ giọng kêu: “Tiểu Gia!”


Thường Tiểu Gia tỉnh dậy, cậu xoay người về phía Tạ Lệ, chầm chậm mở mắt ra, nhìn Tạ Lệ một lúc rồi đem đầu cọ vào cổ anh.


Tạ Lệ nói: “Tiểu Gia, tôi muốn đi phòng vệ sinh, cậu để cậu ta mở còng cho tôi đi.”


Thường Tiểu Gia lui ra, nói: “Không được.”


Tạ Lệ bất đắc dĩ, nói:”Nghe lời.”


Thường Tiểu Gia do dự một chút, sau đó nói: “Tôi cũng muốn đi.”


Tạ Lệ dùng tay trái sờ sờ tóc của cậu: “Đi thôi, tôi dìu cậu đi.”


Lúc này Thường Tiểu Gia mới bảo Thời Hoằng Tinh mở còng tay Tạ Lệ ra.




Tạ Lệ đứng lên, trước tiên hoạt động thân thể cứng ngắc, sau đó cúi người xuống bế Thường Tiểu Gia lên.


Thời Hoằng Tinh đứng ở một bên nhìn họ.


Thường Tiểu Gia ôm cổ Tạ Lệ, nhìn mặt anh rồi để sát vào cằm của anh.


Tạ Lệ ôm cậu đi vào phòng vệ sinh, khóa cửa lại.


Phòng vệ sinh bệnh viện bố trí giống phòng vệ sinh khách sạn, buồng tắm có vòi hoa sen, có bàn cầu bên cạnh bồn rửa tay, còn có treo hai cái khăn mặt mới.


Trước khi Tạ Lệ để Thường Tiểu Gia xuống, hỏi cậu: “Đứng được không?”


Thường Tiểu Gia gật gật đầu.


Tạ Lệ chậm rãi đặt cậu đứng phía trước bồn cầu, nói: “Cậu đi tiểu trước đi.”


Thường Tiểu Gia lại nói: “Không muốn, tôi muốn nhìn anh tiểu.”


Tạ Lệ nhìn cậu, dìu cậu đứng ở bên cạnh mình, mở dây kéo nhắm ngay bồn cầu đi tiểu.


Đầu Thường Tiểu Gia dựa vào cánh tay Tạ Lệ trên nhìn anh chằm chằm.


Tạ Lệ mắc tiểu đã lâu, nước tiểu không ít, đến cuối cùng không nhịn được thở ra một hơi.


Anh kéo quần lên, rồi từ phía sau ôm Thường Tiểu Gia, bàn tay đi về phía trước giúp cậu cởi quần.


Thường Tiểu Gia không lập tức tiểu ra, cậu quay đầu lại nhìn Tạ Lệ.


Tạ Lệ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, lúc phản ứng lại đã hôn môi Thường Tiểu Gia.


Anh cũng không biết mình phải làm gì, tay không khống chế kéo quần Thường Tiểu Gia xuống.


Thường Tiểu Gia xoay người lại ôm lấy Tạ Lệ, đột nhiên rên một tiếng đau đớn, là đụng phải kim tiêm còn ở trên tay, nhưng khi Tạ Lệ hỏi cậu không nói, chỉ dùng sức mà hôn môi Tạ Lệ.


Tạ Lệ để cậu ngồi trên bồn rửa, vừa mở cổ áo cậu ra thì nghe phía bên ngoài truyền đến âm thanh của Thời Hoằng Tinh. Thời Hoằng Tinh gọi: “Thường tiên sinh.”


Sau đó là tiếng Thường Quan Sơn trầm thấp “Ừ” một tiếng.


Vì vậy Tạ Lệ dừng lại, nhìn Thường Tiểu Gia, nói: “Ba ba cậu đến.”


Thường Tiểu Gia trầm mặt, rõ ràng không cao hứng.


Tạ Lệ do dự ôm Thường Tiểu Gia từ bồn rửa tay xuống, vừa kéo quần cho cậu vừa nói: “Ba của cậu muốn giết tôi.”


Thường Tiểu Gia cũng không kinh ngạc, cậu chỉ nhìn Tạ Lệ, sau đó viền mắt hồng hồng, tức giận đến run rẩy.


Tạ Lệ rửa tay, sờ sờ mặt của cậu nói: “Đừng sợ, tôi không có việc gì.”


Nói xong, anh quay người mở cửa phòng vệ sinh.


Thường Quan Sơn ngồi trên ghế, bên ngoài áo sơ mi là chiếc áo len mềm mại, lão mang kính mắt, thoạt nhìn tao nhã lễ độ.


Lão nhìn thấy Tạ Lệ không kinh sợ cũng không tức giận, chỉ gật gật đầu nói: “Cậu đã đến rồi.”


Tạ Lệ không chất vấn tại sao Thường Quan Sơn muốn giết mình, vẫn lễ phép chào hỏi: ” Xin chào Thường tiên sinh.”


Thường Tiểu Gia đi theo sau Tạ Lệ, nắm thật chặc vạt áo Tạ Lệ.


Tạ Lệ quay đầu lại nhìn cậu: “Đi được không? Có muốn tôi dìu cậu hay không?”


Thường Tiểu Gia nói: “Đi được, muốn anh ôm.”


Tạ Lệ cười cười, làm như không nghe ra chỗ nào không đúng, cúi người xuống ôm Thường Tiểu Gia để cậu ngồi trên giường.


Thường Tiểu Gia nằm xuống mới nhìn Thường Quan Sơn tuyên bố: “Tôi quyết định kết hôn với Tạ Lệ.”


Tạ Lệ nhìn cậu.


Thường Quan Sơn cũng nhìn về phía cậu, ngữ khí bình thản nói rằng: “Quốc gia chúng ta không có luật kết hôn đồng tính, Tiểu Gia.”


Thường Tiểu Gia nói: “Vậy thì đi nước ngoài kết hôn.”



Thường Quan Sơn đưa tay ra sờ sờ đầu cậu, hỏi cậu: “Có ăn cái gì hay chưa?”


Thường Tiểu Gia nói: “Tạ Lệ đút con mới ăn.”


Thường Quan Sơn nói: “Vậy sau này không có Tạ Lệ đút con sẽ không ăn?”


Thường Tiểu Gia “Ừ” một tiếng: “Tạ Lệ chết con cũng sẽ chết theo.”


Tuy rằng ngữ khí về vẻ mặt của Thường Tiểu Gia rất ngây thơ, nhưng Tạ Lệ nghe được cậu đang đe dọa Thường Quan Sơn.


Thường Quan Sơn hiển nhiên cũng nghe ra, lão nở nụ cười, nói với Thường Tiểu Gia: “Con như vậy không ngoan, Tiểu Gia. Người phải vì mình sống sót, Tạ Lệ cũng không thể sống sót vì con.”


Thường Tiểu Gia tàn nhẫn nói: Anh ấy phải sống vì con!”


Thường Quan Sơn không phản bác nữa, đứng lên nói với Tạ Lệ: “Cậu theo tôi đi ra ngoài một chút.”


Thường Tiểu Gia lập tức nói: “Không được.”


Thường Quan Sơn quay đầu nhìn cậu, trầm giọng nói: “Tiểu Gia.”


Thường Tiểu Gia không nhìn cha mình, chỉ kiên trì nói: “Con không đồng ý thì không được.”


Tạ Lệ nhìn ra Thường Tiểu Gia sợ Thường Quan Sơn, nhưng lúc này vì anh cậu kiên trì không thỏa hiệp với Thường Quan Sơn. Anh nhìn thấy cả khuôn mặt Thường Tiểu Gia đều không có huyết sắc, bàn tay nắm chặt, áo ngủ theo hô hấp phập phồng, nhất thời không lại nhẫn tâm, nói với Thường Quan Sơn: “Thường tiên sinh, chúng ta đi ra ngoài nói đi.”


Thường Quan Sơn không nói, Thường Tiểu Gia tức giận trừng Tạ Lệ.


Tạ Lệ sờ mặt của cậu:”Tôi sẽ trở về, rất nhanh.”


Thường Quan Sơn dặn dò Thời Hoằng Tinh: “Hoằng Tinh, trông chừng Tiểu Gia.”


Thời Hoằng Tinh đáp: “Được.”


Thường Tiểu Gia khoanh chân ngồi trên giường, trên mặt phẫn nộ chưa tiêu, liên tục nhìn chằm chằm hai người một trước một sau đi ra ngoài.


Tạ Lệ ngược lại không sốt sắng như Thường Tiểu Gia, anh nghĩ Thường Quan Sơn không đến mức coi trời bằng vung, ở bệnh viện động thủ giết mình, hơn nữa coi như Thường Quan Sơn động thủ, Tạ Lệ cũng có lòng tin sẽ khống chế được lão, không để cho mình bị thương.