[Đam Mỹ] Che Dấu

[Đam Mỹ] Che Dấu - Chương 21





Đợi đến khi Tạ Lệ đón xe trở về nhà, đã qua giờ cơm trưa.


Tài xế lái taxi dừng xe bên ngoài hai cửa sắt lớn, lúc Tạ Lệ xuống xe nói một câu: “Đây không phải là nhà của Thường Quan Sơn sao?”


Tạ Lệ không nói gì. Anh đợi xe taxi quay đầu đi khỏi mới đi đến bên trái cửa hông, nhập password mở cửa.


Lúc cửa mới vừa mở ra, một chiếc ô tô màu đen chạy đến trước cửa rồi giảm bớt tốc độ, ngồi sau trong xe là Thường Tiểu Cát.


Thường Tiểu Cát mặt không thay đổi nhìn anh không nói gì, lúc hai tấm cửa sắt lớn tự động mở ra, Tạ Lệ nhìn thấy ô tô chạy về phía tòa biệt thự lớn.


Tạ Lệ đi đường nhỏ trở về chỗ Thường Tiểu Gia ở, cách hoa viên anh nghe tiếng động truyền đến từ biệt thự phía trước, xem ra sau khi Thường Tiểu Cát xuống xe đi vào biệt thự phía trước.


Tòa biệt thự nhỏ ở phía sau rất yên tĩnh, sau khi Tạ Lệ vào cửa đứng ở thang gác nhìn lên trên lầu, sau đó mở cửa phòng bếp lầu một đi vào, đem cháo và bánh bao bỏ vào lò vi ba hâm nóng.


Anh ngồi trên ghế cạnh bàn ăn đợi đến khi lò vi ba phát ra “Keng” một tiếng mới đứng dậy lấy thức ăn bên trong ra. Anh vẫn dùng hộp thức ăn cũ đựng lại, bỏ vào túi nylon đi lên lầu hai.


Lúc chưa mở cửa Tạ Lệ nghĩ có lẽ Thường Tiểu Gia không ở nhà, nhưng khi anh mở cửa thì nhìn thấy Thường Tiểu Gia vẫn như cũ nằm trên giường ngủ say, chăn kéo lên che nửa khuôn mặt, tóc tai rối như tơ vò, hai má đỏ ửng.


Tạ Lệ theo bản năng thả nhẹ bước chân, anh đi tới bên giường, đem túi nylon để trên tủ đầu giường, ngồi xuống để sát vào mặt Thường Tiểu Gia, gọi cậu: “Tiểu Gia?”


Một tay Thường Tiểu Gia kề sát hai má, ngón tay hơi giật giật.


Tạ Lệ đưa tay ra, dùng ngón út móc lấy ngón út của cậu, nhẹ nhàng hô: “Thường Tiểu Gia.”


Thường Tiểu Gia từ từ mở mắt, gương mặt mờ mịt, vẫn chưa phục hồi tinh thần.


Tạ Lệ nói: “Ăn cơm trưa chưa? Tôi mang về cho cậu canh bí đỏ và tiểu lung bao của Thịnh Ký nè.”


Thường Tiểu Gia tiếng nói khàn khàn, hỏi: “Mấy giờ rồi?”


Tạ Lệ kéo chăn xuống một ít, sờ cổ cậu thấy mồ hôi ẩm ướt, nói: “Đã buổi trưa, đừng ngủ nữa, thức dậy ăn trưa.”


Thường Tiểu Gia liếm liếm đôi môi khô khốc, không nhịn được nói: “Tôi không ăn.”



Tạ Lệ nhìn cậu: “Là cậu nói muốn ăn tôi mới đi mua cho cậu.”


Thường Tiểu Gia cau mày, rất không thoải mái, mi tâm nhíu lại: “Anh đi đã bao lâu? Sao không ngày mai trở về luôn đi?”


Tạ Lệ nói: “Nhà của cậu ở nơi hẻo lánh, việc này cũng có thể trách tôi?”


Thường Tiểu Gia nói: “Vậy thì tôi không ăn, ném đi.”


Tạ Lệ trầm mặt nhìn cậu, cầm cháo và bánh bao đi ra ngoài. Anh rời phòng, vốn tiện tay muốn vất hết thức ăn nhưng anh ở bên ngoài bôn ba nửa ngày chưa kịp ăn cái gì, lúc này đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, vì vậy ngồi ở bên ngoài phòng tiếp khách, thẳng thắn đem thức ăn, ăn hết.


Dùng lò vi ba hâm cháo và tiểu lung bao tất nhiên không ngon như là mới mua, thế nhưng Tạ Lệ ăn cũng cảm thấy rất ngon.


Ăn xong Tạ Lệ đem hộp thức ăn bỏ vào trong túi nhựa, tiện tay vứt vào thùng rác. Anh đứng dậy đi tới bên cửa sổ hút một điếu thuốc, sau đó mới quay trở về phòng Thường Tiểu Gia.


Thường Tiểu Gia vẫn nằm trên giường, nhưng không ngủ tiếp mà mở to đôi mắt ửng hồng ngơ ngác nhìn về phía trước.


Tạ Lệ đi tới bên giường ngồi xuống, sờ mặt của cậu, cậu nghiêng đầu né tránh, vì vậy Tạ Lệ thu tay về, hỏi: “Thời Hoằng Tinh đâu?”


Thường Tiểu Gia không trả lời.


Tạ Lệ lại hỏi: “Cậu ăn cơm trưa chưa?”


Thường Tiểu Gia không trả lời.


Tạ Lệ cúi người xuống nhìn mặt cậu, không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy mắt cậu đỏ ngầu như muốn khóc, anh để sát vào tai cậu, nói: “Cậu đang suy nghĩ gì nói cho tôi nghe có được không?” Có lúc anh cảm thấy Thường Tiểu Gia… người này thực sự là phiền tới cực điểm.


Thường Tiểu Gia dời tầm mắt qua chỗ khác.


Tạ Lệ âm thầm thở dài một hơi, anh quay đầu nhìn thấy cặp nhiệt độ đặt ở tủ đầu giường, nói: “Cặp nhiệt lại đi.” Nói xong, anh tóm lấy tay Thường Tiểu Gia muốn ôm cậu.


Thường Tiểu Gia đột nhiên giằng co.


Tạ Lệ kìm chế hai cánh tay cậu, ôm chặt cậu vào ngực, đôi môi kề sát lỗ tai cậu, nói: “Nghe lời, cặp nhiệt xem còn sốt không.”


Thường Tiểu Gia hữu khí vô lực quát lên: “Buông tôi ra!”


Tạ Lệ ôm cậu, một tay nắm lấy cổ tay nhỏ gầy, một tay khác vỗ lưng cậu, nói: “Ngoan Tiểu Gia, bảo bảo ngoan, không lộn xộn, đo nhiệt độ xem, nếu không hết sốt Lệ ca dẫn em đi bệnh viện.”


Thường Tiểu Gia ngừng giãy dụa, mặt âm trầm nhìn Tạ Lệ.


Tạ Lệ lấy cặp nhiệt độ nhấc cánh tay cho cậu kẹp ở dưới nách, sau đó ôm cậu, nói: “Còn muốn giận tới khi nào?”


Giọng nói Thường Tiểu Gia băng lãnh mà yếu ớt: “Tại sao đi lâu như vậy?”


Tạ Lệ nói: “Đều là anh không tốt, lúc anh đi bị kẹt xe.”


Thường Tiểu Gia trầm mặc.


Tạ Lệ hỏi cậu: “Làm sao một mình ở trong nhà? Thời Hoằng Tinh đâu?”


Thường Tiểu Gia nhẹ giọng nói: “Nó đi quán bar làm việc.”


Tạ Lệ không hỏi quán bar có chuyện gì, một tay anh vỗ lưng Thường Tiểu Gia, hỏi: “Buổi trưa ăn cái gì?”


Thường Tiểu Gia trả lời: “Cái gì cũng không ăn.”


Tạ Lệ cúi đầu, nhìn mặt cậu.


Đôi mắt Thường Tiểu Gia vẫn hồng hồng.


Tạ Lệ lấy ngón tay đẩy chùm tóc bị mồ hôi làm ướt: “Làm sao mà không ăn? Anh nói nhà bếp làm cơm cho em.”


Thường Tiểu Gia trả lời: “Em đang chờ anh.”


Tạ Lệ ngơ ngác, cảm giác khó chịu khi tối hôm qua nhìn thấy Thường Tiểu Gia ngồi ở trong bồn tắm lạnh lẽo liền xông tới, anh ôm Thường Tiểu Gia, nói: “Anh không biết.”


Thường Tiểu Gia không nói gì.


Tạ Lệ nói: “Anh đã ăn hết cháo và bánh bao.”


Thường Tiểu Gia căng thẳng đôi môi.


Tạ Lệ suy nghĩ một chút, nói: “Nếu em hạ sốt anh dẫn em đi ra ngoài ăn có được hay không?” Nói xong, anh cúi đầu nhìn Thường Tiểu Gia: “Uống thuốc có khỏe hơn một chút không?”


Thường Tiểu Gia vẫn như cũ không nói lời nào.


Một lúc sau Tạ Lệ lấy cặp nhiệt trên người cậu ra, giơ lên xem số ghi, nói: “Không phát sốt.”


Thường Tiểu Gia lại nằm xuống giường.


Tạ Lệ sờ tóc của cậu, hỏi: “Muốn ra ngoài không? Bây giờ chúng ta đi.”


Thường Tiểu Gia quay đầu đi chỗ khác “Ừ” một tiếng.


Tạ Lệ tìm quần áo cho cậu trong tủ quần áo, dìu cậu ngồi lên, mặc vào.


Thường Tiểu Gia mặc một áo khoác khá rộng làm gương mặt tái nhợt của cậu thêm nhỏ gầy.


Lúc ra cửa Tạ Lệ duỗi một cái tay cho cậu, Thường Tiểu Gia nhìn một lúc mới chậm rãi đưa tay đặt vào tay Tạ Lệ, để Tạ Lệ nắm tay mình đi ra ngoài.


Xuống lầu được hai bước, Tạ Lệ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu nói: “Bằng không để tôi cõng cậu đi.”


Thường Tiểu Gia không đồng ý cũng không có từ chối.


Tạ Lệ buông tay Thường Tiểu Gia, khom lưng ngồi xuống. Thường Tiểu Gia leo lên lưng của anh, hai tay vòng qua vai Tạ Lệ. Tạ Lệ đỡ chân của cậu, đứng thẳng người. Lúc bước xuống cầu thang anh cảm giác Thường Tiểu Gia đem mặt dán vào mặt của mình.


Mặt của Thường Tiểu Gia ấm áp hơn nữa rất mềm mại, hơi thở khàn khàn phả vào mặt làm bước chân Tạ Lệ ngừng lại, qua vài giây mới tiếp tục xuống lầu.