Bên cạnh Thường Tiểu Gia có năm người thủ hạ, quan hệ giữa bọn họ và Thường Tiểu Gia chẳng hề thân mật, thoạt nhìn giống như ông chủ và bảo vệ.
Tạ Lệ quan sát hai ba ngày, phát hiện tính tình của Thường Tiểu Gia quái gở lạnh lùng, thích độc lai độc vãng, mấy người kia cách cậu không xa, nếu có người tới gần Thường Tiểu Gia bọn họ sẽ ngăn cản, nếu như không có tình huống đặc biệt, bọn họ không giao lưu với Thường Tiểu Gia.
Bởi vậy, Tạ Lệ rất khó tiếp cận Thường Tiểu Gia, nên anh không manh động.
Trong khu giam giữ này, ngoại trừ Thường Tiểu Gia, kỳ thực còn có một người không dễ trêu chọc —— Đại Hào.
Đại Hào không phải là người của Hồng Phường, hắn là người của Câu Nghĩa. Câu Nghĩa là một xã đoàn lâu năm ở Hải Cảng, nhiều năm bị Hồng Phường chèn ép, hai năm nay có một người mới lợi hại thượng vị, Câu Nghĩa mới từ từ hưng khởi, trước mắt tình thế phát triển chỉ đứng sau Hồng Phường.
Theo lý thuyết Đại Hào và Thường Tiểu Gia sẽ như nước với lửa, thế nhưng hai người ở trong khu giam giữ phong bế này lại tạo thành một loại cân bằng vi diệu. Đó chính là Đại Hào là lão đại khu giam giữ, ngày thường làm mưa làm gió, nhưng hắn không đi trêu chọc Thường Tiểu Gia; Thường Tiểu Gia đơn giản điệu thấp, chỉ cần không chủ động trêu chọc, cậu đối với người nào đều làm như không thấy.
Một ngày vào dịp thư giản, Thường Tiểu Gia ở dưới bóng cây ngủ, Đại Hào mang theo người chơi bóng rổ, nhìn như không thèm để ý cậu, kì thực không dám đụng tới.
Từ ngày Thường Tiểu Gia ở trong phòng tắm vô duyên vô cớ nhìn Tạ Lệ tắm rửa, sau đó lại không có cử chỉ khác thường, mỗi ngày dựa theo quy tắc khu giam giữ, đúng hạn luyện tập, lao động, ăn cơm, ngủ. Lúc ăn cơm chỉ một mình cậu độc chiếm một bàn bốn người ở gần cửa sổ, người khác không dám tới gần, cảnh sát trại giam cũng mắt nhắm mắt mở không can thiệp.
Chỗ ngồi gần Thường Tiểu Gia bị mấy người dưới tay cậu chiếm, người khác tới gần Thường Tiểu Gia đều bị xua đuổi.
Tạ Lệ bưng món ăn ngồi xếp bằng ở một bàn ăn đối diện bàn ăn của Thường Tiểu Gia, chỉ là giữa hai bàn có một người ngồi che chắn.
Thường Tiểu Gia ăn cơm rất chậm, thường cậu là người đầu tiên ngồi xuống, lại là người cuối cùng rời đi, những đồ ăn ở trong miệng cậu làm như rất khó nuốt xuống, cứ nhai suốt buổi.
Cái người ngồi giữa bàn ăn hai người ăn cơm xong bị cảnh sát trại giam gọi đi, đột nhiên giữa Thường Tiểu Gia và Tạ Lệ không còn bị che chắn, Tạ Lệ ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Thường Tiểu Gia.
Thần sắc Thường Tiểu Gia thường mệt mỏi, như không có tinh thần, da trắng không có huyết sắc. Ánh mắt của cậu vốn cụp xuống, một lát sau giương mắt chú ý tới Tạ Lệ.
Khi đó Tạ Lệ đã cúi đầu không nhìn cậu.
Nhưng Thường Tiểu Gia vẫn nhìn Tạ Lệ, tầm mắt không dời đi chỗ khác.
Năm nay Tạ Lệ hai mươi sáu tuổi, tuổi trẻ anh tuấn, mặt mày sắc bén, đôi môi đơn bạc, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, nhiệt độ làm cho tai trái của anh trong suốt đỏ tươi.
Anh biết Thường Tiểu Gia đang nhìn mình, lại không hiểu Thường Tiểu Gia có ý gì, chỉ là tầm mắt kia từ mặt của anh qua lại như xuyên qua quần áo tù nhìn vào lồng ngực.
Thời gian dài, Tạ Lệ không thể giả bộ không nhìn thấy, anh ngẩng đầu lên đối diện với Thường Tiểu Gia.
Ánh mắt Thường Tiểu Gia không lãng tránh, cậu vừa nhìn Tạ Lệ, vừa dùng cái muỗng múc cơm và đồ ăn, chậm rì rì đưa vào trong miệng. Một muỗng cơm này phân lượng không ít, sau khi đưa vào trong miệng cậu bắt đầu ung dung thong thả nghiền ngẫm, hai bên quai hàm đều phồng lên. Ánh mắt của cậu vẫn như cũ không có thần thái, nhưng trong suốt không hề né tránh.
Hoàn cảnh ở thành phố Hải Cảng khá phức tạp, chính phủ và hệ thống pháp luật liên quan rất sâu với Hồng Phường, cho nên cảnh sát mới từ bên ngoài điều nhân viên nằm vùng xếp vào bên cạnh Thường Tiểu Gia.
Tạ Lệ ở Hải Cảng không có một người quen, theo lý thuyết Thường Tiểu Gia sẽ không nhanh như vậy hoài nghi thân phận của anh, nhưng nếu hoài nghi, cũng không dễ dàng tra ra được mới phải.
Vậy rốt cuộc Thường Tiểu Gia có ý gì? Lòng Tạ Lệ bất an, trên mặt lại hoàn toàn không biểu hiện ra, anh bình tĩnh tiếp tục ăn cơm xong, mới bưng mâm thức ăn rời đi.
Buổi chiều thông khí, Thường Tiểu Gia vẫn như cũ một người ngồi ở dưới bóng cây, tư thái lười nhác.
Tạ Lệ ngồi xổm ở dưới bóng mát tường vây, bên cạnh vẫn là Hồ Mẫn Hâm.
Không biết Hồ Mẫn Hâm có quan hệ gì với Du Chính Khôn, sau khi Tạ Lệ vào tù anh ta nhờ y chăm sóc Tạ Lệ. Mấy ngày nay Hồ Mẫn Hâm cũng coi như làm hết chức trách, tỉ mỉ nói cho Tạ Lệ những quy củ bất thành văn trong trại giam, nơi nào không nên đi, ai không thể trêu chọc. Đại Hào và Thường Tiểu Gia đều là nhân vật không thể trêu chọc.
Lúc này, bảy, tám người vây quanh Đại Hào đứng ở giữa sân.
Tạ Lệ nhìn thấy trong đó có người để sát vào tai Đại Hào nhỏ giọng nói gì đó, tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía tàng cây nơi Thường Tiểu Gia ngồi.
Đại Hào vỗ quả bóng rổ hai lần xuống đất, ánh mắt lạnh nhạt, liếc mắt nhìn Thường Tiểu Gia, nói hai ba câu với người bên cạnh, sau đó tâng bóng đến chính giữa sân.
Bọn họ chơi bóng rổ còn thiếu hai người, Đại Hào tùy ý nhìn quanh sân luyện một vòng, nhìn thấy Tạ Lệ thì dừng lại, đưa ngón tay chỉ anh: “Mày tới.”
Tạ Lệ đứng lên, anh cao 1m85 như hạc đứng trong bầy gà, cũng khó trách Đại Hào liếc mắt một cái là thấy được anh.
Chờ Tạ Lệ đi tới giữa sân, một thủ hạ của Đại Hào hỏi anh: “Biết chơi bóng rổ không?”
Tạ Lệ gật gật đầu: “Biết một chút.” Anh nói xong, liếc mắt nhìn thấy Thường Tiểu Gia ngồi thẳng người, đang nhìn về phía bọn họ.
Trên sân gồm có mười người chia làm hai đội, Tạ Lệ không cùng đội với Đại Hào, anh đi tới dưới cột bóng rổ, làm động tác khởi động.
Sân luyện tập trở nên yên tĩnh, đại đa số người bị thời tiết nóng làm cho không còn khí lực, phờ phạc quan sát cuộc đấu bóng rổ.
Tạ Lệ hòa nhập vào đội của mình, nhìn như nghiêm túc chơi bóng trên thực tế không có ra sức. Anh phát hiện tất cả đồng đội cũng như mình vậy. Họ chơi bóng cho hết thời gian, bởi vì kết quả thi đấu đều phải là đội của Đại Hào thắng.
Ánh mắt Thường Tiểu Gia vẫn luôn nhìn theo Tạ Lệ.
Phía sau một đồng đội vóc dáng thấp chuyền bóng cho Tạ Lệ, Tạ Lệ dẫn bóng qua người, một đường đi bóng đến gần rổ đối phương. Lúc chuẩn bị ném bóng vào rổ thì Đại Hào từ bên cạnh chạy lại muốn chận bóng từ trong tay anh.
Tạ Lệ quăng bóng nhưng bóng tuột tay không vào rổ, mà đập vào mặt Đại Hào.
Đại Hào giơ tay chân muốn ngăn cản Tạ Lệ ném bóng vào rổ nên không tránh kịp, bóng rổ nện thẳng vào mặt hắn, rồi đàn hồi rơi xuống đất.
Sân bóng yên tĩnh nhất thời bùng nổ ra vài tiếng cười ngắn ngủi, thế nhưng tiếng cười nhanh chóng im bặt, chỉ còn lại những gương mặt không cảm xúc, nhìn về phía Đại Hào và Tạ Lệ.
Mặt Đại Hào không bị thương, nhưng cú đập này làm hắn cực kỳ mất mặt, đợi đến khi phản ứng, một tay hắn kéo vạt áo Tạ Lệ lại, đạp mạnh vào bụng dưới một cước.
Tạ Lệ bị đạp lui về phía sau, chân mềm nhũn ngã xuống đất, vừa vặn ngã xuống dưới cây đại thụ bên cạnh sân bóng rổ. Anh đưa tay ra, lại vừa vặn cầm lấy chân của Thường Tiểu Gia.
Chuyện lúc nãy là do Tạ Lệ cố ý, khu giam giữ quá gió êm sóng lặng, anh cần phải làm chút gì để đánh vỡ loại yên tĩnh này.
Phẫn nộ của Đại Hào vẫn chưa tiêu tan, hắn cùng với bảy tám thủ hạ vây quanh dưới bóng cây, cũng không nhìn tới Thường Tiểu Gia, nắm áo Tạ Lệ kéo anh lên.
Mấy thủ hạ to con của Thường Tiểu Gia vốn phân tán ở bên cạnh, lúc này đều đứng lên vây quanh, Thường Tiểu Gia vẫn ngồi dưới tàng cây không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn Đại Hào bắt Tạ Lệ.
Lúc này, cảnh sát trại giam chú ý tới động tĩnh bên này, thổi còi rút dùi cui chạy tới, quát lên: “Làm gì! Không được đánh nhau!”
Đại Hào buông lỏng tay nắm Tạ Lệ, cắn răng nghiến lợi chỉ vào mặt của anh nói: “Nhóc con, mày nhất định phải chết.”
Tạ Lệ không nói gì.
Đại Hào nói với thủ hạ một tiếng, quay người rời đi, không tiếp tục đánh bóng, xua đám người đang tránh nắng ở tường vây đi. Hắn ngồi ở tường vây nhưng ánh mắt vẫn cứ hung ác nhìn chằm chằm Tạ Lệ.
Tạ Lệ vò vò bụng dưới, vạt áo tù bị vén lên, lộ ra một mảng cơ bụng. Anh cúi đầu liếc nhìn Thường Tiểu Gia, nhìn thấy Thường Tiểu Gia đang nhìn bụng của mình. Tư thế cậu ngồi vẫn lười nhác, cũng không có ý định muốn nói chuyện với anh. Vì vậy Tạ Lệ buông tay ra, quay người rời khỏi bóng cây, một mình đi đến dưới giá bóng rổ, dưới ánh mặt trời nóng bỏng ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, anh ngẩng đầu thấy Thường Tiểu Gia vẫn nhìn mình, nhìn chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt thẳng tắp. Anh hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, ngửa đầu ra sau, nhắm hai mắt lại.
Ngày đó lúc ăn cơm tối, Tạ Lệ bưng mâm thức ăn của mình đi đến chỗ trống bên cạnh Hồ Mẫn Hâm, lúc sắp đi tới, bên cạnh có một người đi qua mặt anh, đem mâm thức ăn đặt ở chỗ trống kia.
Tạ Lệ phát hiện người kia là thủ hạ của Đại Hào.
Cả người Hồ Mẫn Hâm khẩn trương đến run lên, ngửa đầu lén lút liếc anh một cái, cũng không dám nói gì.
Tạ Lệ trầm mặc thay đổi chỗ ngồi, mâm thức ăn còn chưa để xuống, lại bị người khác chiếm chỗ ngồi.
Đại Hào ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc của mình, hoạt động một chút vai phải, cười lạnh một tiếng, nói: “Tao coi ngày hôm nay ai dám ngồi chung với mày.”
Nói xong, thủ hạ Đại Hào không tiếp tục cướp chỗ ngồi với Tạ Lệ, nhưng tất cả những người ở nhà ăn đều nghiêm chỉnh căng thẳng cảnh giác theo dõi anh, hình như là sợ anh đến ngồi bên cạnh mình, liên lụy mình cũng bị Đại Hào ghi hận.
Tạ Lệ nhìn cảnh sát trại giam đứng ở cửa, hai ngục cảnh một mặt lạnh lùng, không có ý muốn tới can thiệp. Anh nhìn xung quanh một chút, cuối cùng bưng mâm thức ăn đi tới bàn ăn trong cùng gần cửa sổ, cái bàn kia chỉ có một người ngồi là —— Thường Tiểu Gia.
Toàn bộ phạm nhân trong nhà ăn vừa ăn cơm vừa len lén dòm ngó nhất cử nhất động của Tạ Lệ, ngay cả Đại Hào cũng trầm mặc nhìn Tạ Lệ, muốn nhìn anh có thể chọc giận Thường Tiểu Gia hay không.
Mãi cho đến khi Tạ Lệ đem mâm thức ăn để đối diện mâm thức ăn của Thường Tiểu Gia, thì hai phạm nhân cao to ở bàn bên cạnh đứng lên ngăn cản anh, không nhịn được lạnh giọng nói: “Cút ngay.”
Tạ Lệ không nhúc nhích, anh nhìn Thường Tiểu Gia.
Lúc này Thường Tiểu Gia ngồi ngay ngắn lại, ung dung thong thả rút một tờ giấy lau miệng, ngẩng đầu lên nói: “Để cho anh ta ngồi đi.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Lệ lần nghe Thường Tiểu Gia mở miệng nói chuyện, thanh âm của cậu rất nhẹ, kéo dài mềm mại đi vào tai người, rất êm tai.