Vệ Đình nhìn thấy Đặng Thiên thì vội vàng đi lại.
"Chào giám đốc." Đặng Thiên thấy Vệ Thành đi theo sau, giả vờ như nhân viên bình thường khác, cúi chào Vệ Đình.
"Cái mông sao rồi?" Vừa nói Vệ Đình vừa sờ mông cậu.
Đặng Thiên hoảng hồn, trước mặt bác mình xin chủ nhân đừng làm như vậy! Cậu bị xem thường cũng chẳng sao nhưng Vệ Đình thì không được.
Vệ Thành gật gù.
"Thú cưng của con? Là nhân viên trong công ty à? Cũng tiện lợi nhở."
"Bác ấy cũng từng là người trong câu lạc bộ." Vệ Đình nhắc cho cậu nhớ.
Ý là, Vệ Thành không ngạc nhiên gì đâu, đừng suy nghĩ vu vơ nữa.
"Chào... con chào chú."
Vệ Thành gật đầu. "Gọi là chú Thành được rồi."
Đặng Thiên gật đầu. Bên ngoài liền có tiếng la ó.
"Ông già chết tiệt, ông già, dám bay về đây mà không nói tiếng nào hả?"
Vệ Khúc Ly kéo vali, vừa đi vừa la ó. Vệ Thành đen mặt, Vệ Đình nhíu mày, ôm hông Đặng Thiên cùng đi ra ngoài.
Bên ngoài, Vệ Khúc Ly thấy papa mình, vội vàng kéo vali lại.
"Ông già khốn, li hôn xong không nói tui một tiếng, bỏ về đây vậy đó hả?
"Nơi này là công ty, tập đoàn của em họ con, chú ý miệng mồm một chút."
Vệ Khúc Ly im lặng, nhìn qua Vệ Đình rồi gật đầu một cái. Cũng may xung quanh có nhiều nhân viên nữ tò mò nhìn, Đặng Thiên cũng gia nhập vào nhóm họ nên không bị Khúc Ly để ý.
Một đầu tóc vàng kim cắt gọn, vuốt keo chỉnh chu, áo sơ mi xám bạc có thêu hoa văn ngay cổ và hai tay áo, quần tây, giày da. Đôi mắt xanh như chứa toàn bộ đại dương mênh mông bát ngát trong đó. Con lai đúng là đẹp thật.
Vệ Thành nhíu mày.
"Chẳng phải con nói dù có chuyện gì cũng theo phe mẹ sao?"
"Trừ khi nào là mẹ đúng thôi, đằng này... thậm chí ngay con bả mà bả cũng không tha, chút xíu nữa con mất đời trai rồi đấy papa biết không hả? Ông già khốn nạn, về đây không nói một tiếng, làm đi tìm thấy bà luôn hà."
Khúc Ly nói sang sảng không ngại có người xung quanh, cũng may Vệ Đình đã xua tay cho mọi người đi, vì thế không ai nghe được câu đó.
"Được rồi, có gì lên phòng em rồi nói." Vệ Đình hất cằm, ý bảo cùng vào thang máy.
Khúc Ly sang sảng rủa ba mình một trận, đến khi Vệ Thành nổi giận cho một bạt tay vào đầu mới im lặng.
Văn phòng Vệ Đình.
Vệ Thành thình lình đập tay xuống bàn, nổi giận.
"Ngay cả con mình mà cũng bỏ thuốc, có cần quá đáng tới vậy không hả?" Khúc Ly nhún vai. "Cũng may là con học chiêu của ba, nhanh chân chạy thoát được, không là bây giờ ba lụm xác của con trong bệnh viện rồi, đâu có còn ngồi ở đây nói chuyện được."
Vệ Thành lườm một cái. Lúc này Vệ Đình mới lên tiếng.
"Hai người có định ở lại đây luôn không? Hay là về bên đó lại."
"Bác về đây luôn." Vừa nói, Vệ Thành vừa nhìn sang Khúc Ly.
"Ba đi đâu con đi theo đó." Khúc Ly đáp lời, mon mn sang bóp vai cho ba mình.
"Papa, bây giờ con thành trẻ mồ côi mẹ rồi đó. Papa đừng có vứt bỏ con nghen."
Vệ Thành không trả lời, tiếp tục thả lỏng cho con mình bóp vai.
Vệ Đình liếc mắt vẻ khinh thường. Khúc Ly giả vờ như không thấy. Hai con cáo già này, rảnh rỗi diễn trò trước mặt anh chứ gì. Vệ Đình nhếch mép.
"Nếu hai người ở đây luôn thì tiện lợi rồi, con cần người giúp đỡ, vừa khéo có hai người."
"Ai da, lâu rồi mới thấy em họ nhờ vả người khác đó nha."
Khúc Ly nháy mắt trêu chọc.
"Từ ngày mai Khúc Ly tới tập đoàn Lạc Diệu làm việc cho Vệ Đình đi." Vệ Thành lên tiếng.
"Tuân lệnh." Khúc Ly chắp tay đáp.
"Con cần hai người để ý tới Trương Dy Uyên một chút."
Đêm đến, thành phố đẹp lộng lẫy như một nữ hoàng ngồi trên ngai vàng rực rỡ đầy sắc màu. Vệ Thành thong thả đi từng bước, ngắm nhìn nam thanh nữ tú, mấy đứa trẻ loi nhoi thích thú vì được ba mẹ dẫn đi chơi tối. Y lâu rồi không về đây, cũng gần mười năm, không ngờ thành phố nay đã thay đổi nhiều. Vẫn là tiệm café đó, quán ăn đó nhưng lại mang một hơi thở mới, mãnh liệt tràn đầy sức sống lẫn quyến rũ. Quyến rũ hệt như những nữ vũ công nhảy khiêu gợi, khoe sắc đẹp dưới ánh đèn màu, bên dưới là tiếng hò hét cổ vũ của khán giả vậy.
Vệ Thành cứ lang thang không có mục đích. Y không biết vì sao mình trở về đây, nơi đây là lần đầu tiên y gặp vợ mình, trở thành chủ nhân của ả ta, cũng chính là nơi khiến hắn lẩn quẩn trong vòng tình yêu vốn được xây đắp bằng tình dục. Tình yêu được vung đắp bằng niềm vui thể xác, nhục dục liệu có bền lâu hay không.
Vệ Đình cũng giống như y, nhưng y không muốn đem chuyện của mình làm đề tài mẫu để khuyên Vệ Đình. Không phải ai cũng đón nhận kết cục giống y.
Rảo bước một hồi thì y rẽ hướng, thình lình có cánh tay vươn ra, chụp lấy y kéo một một góc. Y hồi thần, định vung tay tấn công thì phát hiện người kéo mình vào là một người đàn ông hơn ba mươi, toàn thân sạch sẽ, hiền lành.
Đặng Bình thì thầm.
"Đừng đi vào con đường đó."
"Hửm?" Vệ Thành nhướn mày, ló đầu ra nhìn thử, chỉ thấy đầu đường bên kia có một nhóm nam thanh niên đứng hút thuốc.
"Tụi nó hay chặn đường cướp tiền của người khác lắm. Lúc nãy thấy anh định đi vào nên tôi mới kéo lại. Xin lỗi, tôi không có ý xấu." Vệ Thành quay qua, trên người Đặng Bình khoác một bộ vest đen, bên ngực phải có đeo một cái huy hiệu, hình như là làm phục vụ.
"Không sao, tôi còn phải cảm ơn cậu." Vệ Thành mỉm cười.
Đặng Bình gãi đầu, tầm mắt lại rơi xuống đũng quần người ta. Thấy một khối độn lên rõ ràng, Đặng Bình đỏ mặt dời mắt sang hướng khác.
Thế nhưng Vệ Đình đã sớm phát hiện. Từng là một chủ nhân, khác với Vệ Đình, y đã huấn luyện và chơi biết bao thú cưng khác rồi, một ánh nhìn dâm tục làm sao mà y không nhận ra, cho dù nó chỉ diễn ra tích tắc.
Nhưng y không nghĩ ở tuổi này vẫn còn làm một thú cưng.
Đặng Bình gấp gáp rời đi.
"Xin lỗi, tôi còn có công việc. Anh chọn đường khác đi nha."
"Ừm, cảm ơn."
Đặng Bình mỉm cười rồi quay gót bỏ đi. Vệ Thành nheo mắt nhìn theo, hình như bên kia đường là một quán bar. Đặng Bình đã đi vào trong đó.
Nghĩ ngợi một lát, Vệ Thành xoay gót, nhắm thẳng tới quán bar nơi Đặng Bình vừa biến mất.
Bước vào trong quán, tiếng nhạc xập xình dồn dập ập vào tai. Vệ Thành nhíu mày, quán bar có hai tầng lầu. Đằng trước là quầy bar, đã có người ngồi chật ních. Bartender biểu diễn kĩ xảo pha chế rượu vừa đẹp mắt vừa cuốn hút. Ở giữa là một sân khấu lấp lánh ánh đèn, chính giữa có một thanh sát, có hai ba vũ công nam có, nữ có ăn mặc mát mẻ nhảy trên đó. Bên dưới là tiếng người hò hét cổ vũ cùng nhảy múa.
Phía trên lầu có tấm bình phong ngăn cách thành từng dãy. Phục vụ đi qua đi lại, phong cách chuyên nghiệp nhanh nhẹn. Vệ Đình hướng lầu hai đi lên. Một phục vụ nam liền tiến tới.
"Xin chào, anh đi một mình?"
Vệ Thành gật đầu.
"Ở lối này còn chỗ ạ." Nam phục vụ mỉm cười, tay chỉ thẳng, hướng dẫn Vệ Thành đi tới dãy ghế trống.
Mỗi gian có ghế sofa lông màu đỏ thẫm sang trọng, bàn gỗ đằng trước lót khăn trắng sạch sẽ thơm tho. Vệ Thành ầm menu lên xem, tùy ý chọn một loại rượu nhẹ.
Nam phục vụ tủm tỉm cười, lật quyển menu tới cuối, ngón tay di chuyển trên bảng menu, thi thoảng đụng phải ngón tay Vệ Thành.
"Ở đây cũng có vài combo, không biết anh chọn cái nào?"
Vệ Thành phì cười, combo mà cậu ta nói đương nhiên y biết là cái gì. Nếu không biết thì lắng nghe âm thanh rên rỉ, thở dốc cùng tiếng bạch bạch va thịt chạm nhau bên cạnh cũng biết rồi.
"Ừm... để xem kĩ rồi chọn lựa đã."
"Vâng." Nam phục vụ tủm tỉm cười.
"Mẹ, giờ mới biết trong quán bar cũng có nhân viên lớn tuổi nha, dành để phục vụ những người có gu mặn hay sao vậy?" Gian bên trái có tiếng nói, sau đó là một tràng cười dâm dê của ba bốn người nào đó.
Đặng Bình luống cuống. "Không phải. Xin đừng hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì, đang định chọn combo... a, còn bấm khuyên ngực nữa nè, già mà dâm dữ vậy." "Xin lỗi!" Đặng Bình hoảng hốt bỏ chạy.
Hắn không có ý định phục vụ khách, ai ngờ nhóm người này chặn đường hắn lại làm hắn hoảng hồn ôm lấy ngực chạy sang gian bên cạnh.
Vừa khéo, gian bên cạnh là của Vệ Thành.
"A... anh..." Đặng Bình kinh ngạc khi thấy người mình gặp trên đường lúc nãy. Lúc này, mắt Vệ Thành ngập ý cười.
Đặng Bình nhận ra mình để lộ ngực, cái khuyên bạc dưới ánh đèn trở nên lấp lánh, đặc biệt thành điểm nhấn. Đặng Bình luống cuống dùng áo che lại.
Cũng may bọn người kia vẫn biết quy củ, không xông bậy vào gian người khác, vì thế Đặng Bình mới trốn được. Vội vàng cúi chào rồi bỏ đi, vì thế hắn không thấy Vệ Thành nhếch khóe miệng, không rõ ý tứ.
Không ngờ ở tuổi này còn dám đi làm phục vụ ở quán bar. Người này cũng dâm lắm chứ chẳng phải loại người ngoan hiền gì.
Chợt điện thoại đổ chuông, người gọi điện là Vệ Khúc Ly.
"Papa, đang ở đâu đấy?"
"Quán bar Xuân Phong." Vệ Thành trả lời.
Lúc Vệ Khúc Ly tới, anh ta gọi thêm chai rượu, luôn mồm bảo papa đi giải khuây cũng phải nhớ tới anh chứ, bỏ mặc con trai mình một mình là không phải đạo làm cha.
Vệ Thành lắc đầu, mặc kệ con mình lải nhải, mắt hướng xuống nhìn vũ công nhảy thoát y bên dưới sân khấu.
Đặng Bình mang rượu vào phục vụ. Vệ Khúc Ly nhìn một cái liền nhận ra.
"A, ông chú bấm khuyên ngực này."
Đặng Bình đỏ mặt, cúi gầm mặt. Hắn vốn định xin phục vụ gian này, tranh thủ ngắm nhìn khúc thịt nơi háng Vệ Thành, không ngờ lại đụng phải cậu trai gặp trên đường vào lần đó. Nhớ lại cảm giác cậu trai này bóp ngực hắn. Bên dưới liền nổi phản ứng.
"Ô, hóa ra là con gặp trước rồi à?"
"Vâng, già mà biến thái dữ, lại còn bấm khuyên ngực. Bị người lạ bóp ngực thì cương lên. Đúng rồi..."
Vệ Khúc Ly như nhớ lại cái gì đó, anh nheo mắt, phì cười.
"Trứng rung mà chú làm rớt, con vẫn còn đang giữ đây nè."
Đặng Bình đỏ mặt, cúi gầm mặt, nhưng trong lòng cảm thấy sướng, tim đập rất nhanh. Đây là lần đầu tiên hắn bị người lại sỉ nhục, sướng làm sao.
"Vừa lúc... chúng ta gọi combo đi." Vệ Thành mỉm cười, từ tốn lên tiếng.
"A?" Đặng Bình ngơ ngác ngẩng đầu lên.
.
.
.
Đặng Bình toàn thân trần trụi, quỳ rạp dưới đất, liếm cẳng chân Vệ Thành từ dưới dọc trở lên. Khúc Ly cười khúc khích, bàn chân di chuyển đụng chạm phân thân đứng thẳng của hắn. Cố tình di di, chèn ép phân thân hắn.
"Coi cái lỗ bên dưới chảy nước dầm dề luôn đây nè..."
Vệ Thành nheo mắt, nhìn chằm chằm đũng quần của mình. Phân thân y đã cứng lên, đội thành túp lều nhỏ, còn có xu hướng cứng hơn, muốn phá tung lớp vải chắc chắn chui ra ngoài. Cho dù làm chủ nhân bấy nhiêu năm, nhưng đây là lần đầu tiên y chơi với người đồng giới. Không nghĩ thứ này cũng có thể cương lên.
Nhà họ Vệ bề ngoài lạnh lùng, nhìn thờ ơ nhưng thực chất rất nuông chiều cảm xúc của mình. Một khi lòng đã muốn, lý trí còn nghĩa lý gì.
Khúc Ly mở nắp rượu, vỗ mông Đặng Bình.
"Chổng mông cao lên."
Đặng Bình run rẩy chổng mông cao hơn, trong lòng hồi hộp chờ đợi.
Ngón tay lạnh lẽo di chuyển bên ngoài lỗ nhỏ. Dâm thủy tiết ra làm ướt ngón tay, còn ra sức mở ra hợp lại như cố gắng nhấm nuốt thứ gì đó. Khúc Ly cười khúc khích.
"Bị bao nhiêu thằng chơi rồi?"
"Ưm... chưa... chưa có ai..." Đặng Bình rên rỉ, thở dốc.
"Không thể nào? Dâm như thế này thì phải bị chơi nhiều rồi chứ?" Khúc Ly vừa nói vừa vỗ mông hắn chát chát.
Cái mông tròn rung rung mỗi khi bị đánh, Đặng Bình ưỡn ngực, cắn mạnh môi dưới, thở dốc.
"Ưm... vì phạm phải... ưm... sai lầm... bị người ta... tính kế... ưm... không bị ai chơi..."
"Hèn chi, cỡ chú kiểu này phải bị chơi tập thể, thành bồn chứa tinh mới phải chứ."
"Ưm... không muốn... sẽ bị bệnh..." Đặng Bình rên rỉ, trân người cố chịu đựng từng cái đánh của Khúc Ly.
"Ưm... làm ơn... bên trong đã xử lý sạch sẽ rồi... làm ơn... nó ngứa quá..." Đặng Bình cuối cùng chịu không nỗi, liền khóc lóc cầu xin.
"Rót rượu."
Vệ Thành từ nãy giờ im lặng nay lại lên tiếng. Khúc Ly thích thú cười, đưa chai rượu qua cho Đặng Bình.
Đặng Bình run rẩy rót rượu vào ly rồi chồm lên ghế sofa. Vệ Thành ngửa lưng ra ghế. Thanh âm trầm xuống.
"Cách phục vụ rượu không được dạy sao?"
Đặng Bình lưỡng lự, nhưng trong lòng vẫn mong chờ nhiều hơn. Tuy lúc trước hắn từng có qua lại với nữ nhân, nhưng đối với đồng giới, đặc biệt là sau khi cải tạo thì đây là lần đầu tiên.
Hóp một ngụm rượu, hắn tìm tới môi Vệ Thành. Vệ Thành nhíu mày, không ó ý định mở miệng ra. Đặng Bình càng luống cuống hơn, trái cổ liền trượt lên xuống vài lần, chứng tỏ hắn đã nuốt không ít rượu. Đặng Bình mếu máo, ư ử năn nỉ nhìn Vệ Thành. Ngay lập tức hắn trân người, nuốt luôn số rượu còn lại, còn có một ít trào ra nơi khóe miệng.
Nguyên do Đặng Bình đột nhiên nứng tình chính là Khúc Ly. Không biết anh ta từ lúc nào đó đút hai ngón tay vào lỗ nhỏ khêu gợi trước mặt, ngón tay khuấy động nội bích, miết nhẹ cơ thịt nóng bỏng bên trong, đợi đến khi dâm thủy tiết ra dầm dề, Khúc Ly mới gãi nhẹ bên ngoài huyệt động.
"Ưm... ư... đừng... đừng, sẽ bắn mất..."
"Papa, nhân viên này phục vụ không có tận tâm gì hết, dám uống rượu của chúng ta." Khúc Ly nhíu mày, khôi phục lại dáng vẻ dáng vẻ lạnh lùng. "Tiếp tục." Vệ Thành nhếch môi cười, khóe mắt đã cong cong.
Đặng Bình tiếp tục run rẩy hóp một ngụm rượu khác, cố gắng trườn tới năn nỉ Vệ Thành mở miệng. Tuy nhiên y vẫn bất động như trước, mà phần eo đã bắt đầu lắc điên cuồng, mong ngón tay Khúc Ly đâm sâu thêm chút nữa.
Hắn chịu không nỗi nuốt thêm một ngụm rượu nữa. Hắn không hề biết rằng, trong rượu sớm đã bị Khúc Ly hạ thêm thuốc kích dục, vì thế Đặng Bình đã có cảm giác sau hai ngụm rượu.
"Ưm... ngứa quá... làm ơn... ngứa quá, khó chịu quá..."
Đặng Bình ngứa gáy, hai đầu vú như có hàng ngàn con kiến lúc nhúc gặm cắn. Hắn chịu không nỗi đành dùng tay gãi, cái động bên dưới lại ngứa hơn trước. Phân thân đã run rẩy.
"Khó chịu... ưm... ngứa..."
Vệ Thành nhếch môi. "Tới lúc phục vụ chủ nhân rồi."
Đặng Bình mơ hồ, ngơ ngác nhìn chằm chằm Vệ Đình. Đằng sau, Khúc Ly cười nhếch mép đắc ý.
.
.
.
Thực chất bữa tiệc giao lưu của mấy tay nhà giàu đó do Dương Hạ Trạch chủ quản. Người đứng ra tổ chức lại là Trương Dy Uyên. Đặng Thiên biết được điều này là khi cậu thấy Dy Uyên niềm nở chào đón Vệ Đình.
Bởi vì bề ngoài cộp mác tiệc giao lưu cho nên ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, nữ váy dài sexy quyến rũ mê người. Ai nấy cũng cười tủm tỉm, mang theo nụ cười vừa háo hức vừa chờ mong những tiết mục thú vị phía sau.
Đặng Thiên bĩu môi, lườm nguýt Dy Uyên đang xun xoe với Vệ Đình đằng xa, Quốc Lâm uống chút rượu, cười châm chọc Đặng Thiên.
"Coi chủ nhân của cậu bị chó cái khác quyến rũ kìa. Làm sao thì làm, coi chừng mất chủ nhân như chơi à."
"Xời, tâm trí anh ta sớm đặt dưới cái lỗ của tớ rồi, chó cái kia sao giành lại được." Đặng Thiên nhếch môi, đáp lời.
"Nhưng mà ít ra chó kia có hai cái lỗ, chủ nhân muốn chơi lỗ nào cũng được, chẳng bù chúng ta..." Quốc Lâm không cho là đúng, cố tình chọc thêm một câu.
Đặng Thiên nhíu mày, suy tư.
Lúc Đặng Bình tiến vào, Đặng Thiên liền ngoắc tay.
"Sao chú đến trễ vậy?"
Đặng Bình ngượng ngùng.
"Đằng sau có chút vấn đề... nên là..."
"Nói vậy chú được người ta chơi rồi? Tìm được chủ nhân rồi?" Quốc Lâm kinh ngạc hỏi lại.
Đặng Bình thoáng buồn, nhanh chóng rũ mắt, lắc đầu.
"Họ không phải là chủ nhân..."
"Họ?"
Đặng Thiên định nói tiếp thì toàn bộ đèn trong sảnh đều tắt phụt. Không chờ mọi người xôn xao bàn tán, ngay sau đó là loạt đèn màu đủ sắc chớp nháy. Đám khách mời dường như hiểu ý, cùng nhau khúc khích cười. Ngay sân khấu có ánh đèn, sau đó là tiếng vỗ tay, Hạ Trạch từ trên bậc thang đi xuống. Bộ vest trắng bó sát người tôn lên đường cong rắn chắn mà cô gái nào nhìn vào cũng thèm thuồng liếm láp. Cạnh bên là một chàng trai tuấn tú, toàn thân không một mảnh vải, sau mông gắn một cái đuôi mèo, trên đầu cài băng đô tai mèo, còn cổ đeo vòng mềm mại, cậu ta như một con mèo nhỏ ôm lấy cánh tay Hạ Trạch. Chỉ cần nhìn kĩ sẽ thấy có dòng tinh trắng từ mông chảy xuống đùi, chứng tỏ vừa rồi họ đã làm chuyện con nít không nên xem.
Hạ Trạch hắng giọng. "Cảm ơn mọi người đã tham gia buổi tiệc ngày hôm nay."
Vừa nói hắn vừa liếc mắt nhìn sang Trương Dy Uyên.
"Buổi tiệc này là do Dy Uyên sắp xếp, theo như yêu cầu của cô ấy, thú nô nào muốn tìm chủ nhân thì ngay tại sân khấu này, cố gắng phơi bày những cái gì dâm đãng nhất, thô tục nhất, quyến rũ nhất để chọn chủ nhân cho mình."
Khác với buổi đấu giá, chủ nhân tranh nhau chọn thú nô. Tại đây, thú nô phải tranh nhau chọn chủ nhân. Thú nô nào nhìn trúng chủ nhân, phải dùng mọi cách để quyến rũ người đó xâm chiếm cơ thể mình, xem như mối quan hệ chủ nô sẽ thành lập. Thậm chí có thể chọn chủ nhân đã có thú cưng, còn dụ được hay không là do kĩ năng của thú nô đó. Tuy nhiên, cũng có vài thú nô tham lam chủ nhân nào cũng muốn, chúc mừng, bữa tiệc làm tình tập thể sẽ được diễn ra.
Trương Dy Uyên nhìn trúng Vệ Đình làm chủ nhân, vì thế ả sớm ra tay ngăn chặn những thú nô khác nhìn trúng anh. Tuy nhiên, ả biết Vệ Đình đã có thú cưng riêng, người đó là Đặng Thiên cũng có mặt ở đây. Trương Dy Uyên cũng không lo ngại, đâu có luật nào cấm chủ nhân không có hai ba thú nô?
Tới lúc ả giành Vệ Đình về tay, lo gì không có cách cho Đặng Thiên biến mất.
Từ lúc đèn màu lên, thú nô sớm trút bỏ trang phục lịch sự đạo mạo bên ngoài, để lộ những bộ nội y dâm tục kích thích thị giác. Ai giữ vai trò chủ nhân sẽ đứng sang cánh phải, ai là thú nô sẽ đứng bên cánh trái, chuẩn bị lên sân khấu điểm tên chủ nhân.
Chủ nhân nào được thú nô điểm tên sẽ tiến lên, mặc kệ lời trêu chọc của người xung quanh, chủ nhân kia nếu hứng thú với thú nô đó sẽ bật đèn xanh, lúc đó thú nô bò tới liếm phân thân chủ nhân lấy lòng.
Vả lại, bữa tiệc này nam nữ có đủ, vì thế chủ nhân là nam, cũng có thể là nữ. Thú nô cũng vậy.
Đặng Thiên, Quốc Lâm cùng chú út đều mang phận thú nô, đứng bên cánh trái.
Chú út cũng không dám chấm chủ nhân nào, đành trơ mắt xem thú nô biểu diễn trên sân khấu, miệng nhai chóp chép bánh trái. Quốc Lâm với Đặng Thiên vốn đã có chủ nhân, ngặt nỗi phải canh chừng chuối hay sò nào đó dòm nghía chủ nhân, miệng thì tích cực nhai, mắt thì nhìn chằm chằm chủ nhân nhà mình.
Đặng Thiên nhìn thấy Dy Uyên đã đi vào bên trong. Cậu vội buông trái cây ướp siro xuống.
"Con sò lông kia chuẩn bị đớp chủ nhân tớ rồi!"
Quốc Lâm gật đầu. "Bên trái, có cầu thang."
Mắt liếc nhìn hướng trái, thấy Liễu Lang đã đứng ngay cầu thang, Đặng Thiên gật đầu.
Trương Dy Uyên bước lên sân khấu, cười nhẹ, mặt lộ ra mạt hồng đáng yêu.
"Ở đây ai cũng biết Vệ Đình là chủ nhân vạn thú nô mê, ai cũng muốn anh ấy chú ý mình đúng không nào?"
"Trong đó có Dy Uyên phải không?"
Có người lớn giọng trêu chọc. Dy Uyên không e ngại, sảng khoái gật đầu.
"Tất nhiên rồi, một chủ nhân hoàn hảo như vậy ai mà không muốn."
Dy Uyên vừa nói vừa ngượng ngùng nhìn Vệ Đình.
"Sẵn có dịp, không biết Vệ Đình có thể lên đây biểu diễn một màn, để các thú nô khác mở to mắt ngưỡng mộ hay không?"
Bên dưới có nhiều người đồng ý với Dy Uyên, hò hét Vệ Đình mau mau biểu diễn, để cho các thú nô kia chảy nước miếng, quỳ gối phục tùng đội côn thịt lên đầu tâm phục khẩu phục. Vệ Đình đảo mắt suy nghĩ, gật đầu đồng ý.
Vệ Đình vào trong phòng thay trang phục theo sự hướng dẫn của Hạ Trạch. Hắn không ngăn cản Dy Uyên làm trò mèo, trái lại còn hóng xem con thú nhỏ của Vệ Đình gầm gừ nhe răng như thế nào để bảo vệ chủ nhân.
Đặng Bình mở to mắt nhìn sân khấu, mong chờ màn biểu diễn nóng bỏng của Vệ Đình. Thình lình có bàn tay ập vào mông hắn.
Khúc Ly khúc khích cười.
"Thú lớn tuổi sao lại đứng ở đây, hửm? Đã nhắm chủ nhân khác rồi?"
Vừa nói vừa cắn vành tai Đặng Bình. Đặng Bình run rẩy, loạng choạng, vừa khéo ngã vào lòng người khác.
"Mới có vài ngày đã chịu không nổi?"
Ngẩng đầu thì thấy người kia chính là Vệ Thành. Khúc Ly nheo mắt nhìn.
"Papa, xem ra chúng ta phải phạt thú nhỏ này. Vừa mới được thỏa mãn vài hôm liền chạy đi tìm chủ nhân mới."
Vệ Thành gật đầu Đặng Bình vừa nghe đã hoảng loạn, theo quán tính giải thích.
"Không phải, tôi không có... hai người..."
"Gọi chủ nhân!" Vệ Thành gằn giọng.
"Chủ nhân..." Đặng Bình nhỏ giọng, trong lòng vui sướng, vậy là hắn đã có chủ nhân... là tới hai chủ nhân.
Thích quá.
"Hừm, dám tham gia bữa tiệc này mà không báo chủ nhân một tiếng, em nói xem... phải phạt như thế nào?"
Khúc Ly vừa nói, ngón tay ma sát qua đũng quần, mở khóa, luồn tay vào trong, lạnh lùng bóp phân thân Đặng Bình một cái. Hắn bị đau, nhăn mặt bịt miệng nhưng vẫn không ngăn được nước mắt ứa ra, chảy dọc hai bên má rồi lăn xuống cằm. Vệ Thành lạnh lùng nheo mắt nhìn, tay không khống chế lực đạo nhéo vú hắn một cái.
Đặng Bình đau đớn a lên, mọi người xung quanh nhìn thoáng qua, biết thú nô bị chủ nhân mình trừng phạt.
Có người ganh tỵ, rõ ràng thú nô kia lớn tuổi mà được tới hai chủ nhân hầu hạ. Có vài người quen nhận ra là Vệ Thành, nhưng y nháy mắt ra hiệu, không ai tiến lên bắt chuyện.
Quốc Lâm chứng kiến từ nãy đến giờ, không khỏi há hốc kinh ngạc. Người kia không phải là bác Vệ Đình cùng ông anh họ sao. Cứ tưởng Vệ Thành chỉ thích thú nô nữ thôi sao, sao lại chọn Đặng Bình, một nam nhân lại còn quá tuổi?
Đèn sân khấu thình lình sáng lên, chiếu thẳng xuống nam nhân đang ngồi trên ghế đệm màu rượu vang.
Mọi người dường như nín thở, các thú nô khác cũng ngẩng đầu nhìn, tranh thủ ngắm nhìn vị đế vương ngồi trên đài cao kia.