Tình yêu, như thế nào lại phải chịu đựng khổ đau lớn đến thế? Nếu như yêu một người cũng là mang tội, vậy tại sao lại sinh ra tình yêu để làm gì? Yêu mà không thể đến chính là khoảnh khắc dày vò nhau trong đau đớn. Trời cao chia cắt, hai người hai nơi hoàn toàn đối lập nhau, một người ở thiên đàng, một người dưới địa phủ. Nhìn thấy nhau nhưng không có cách nào tiến đến, chẳng khác nào là ăn phải trái cấm cho nên mới không thể đến bên nhau.
Yêu, chính là một hồi đau, một hồi khổ, thời thời khắc khắc, hết thảy đều không màng tới ưu sầu. Yêu, chính là cả đời không có cách nào thoát ra, mãi trầm luân trong đó, để rồi lại phải chấp nhận hứng chịu đắng cay. Yêu là như thế, nhưng tại sao ông trời lại nhẫn tâm chia rẽ đôi uyên ương? Có duyên nhưng không có phận, chẳng thể nào thoát ra khỏi được sự ngăn cách chia lìa. Tình yêu, mang bao nhiêu tổn thương như vậy, tàn nhẫn như thế, nhưng người trong cuộc vẫn có thể say. Bị chia cách thì có làm sao? Khoảng cách về mặt địa lý là rất xa, nhưng khoảng cách về hai con tim lại cực kỳ gần gũi. Chỉ cần người luôn tồn tại ở trong trái tim của ta, như vậy là đủ rồi.