Tác giả: Cửu Mộng Như Tích
Editor: Dứa
Beta: Anne
11.
Ta giật thót người, ngơ ngẩn duy trì tư thế cúi đầu đối diện với đôi mắt kia.
Cặp mắt đó trống rỗng đen ngòm đến cùng cực, bên cạnh còn có vô số tơ máu đỏ tươi, chằng chịt như mạng nhện xung quanh nhãn cầu, chỉ một thoáng chạm phải cũng khiến lòng người khiếp sợ.
Nhìn một hồi lâu ta mới ý thức được đây là đôi mắt của người chết, vậy nên nó mới trống rỗng vô hồn đến thế.
Ta si ngốc nở nụ cười, cúi đầu hôn đôi mắt ấy, dời dần xuống cánh mũi, bờ môi. Không hiểu sao trong lòng bỗng có loại cảm giác vui vẻ đến kỳ lạ, như thể người này cuối cùng cũng thuộc về ta rồi.
Ta lại nhịn không được cúi đầu ngắm khuôn mặt anh tuấn của hắn. Mê luyến mút lấy môi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng phác hoạ viền môi rồi tách ra, sau đó tiếp tục hôn hắn, tách ra, hôn hắn, lặp đi lặp lại động tác này hoài mà không biết mệt.
Lúc ta cúi đầu lần nữa lại chợt vô tình thấy trong hai lỗ mắt trống rỗng ấy hình như có ánh lên chút ý cười, như ngôi sao giữa bầu trời đêm, toả sáng lấp lánh.
12.
Ta giật mình, vậy là bắn ra luôn.
Chuyện này khiến ta có chút bất mãn xen lẫn ảo não, liền cúi đầu cắn cắn bờ môi hắn, sau đó dứt khoát rút ra, nằm cuộn ở bên cạnh. Ta vòng tay ôm lấy thân thể đã cứng đờ ấy, thủ thỉ nói chuyện.
Không biết là giờ nào rồi, áng chừng chắc cũng phải khoảng giờ Tý hoặc giờ Sửu.
(Giờ Tý: 23h-1h; giờ Sửu: 1h-3h)
Đêm khuya sương xuống, nhiệt độ ngày một lạnh hơn.
Thi thể lạnh băng cứng đờ bên cạnh được nhiệt độ của ta ủ cho ấm lên, nhưng cũng chỉ là thoáng có một chút độ ấm mà thôi, nói đúng ra là ta đã thích nghi được với nhiệt độ lạnh bằng này chứ không phải là ta cảm nhận được độ ấm từ nó.
Cơn gió luồn qua khe cửa thổi vào trong phòng khiến ánh lửa trên ngọn nến leo lắt nhảy múa, rồi nó tràn đến tiền sảnh, mang theo chút hơi lạnh.
Ta đứng dậy, sửa sang lại váy áo trên người, định bụng bước ra khỏi quan tài.
Không ngờ, vừa mới bước được một chân ra ngoài, một bên tay đã bị ai đó kéo lại.
13.
Cái tay kia lạnh băng như thể bị nhiệt độ ban đêm thẩm thấu, vừa chạm vào tay ta đã cảm nhận được trận hàn ý rét lạnh thấu xương, tựa con rắn uốn lượn trườn theo cánh tay xâm nhập vào cốt tuỷ.
Ta rùng mình một cái.
Cái tay kia chỉ chạm hờ lên cổ tay ta, nhưng vì các khớp xương đã cứng đờ nên lúc vừa chạm đến liền phát ra âm thanh “răng rắc” khe khẽ.
Ta do dự mãi vẫn không dám quay đầu lại, sợ phải nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn xấu xí.
May thay, cánh tay kia chỉ để hờ trên đó rồi bất động.
Ta ngừng một lúc, cuối cùng vẫn chầm chậm quay đầu.
||||| Truyện đề cử: Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không? |||||
Đằng sau là một khoảng tĩnh lặng.
Tiết Lâm Vân vẫn đang nằm im không nhúc nhích trong quan tài, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt yên bình.
Hai mắt nhắm nghiền ư?
Ta ngơ ngẩn.
Một cỗ hàn ý lạnh toát theo sống lưng bò dọc lên trên. Trong nháy mắt khiến lông tơ sau lưng ta dựng đứng.
14.
Còn đang lúc hoảng hốt, bỗng một cơn buồn ngủ kỳ quái ập tới, đầu óc ta choáng váng, cơ thể ngã đổ xuống cỗ quan tài.
Giữa nhịp sống hối hả, trời đã hửng sáng.
Ta mở mắt, mơ hồ nghe được từ ngoài cửa tiếng chìa khóa tra vào ổ, cùng với đó là tiếng thúc giục hỗn loạn của bà tử bên người Tiết phu nhân: “Nhanh chân nhanh tay lên! Lũ các ngươi đều chưa ăn cơm hết với nhau đấy à!”
Qua một cái chớp mắt, ta hoảng hốt giãy dụa định bò khỏi quan tài, sợ bị bà tử kia nhìn thấy.
Nhưng cơ thể lại không tài nào nhúc nhích nổi.
“Cạch” một tiếng, khoá cửa bị mở ra.
Ta cực kỳ hoảng hốt, bỗng có một đôi bàn tay dùng sức khéo giật ta lại, sau đó lấy quần áo phủ lên trên người ta.
Khoảng không trước mắt ta đột nhiên tối sầm lại, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng vải vóc quần áo “sột soạt” cọ sát.
“…Thật là, cũng không biết đường lau dọn sạch sẽ cho ta.” m thanh trầm thấp truyền tới gần tai ta, nghe như tiếng tình nhân đang thủ thỉ: “Ngươi nằm yên đó đừng nhúc nhích, chờ ta bảo bọn họ đi rồi sẽ cho ngươi ra ngoài.”
Trong khoảnh khắc đó ta cũng không biết nên phản ứng như thế nào mới phải, đang muốn gật đầu bỗng phát hiện bản thân không thể nào động đậy nổi.
“A! Đại thiếu gia đã tỉnh! Phu nhân! Đại thiếu gia tỉnh lại rồi!” Bà tử hô to bén nhọn, giọng điệu tràn đầy vui sướng.
15.
“Nương.” Còn chưa kịp thấy tiếng của Tiết phu nhân thì ta đã nghe được âm thanh trầm thấp vừa nói bên tai mình.
“Tỉnh rồi ư? Tỉnh rồi thì tốt… Tỉnh rồi thì tốt…” Giọng của Tiết phu nhân cũng không còn lạnh lùng như trước nữa mà tràn ngập vẻ may mắn cùng vui mừng.
Ta thử giật giật ngón tay, nhưng lại phát hiện ra mình căn bản không thể nào tự điều khiển cơ thể được nữa.
“Ơ, cái người hôm qua vào đây…” Bà tử còn chưa kịp nói xong đã bị Tiết phu nhân “Xì” một tiếng cắt ngang.
“Chẳng qua chỉ là một tên hạ nhân! Ngươi lắm miệng cái gì!”
“Ôi chao! Phu nhân nói chí phải! Tôi đáng bị vả miệng! Vả miệng!” Bà tử kia vừa nói vừa “bốp bốp” tự tát mặt mình mấy cái.
Tiết phu nhân hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa.
“Nương, chúng ta ra ngoài trước đi.” Một lúc sau, Tiết Lâm Vân lên tiếng.
“Ừ, đi thôi.” Tiết phu nhân liền ra lệnh: “Nếu đại thiếu gia đã tỉnh rồi thì đốt luôn chỗ này đi, nhìn chướng hết cả mắt.”
“Ôi! Dạ! Tôi đi gọi bọn hạ nhân dọn đồ ngay đây ạ.” Bà tử vội vàng vâng dạ.
Hết chương 03.Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ truy không giải khoá được… phải làm sao bây giờ….
Sắp đến ngày quốc khánh rồi…Ở trường học không có mạng. Ngoan nha, đợi tui trở về sẽ càng khác hơn.
*Xoa xoa đầu* đã hoàn thành phần việc hôm nay.