[Đam Mỹ] Âm Hôn

Chương 1




Tác giả: Cửu Mộng Như Tích

Editor: Dứa

Beta: Anne

1

Căn phòng đỏ tươi quỷ dị.

Khắp nơi đều được trang hoàng màu đỏ thẫm, dưới ánh nến chói lòa hắt thành bóng đen u ám. Những gương mặt người như bị một sợi tơ vô hình nào đó kéo căng, trưng ra vẻ tươi cười tựa vẽ.

“Nhanh lên, để lỡ giờ lành thì không tốt đâu…”

Một bà tử đầu búi tóc túm, thất tha thất thểu lôi ta vào tiền sảnh rồi dùng lực ấn ta xuống đất.

Nhìn lại mình, ta đang khoác trên người bộ váy cưới, đội mũ phượng và trang điểm như nữ tử ngày thành thân…

Vừa ngước lên, đập vào mắt ta là một cỗ quan tài lạnh lẽo được làm bằng gỗ quý đàn hương đỏ, khảm viền vàng xung quanh, trông rất đẹp đẽ, quý giá.

Phu nhân Tiết thị mặc bộ quần áo màu đỏ sậm ngồi trước sảnh, tay mân mê tràng Phật châu lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.

“Giờ lành đã đến… bái đường!”

“Đừng, đừng mà… Ta hối hận rồi! Ta không bái nữa… Ta không bái nữa có được không!” Ta trở tay túm chặt lấy quần áo của bà tử, run rẩy hỏi.

“Không bái?” Bà tử kia cười lạnh: “Đã bước vào cửa lớn này rồi, có bái hay không, không đến lượt ngươi quyết định!” Dứt lời liền đè chặt cánh tay, ấn đầu ta xuống đất.

Bên cạnh vang lên âm thanh lạnh lùng:

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

2.

“Phu thê đối bái!”

Nếu một bái này mà lạy xuống thật thì buổi lễ coi như đã hoàn tất.

Toàn bộ cơ thể, bả vai của ta đều bị giữ chặt cứng, gáy còn bị một bàn tay giữ lấy cưỡng ép ta đối mặt với cỗ quan tài bằng gỗ đàn hương kia.

Ta chỉ đành nhẫn nhịn một phen, nhịn đau vặn tay thật mạnh để thoát khỏi kiềm chế, vùng lên chạy ra ngoài.

“Còn không mau đi bắt nó lại! Đừng làm lỡ giờ của đại thiếu gia nhà chúng ta!” Bà tử kia quát to một câu, mấy đứa nha hoàn đứng bên cạnh cùng xông tới, vươn những chiếc móng tay dài nhọn chộp lấy ta.

Ngay lúc ta sắp chạm được tới cánh cửa gỗ thì nó “rầm” một tiếng đóng lại trước mắt ta, dưới chân cũng vấp phải thứ gì đó khiến ta ngã sấp xuống.

Mấy đứa nha hoàn đó vây đến, cưỡng ép kéo ta về.

Mũ phượng đã xiêu vẹo rớt xuống chặn tầm mắt, nhưng ta vẫn kịp nhìn thấy rõ ràng là chỗ ta vừa ngã xuống rất bằng phẳng.

“Mau, nhanh đè nó lại, chỉ cần lạy thêm một lạy cuối cùng này nữa thôi là buổi lễ hoàn tất rồi!”

3.

“Lễ thành! Đưa vào động phòng…”

“Cộp cộp…”

Phu nhân Tiết thị gõ gõ Phật châu xuống bàn gỗ.

“Đưa cái gì mà đưa. Để mặc xác nó ở trong này, chúng ta ra ngoài là xong.” Bà ta nâng cằm liếc ta, giọng nói mềm mại mà lạnh lùng: “Ngoan ngoãn ở trong đây một đêm, nếu ngày mai đại thiếu gia tỉnh lại nhất định không thiếu phần của ngươi đâu!”

Nói xong liền đứng lên, tư thái cao ngạo xoay người rời đi, giày vải thêu hoa văn màu xanh lam dần biết mất khỏi tầm mắt của ta, đằng sau là bà tử cùng nha hoàn cúi đầu rũ mắt đi theo.

Cửa “kẽo kẹt” một tiếng đã bị đóng lại.

“Khóa cửa vào, ngày mang hẵng mở ra cho nó.” m thanh của phu nhân Tiết thị cách cửa truyền tới, nghe không được rõ lắm nhưng vẫn không giấu nổi cảm giác lạnh lẽo trong đó.

Ta dựng đứng lỗ tai, nghe thấy tiếng khóa cửa thì thân thể lập tức thoát lực ngồi phịch xuống.

4.

Ta thở hổn hển mấy hơi rồi chậm chạp đứng dậy, không thể không chấp nhận sự thật rằng mình đã bị nhốt cùng với một người chết ở trong phòng.

Cả căn phòng hoàn toàn im ắng.

Chữ hỷ đỏ thẫm treo giữa sảnh, ngọn lửa trên hai cây nến hỉ đỏ yếu ớt quỷ dị nhảy múa, chiếu ra bóng ngược của gian phòng đỏ sậm này, tạo thành đường ranh giới giữa ánh đỏ và bóng tối.

Cỗ quan tài bằng gỗ đàn hương lẳng lặng sừng sững đặt trước mặt ta, vô thanh vô thức, an an tĩnh tĩnh.

Ta lấy lại bình tĩnh, đi về phía cỗ quan tài.

Vạt váy cưới đỏ tươi có hơi dài, ta dứt khoát tháo đai lưng cởi nó ra luôn, mũ phượng rớt trên mặt đất cũng bị ta đá sang một bên.

Đi đến trước quan tài, một dòng khí âm hàn lạnh lẽo ập tới mặt ta, chứng minh thứ nằm trong đó thực sự là người chết.

Đột nhiên ta cảm thấy ở cùng một chỗ với người chết cũng chẳng có gì là không ổn cả.

Ít nhất thì gian phòng này rất yên tĩnh, không có tiếng ồn ào.

5.

Ta cúi đầu, nghiêm túc đánh giá vị thiếu gia nhà họ Tiết trong quá khứ này.

Một đôi mày kiếm, sống mũi cao thẳng như gươm cùng khuôn mặt tuấn lãng, anh khí ngời ngời. Có một điểm không hoàn mỹ duy nhất đó chính là sắc da trắng xanh, lộ ra tử khí dày đặc chỉ người chết mới có.

Ta nhìn một hồi, cuối cùng đánh liều hạ thắt lưng, cúi đầu cọ cọ chóp mũi hắn, chậm rãi đặt môi mình bao phủ lên đôi môi ấy.

Đại thiếu gia nhà họ Tiết mới chết chưa tròn ba ngày nên thân xác vẫn còn bảo tồn hoàn hảo không tổn hao gì. Vốn nghĩ, một khi sát gần lại thì ít nhiều cũng phải nhiễm chút thi khí, ai ngờ đến nửa phần cũng không có, y như một người sống bình thường vậy.

Hắn cũng đang mặc bộ hỉ bào đỏ thẫm giống ta… Trên đầu đội mũ đỏ cộng với sắc da trắng xanh nom có phần chẳng ra làm sao.

Ta cọ sát một hồi lâu, cuối cùng liền to gan vươn tay bẻ cằm hắn, thò đầu lưỡi vào trong dò xét.