Đầm Lầy Mùa Xuân

Chương 39




Sau khi Văn Bách Linh đi, Bắc Kinh tiến vào mùa thu.

Dường như chỉ sau một đêm mà những phiến lá dây thường xuân, cây hoàng ly và cây phong đều đổi thành một màu đỏ; cây sáp ong, cây bạch quả đều là một vàng óng ánh tựa như tranh vẽ, thế nhưng Thang Yểu lại không có thời gian để thưởng thức chúng.

Cô tìm được một đơn vị thực tập, là một công ty có vốn đầu tư nước ngoài.

Thật ra phía công ty cũng không phải mong muốn đào tạo nhân viên chính thức, chỉ là nhân lúc thời tiết này tuyển dụng một vài nguồn lao động giá rẻ ngắn hạn, cho nên sắp xếp để Thang Yểu làm một vài việc lặt vặt như xử lý tài liệu văn bản, copy hoặc là in giấy tờ.

Mỗi ngày đều chỉ ăn qua loa bánh kẹp trứng, sáng sớm thì vội vàng chen chúc trên tàu điện ngầm chạy tới công ty, rồi đến lúc giờ cao điểm buổi chiều lại vội vàng chen chúc trên tàu điện ngầm trở về trường học.

Nhiệt huyết cuộc sống có nhiều hơn thì cũng đều hao hụt hết trong cái cảnh người người chen chúc trong tàu điện ngầm rồi.

Trong ký túc xá, Thang Yểu và Trần Di Kỳ đều có cùng cảnh ngộ như này.

Chỉ có mỗi Lữ Thiên là được gia đình sắp xếp cho cô ấy vào đơn vị thực tập, mỗi ngày gác chân lên bàn làm việc ngồi uống trà, lại có thời gian để luyện Thái Cực và Bát đoạn cẩm*, nói là rèn luyện thân thể.

(*八段锦: Bát đoạn cẩm - một bộ môn luyện tập của trung quốc thời cổ, có tác dụng rèn luyện thân thể)

Lữ Thiên không chịu được cảnh bạn cùng phòng ngày ngày cực khổ như vậy, vào một chiều tối thứ sáu trời thu mát mẻ nào đó đã lái xe của Tôn Tự tới đón Thang Yểu và Trần Di Kỳ mời hai người họ ăn cơm.

Cùng đi trong xe còn có người chị họ bên nhà bác.

Lúc ăn cơm, Trần Di Kỳ than khổ kể lể, nói leader không có tình người, lúc nói chuyện cứ nhắm vào thực tập sinh bọn họ bảo rằng nên ở lại tăng ca cùng với nhân viên chính thức để phụ làm Power Point.

"Tiền lương thực tập của tớ chả có mấy đồng, lương tháng của bọn họ đều hơn chín ngàn tệ kia, dựa vào cái gì mà bảo tớ tăng ca cùng chứ?"

Thời tiết giữa thu, gió đêm kéo tới cuốn theo vai phiến lá cây bạch quả vàng óng bay qua bên cửa sổ.

Lúc này Thang Yểu nhận được điện thoại của Văn Bách Linh, nghe thấy người bên kia né đi khung cảnh ồn ào hỏi cô đã tan làm chưa, hôm nay thực tập có mệt hay không.

Thang Yểu đã quen thức sớm học bài rồi, bây giờ lại ngồi cả ngày trong văn phòng khiến bả vai thật sự có hơi đau nhức mệt mỏi. Nhưng lúc nghe máy vẫn bày ra thái độ vui vẻ mà báo tin vui với Văn Bách Linh, nói là trưởng phòng ký túc xá rủ lòng thương xót mời cô và Trần Di Kỳ đi ăn cơm, vừa mới ăn xong sườn dê non thơm ngon, bây giờ đang ăn lẩu sườn dê với cải thảo và miến.

"Ngon vậy sao?"

Văn Bách Linh nói chuyện với Thang Yểu đều là tiếng cười đùa: "Nói tới mức anh muốn ăn luôn rồi."

Thang Yểu thuận miệng nói: "Vậy đợi anh về rồi chúng ta có thể tới thêm lần nữa. Lữ Thiên nói quán này mở được mấy năm rồi, mùi vị truyền thống lắm."

Dĩ nhiên Văn Bách Linh đã hiểu ra được nghĩa bóng mà bạn gái muốn nói: "Nhớ anh rồi chứ gì?"

Câu hỏi này, hình như trước đây anh cũng từng hỏi qua trong điện thoại.

Thang Yểu quên mất mình lúc đó đã trả lời như thế nào rồi, không khí trong quán ăn ồn ào, kỳ thực thì nói cái gì cũng đều nghe không rõ.

Nhưng ở trước mặt người khác, cô ngại phải nói quá lộ liễu, chỉ nhàn nhạt "Ừm" một tiếng coi như là đáp lời.

Cúp máy, Lữ Thiên đang nói về bạn trai của Thang Yểu cho cô chị họ bên bác nghe, nói là cậu ấm hàng thật giá thật, mở kho trong Nam, thường xuyên ở nước ngoài.

Chị họ không biết con người của Văn Bách Linh, chỉ lắc đầu nói tìm được một người bạn trai như vậy thật sự mệt mỏi lắm, sơ hở là yêu xa khác quốc gia, lâu lắm không được gặp mặt, gọi điện nói chuyện cũng bị cách trở bởi múi thời gian chênh lệch...

"Hồi chị học đại học có yêu xa nhưng cũng không chịu được, duy trì được ba tháng thì cũng chia tay."

Thang Yểu gắp một miếng xương cổ dê, nở nụ cười với chị họ của Lữ Thiên.

Người chị họ này trông khá giống một người thân dưới quê khiến cô nhớ tới cuộc trò chuyện của mình với mẹ lúc còn nghỉ hè.



Vì ở rất gần nhau nên họ hàng thường xuyên qua chơi.

Bàn mãi chuyện của dì út suốt mấy năm rồi cũng chán, những người họ hàng kia bắt đầu dời mục tiêu về phía Thang Yểu.

Lúc đó cô bôn ba đi tới từng hộ gia đình để dạy kèm tiếng Anh, mỗi khi trở về nhà ngẫu nhiên đẩy cửa vào thì đều nghe được vài câu "Ôi trời, Thang Yểu nó cũng không còn nhỏ nữa, sang năm là tốt nghiệp đại học rồi, sao lại không tìm được một người yêu vậy chứ." tương tự nhau như thế.

Cô vờ như không nghe thấy, thay giày rồi vào cửa, lễ phép chào hỏi lần lượt từng người một rồi chui vào trong bếp ăn cơm.

Một tối lúc trở về nhà sau khi dạy kèm ở nhà học sinh xong, Thang Yểu nhìn thấy trong nhà chỉ còn mỗi mẹ và bà ngoại mới khó chịu phỉ nhổ với mẹ mình: "Sao mấy người đó ngày nào cũng đều chỉ nói về mấy chuyện này nhỉ, sắp đặt chuyện của dì út còn chưa đủ, giờ lại nhắm vào nói con."

Mẹ Thang Yểu vắt khăn nóng lau người cho bà ngoại, nói: "Người thân dưới quê là vậy đó, Yểu Yểu không cần phải nghe bọn họ, không phải con có dự định muốn học nghiên cứu sao, vậy trước hết cần phải học thật giỏi đã."

Thang Yểu không nhịn được, nửa thật nửa đùa mà thăm dò, nói là sau này con sẽ ở lại Bắc Kinh tìm được một người thật nhiều thật nhiều tiền luôn.

Có thể là mẹ của Thang Yểu nghĩ tới dì út, trầm mặc một lúc lâu, trong căn phòng chỉ còn vang lên tiếng khăn cọ xát vào chân của bà ngoại nghe sột soạt.

Rất lâu sau đó mẹ mới mở miệng nói: "Nhà chúng ta, không cần tìm kiểu như thế..."

Nói rất nhiều, Thang Yểu thầm dịch ra tiếng lòng của mẹ.

Giàu quá thì không hợp, không cần trèo cao, cứ tìm một người tốt có thể sống bình an là được rồi.

Xem tình hình này thì điều kiện gia đình của Văn Bách Linh có hơi không đúng với mong muốn của mẹ rồi.

Mà lúc nói về chủ đề này với Văn Bách Linh là vào tối khuya ngày mà anh về nước.

Văn Bách Linh vội vàng tranh thủ chạy về, Thang Yểu kết thúc thực tập, đeo cặp sách rời khỏi tòa nhà văn phòng công ty nước ngoài kia, lại nhìn thấy Văn Bách Linh mặc chiếc áo gió dài, đang tựa người ở bên cạnh xe đợi cô.

Khoảng thời gian mà sắc trời mù mịt như này chính là "khung thời gian gặp ma" trong tiểu thuyết phương Tây hay mô tả, tất cả mọi chuyện đều được giam lỏng trong ánh chiều chạng vạng, tựa như cảnh tượng trong mộng.

Thang Yểu dụi dụi mắt, còn tưởng là bản thân mình mệt quá nhìn thấy ảo giác.

Mãi cho tới lúc Văn Bách Linh nở nụ cười với cô dưới ánh hoàng hôn, dang hai tay ra thì người bên đây mới dám xác định anh thật sự đã về nước rồi.

Thang Yểu chậm rãi chạy tới chui vào lồng ngực của anh: "Sao anh lại không nói trước một tiếng?"

Dưới không khí mát mẻ, cái ôm của anh lại rất ấm áp, dí sát vào bên tai của cô nói: "Muốn tạo bất ngờ cho em."

Thật sự là vui mừng khôn xiết.

Văn Bách Linh lấy từ trong xe ra một nụ hoa sen còn chưa nở rộ, Thang Yểu ôm nó vào trong lòng, sau đó lại thoáng nhìn về phía cây ngô đồng gần như đã rụng sạch lá bên đường ở giữa trời thu: "Sao anh lại luôn có thể tìm thấy hoa sen ở đủ mùa như vậy?"

"Mang qua từ chỗ của phụ huynh."

Thang Yểu sửng sốt: "Người lớn trong nhà anh có kinh doanh về hoa sen ạ?"

Văn Bách Linh mở cửa xe cho cô, dắt cô tránh khỏi gió lạnh.

Anh nói hoa sen là loài hoa được phụ huynh nhà anh chăm sóc rất kỹ càng ở cái hồ trong phòng, anh cảm thấy nhìn cũng đẹp nên trước khi đi đã hái xuống.

Lái xe hơn một tiếng ấy vậy mà vẫn được chăm sóc rất tốt, cảm giác như chăm chút kỹ thêm xíu nữa thì thật sự có thể chờ đợi tới lúc hoa nở.

"Nhưng mà không phải anh đã nói chuyện trong nhà rất bận rộn sao, sao lại còn quay về, đã giải quyết xong hết rồi ạ?"



"Vẫn chưa."

Văn Bách Linh nghiêng người hôn cô một cái, cười nói: "Không phải trong điện thoại em đã nói đến mức khiến anh thèm rồi sao, mong muốn được em dắt đi ăn lẩu sườn dê nên mới tranh thủ trở về."

Tối ngày hôm đó, Thang Yểu không quay về ký túc xá mà là về nhà Văn Bách Linh cùng với anh.

Sau khi vào cửa, Văn Bách Linh đứng ở hành lang cửa lớn vô tình nhìn thấy một quyển sách đặt trên mặt bàn, cầm lên thì phát hiện là sách chuyên ngành của Thang Yểu mấy năm qua.

"Anh qua đây."

Thang Yểu mở quyển sách chuyên ngành kia ra, bên trong có kẹp hai phiến lá cây bạch quả.

Cuối tuần trước, cô và các bạn cùng phòng đi chùa để giải khuây, ở bên trong phòng ăn có cây bạch quả, lá cây vàng óng lặng lẽ đung đưa theo gió.

Trần Di Kỳ chọn vòng tay bồ đề màu trắng cho người nhà, Thang Yểu đứng dưới tán cây đợi người kia, nghe có cặp đôi bên cạnh nói rằng lá cây bạch quả cũng có ngôn ngữ riêng, là tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng.

Trong lúc rảnh rỗi, Thang Yểu lấy điện thoại ra thăm dò:

"Cây bạch quả xuất hiện sớm nhất vào 3.45 triệu năm trước thời kỳ đồ đá."

"Được gọi là 'hóa thạch sống đệ nhất thế giới' hay 'gấu trúc trong giới thực vật'."

"Vì có lịch sử lâu đời, là biểu tượng cho sự trung trinh không đổi, tình yêu vĩnh hằng, ám chỉ cho dù xung quanh có biến hóa như thế nào thì tình yêu mãi cũng không thay đổi."

Phiến lá cây bạch quả trong sách này chính là hôm đó lúc Thang Yểu lượn lờ trong khu vực của Phật đã nhặt được.

Luôn ghi nhớ điều đó, nên cô đã đưa tới nhà của Văn Bách Linh.

Cũng may, Văn Bách Linh rất trân quý tấm lòng của Thang Yểu.

Động tác của anh cũng nhẹ nhàng như lúc chạm vào hai phiến lá khô dễ bị vỡ vụn, lúc hôn môi lại mò mẫm tháo nút quần jean của cô ra, bàn tay dịu dàng bao trùm lấy cô.

Ký ức về chuyện đêm đó, có rất nhiều cảm giác không chân thực.

Cô không nhớ rõ bản thân mình sao lại can đảm mà dám chủ động mở dây thắt lưng bên hông của Văn Bách Linh ra, cũng không nhớ rõ bản thân mình đã lỡ tay cào bị thương cánh tay của anh trong tình huống như nào.

Có một loại dục vọng khó tả lấp đầy, căng thẳng, thấp thỏm và nhớ nhung đều hòa quyện trong đó...

Từ phòng tắm rồi trở lại trên giường, bọn họ đều ôm nhau trò chuyện. Cho tới lúc nhắc về chuyện của mẹ mình và bà ngoại thì cô mới nhăn mày, quay đầu nhìn Văn Bách Linh thuật lại cho anh về hình mẫu bạn trai mà mẹ mong muốn cô tìm được.

Cô ngẩng cằm cao lên, nói nhà anh quá giàu, không hợp với điều kiện của mẹ.

Văn Bách Linh hôn lên ấn đường của cô, thoải mái bông đùa: "Vậy thì quá đúng dịp rồi, gần đây nhà anh vừa mới thiệt hại một dự án đã đầu tư nhiều năm, tổn thất nặng nề. Chờ tới khi tài sản nhà anh xuống cấp rồi thì có khi mẹ vợ tương lai sẽ không bài xích anh như vậy nữa."

Thang Yểu vừa mới trải qua đêm đầu tiên trong cuộc đời, không còn chút sức lực, muốn giơ tay lên đánh anh nhưng nghĩ lại thì chẳng muốn nhúc nhích: "Tổn thất nặng nề như vậy, thật sự không sốt ruột sao?"

Trong màn đêm, Văn Bách Linh ôm lấy bả vai của Thang Yểu, lúc nói chuyện cũng không nghe được có sóng gió lớn cỡ nào, chỉ nói đúng là có chút phiền phức nhưng cũng không quan trọng, bọn họ sẽ xử lý ổn thỏa, bảo Thang Yểu không cần phải lo lắng lung tung.

Thật sự là chuyện quan trọng, nếu không thì Văn Bách Linh sẽ không ở lại trong nước với cô chỉ bốn ngày rồi lại vội vã lên đường rời đi.

Ngày anh đi, Bắc Kinh có tuyết rơi nhẹ rồi lại tạnh, Thang Yểu thực tập ở công ty có nhận được tin nhắn của Văn Bách Linh. Lần đầu tiên một người bình thường lời ít ý nhiều như anh lại nói mãi không hết chuyện, gửi qua một đống tin có đó không, miêu tả đủ loại tình huống gặp phải trong sân bay.

Trước khi tắt máy lại bổ sung thêm một câu...

"Lại bắt đầu nhớ em rồi, Thang Yểu."