Đám Cưới Ma: Lệ Quỷ

Chương 34:




Thu Lan ánh mắt giễu cợt nhìn hai mẹ con Ngọc Tâm rồi nói:

"Đêm hôm đó, Châu Duy đã quay về bảo vệ ông Châu Lục nhưng không may anh ta đã hi sinh vì bảo vệ chồng bà nên hồn bay phách tán, còn chồng bà thì tiếc là chẳng sống được vì tôi đã giết chết ông ta hahaha....đáng lẽ ra gia đình bà đã chết sạch trong đêm hôm ấy, nhưng do tôi đang bị thương mà bà lại có bùa hộ mệnh nên tôi chẳng làm gì được bà. Tôi đành phải bỏ đi tha cho cái mạng già của bà với con ả Ngọc Tâm một mạng, chứ không là cái gia đình họ Châu đã chết hết không còn một ai ngay trong đêm hôm đó rồi hahaha..."

Bà Châu Hà không tin vào tai của mình liền bịt tai lại la hét lên:

"Không...không...không thể nào?"

Ngọc Tâm thấy mẹ mình bị hoảng loạn liền trấn an bà:

"Mẹ bình tĩnh lại đi!"

Bà Châu Hà đang bị hoang mang bà bị sốc nặng bà liếc nhìn cô:

"Thu Lan cô đúng là con quỷ mất nhân tính, chồng cô bị cô hại chết thê thảm hồn bay phách tán, ba chồng của cô cũng bị cô giết chết một cách dã man, ngày hôm nay cô đừng hòng trốn thoát tôi sẽ trả thù cho con trai và chồng tôi!"

Ngọc Tâm cũng cười nham hiểm:
"Đúng rồi đó mẹ, hahaha...Thu Lan ơi là Thu Lan, chính tôi đã giết chết cô một lần thì tôi không ngại giết cô thêm lần nữa đâu, hahaha..."

Thu Lan nhìn hai mẹ con độc ác nhà này không khỏi run sợ, nhưng cô cũng không thể để hai mẹ con nhà này giết cô thêm lần nữa đâu. Cô sẽ dốc hết sức mạnh của mình để kết liễu hai mẹ con độc ác này ngay tại đêm nay.

Cô cười lạnh lẽo đến thấu xương.

"Đêm nay, là mồ chôn của các người, mau chết đi!"

Thu Lan tức giận oán khí trên người cô càng ngày càng mãnh liệt hơn, cô bay đến tính giết chết bà Châu Hà thì thầy Lâm Ẩn ra lệnh cho Ngọc Tâm thả lá bùa lớn xuống trùm lên đầu của cô, khiến cô vùng vẫy không thoát ra được, lá bùa lớn trùm cô kín mít sau đó những ánh sáng của bùa chiếu vào người cô khiến cô đau đớn vặn vẹo.

Cô tức điên cả người hai mẹ con nhà này thật âm hiểm dám hãm hại cô, cô dùng sức mạnh của mình xé rách lá bùa rồi bóp cổ bà Châu Hà ánh mắt sắc lạnh nhìn bà.

"Hôm nay, bà phải chết!"

Bà Châu Hà run rẫy:
"Tại sao? Cô lại thoát được khỏi lá bùa đó!"

Thu Lan cười ma mị:
" Muốn bắt tôi vì một lá bùa thôi sao? Còn non lắm hahaha..."

Thầy Lâm Ẩn ra lệnh cho Ngọc Tâm lấy chỉ đỏ quấn quanh người Thu Lan lại, cô run lên bần bật vì sợi chỉ đỏ này thấm mực chu sa cô không thể nào nhúc nhích cựa quậy được. Bị trói chặt cứng ngắc, cô liếc nhìn Ngọc Tâm.

Sau đó, cô càng tức giận lên sức mạnh cô càng tăng cô phá rách mấy sợi chỉ đỏ rồi bay đến điên cuồng bóp cổ ả, ả ta giãy giụa rồi nói.

"Mẹ...mẹ...cứu con...ặc ặc..."

Thầy Lâm Ẩn ra lệnh cho bà Châu Hà lấy cây gỗ đào đâm vào tay Thu Lan để cô buông Ngọc Tâm ra, bà ta cầm cây gỗ đào đã được bôi chu sa lên đó rồi đâm vào tay Thu Lan thật mạnh khiến cô bị thương chảy cả máu quỷ xuống đất tí tách từng giọt, cô đau đớn hét lên.

" Áaaaa..."

Sau đó cô buông tay ra không bóp cổ Ngọc Tâm nữa, ả ta sợ hãi chạy về phía bà Châu Hà ôm cổ của mình mà nghiến răng nghiến lợi.

" Con tiện nhân Thu Lan chết tiệt này, mày dám bóp cổ tao để coi hôm nay tao có xé xác mày ra không?"

Thu Lan liếc nhìn hai mẹ con bà Châu Hà bằng ánh mắt oán độc.

" Bà Châu Hà bà hay lắm! Bà dám đâm tôi bị thương, ngày hôm nay tôi phải giết chết bà!"

Nói xong cô bay đến định giết chết bà Châu Hà thì thầy Lâm Ẩn ra lệnh cho bà Châu Hà với Ngọc Tâm cầm cây gỗ đào đã chấm mực chu sa lao đến đâm Thu Lan, cô nhìn thấy vậy thì dùng lệ khí của mình đánh bay hai người đó văng ra xa rồi bước đến nhìn thầy Lâm Ẩn nợ nụ cười độc ác.

"À thì ra, tất cả chuyện này đều do ông làm ra! Tại sao ông lại giúp bọn họ giết chết tôi?"

Thầy Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn cô:
"Cô bây giờ đã là quỷ rồi cô không thể hại người vô tội nữa!"

Thu Lan cười một cách điên cuồng:
" Hahaha... người vô tội? Bọn họ độc ác với tôi như vậy mà ông nói bọn họ là người vô tội sao? Chính bọn họ đã ức hiếp tôi rồi giết chết tôi, biến tôi trở thành bộ dạng như thế này, ông nhìn xem có phải bọn họ đáng chết không?"

Thầy Lâm Ẩn xót thương cho số phận nghiệt ngã của Thu Lan, đúng, ai mà tự dưng đi trả thù chứ, có nhân thì phải có quả. Nếu không giết người còn sợ quỷ đến gõ cửa sao?

Một cô gái đáng thương như vậy lại biến thành bộ dạng một con quỷ kinh khủng như thế này, cảm thấy thật tội nghiệp cho số phận bi thảm của cô. Giết người đền mạng là lẽ đương nhiên, nhưng mà cô giết nhiều người như vậy là tội không thể tha thứ, trái với luật lệ của âm ty.

Người dương thì có luật pháp của người dương xử lý, người âm thì có luật pháp của người âm xử lý không thể để cho cô làm càng giết nhiều người như vậy, còn đâu là phép tắc nữa.