Đám Cưới Ma: Lệ Quỷ

Chương 113:




Châu Dương cứng đơ họng.
"Em...em..."

Ngọc Tâm cười lạnh:
"Anh đừng quên con quỷ Thu Lan nó đã giết chết em trai của anh, giết chết ba anh mẹ anh những người thân của anh lần lượt chết đau đớn vì nó. Không biết người tiếp theo nó muốn hại chết là ai đây? Em hay là anh? Hahaha..."

Bà Thu Liên máu chảy khắp người những vết roi hằn lên da của bà, bà ngước nhìn miệng be bét máu nói.

"Chúng mày sẽ chết hết, sẽ gặp quả báo như những gì chúng mày đã làm với con tao!"

Ngọc Tâm đá vào bụng bà Thu Liên nói lạnh lùng.

"Sắp chết đến nơi còn già mồm, bà có tin tôi giết chết bà còn kinh khủng hơn con Thu Lan hay không?"

Bà Thu Liên cười khinh bỉ:
"Thu Lan nó sẽ không tha cho mày đâu, rồi gia đình mày sẽ chết hết không còn một ai có thể sống được! Chúng mày phải trả giá cho những chuyện ác chúng mày từng làm với con tao!"

Ngọc Tâm bóp cổ bà gằn giọng nói:
"Nó làm gì được tôi? Ngày mai tôi sẽ mời pháp sư trừ tà giỏi đến đây, coi nó có bị đánh cho hồn bay phách tán hay không, hahaha..."

Bà Thu Liên giãy giụa:
"Mày...mày..."

Châu Dương thấy bà Thu Liên bị Ngọc Tâm bóp cổ sắp chết tới nơi, thì anh vội nói.

"Được rồi đó Ngọc Tâm, em thả bả ra đi bả sắp chết rồi kìa!"

Ngọc Tâm thả tay ra liếc nhìn anh:
"Haha, không nỡ nhìn thấy bả chết hả? Anh nói muốn trả thù con quỷ cái kia mà, giờ bắt được bà mẹ già của nó về rồi mà không muốn đánh chết bà ta à?"

Châu Dương vội nói:
"Trời ạ, em có suy nghĩ thấu đáo không đấy! Bây giờ chúng ta chưa có mời pháp sư trừ tà cao tay đến, lỡ may đánh chết bà già này rồi con Thu Lan nó đến tìm thì sao? Chúng ta đấu sao lại nó, tầm nhìn em hạn hẹp quá!"

Ngọc Tâm thấy Châu Dương nói cũng có lý, ả liền gật đầu.

"Ừm anh nói đúng, để ngày mai em mời pháp sư trừ tà cao tay đến! Rồi đánh bà già này cho đến chết, để ép nó phải hiện nguyên hình. Chứ nó cứ trốn thế này thì biết đi đâu tìm nó được, nhân lúc nó đang bị thương phải đuổi cùng giết tận nó. Chứ đợi nó hồi phục rồi thì khó đấu lại nó lắm, con quỷ cái đó coi vậy chứ cũng mạnh khiếp!"

Châu Dương cười nhếch mép:
"Được!"

Bà Thu Liên tức giận quát:
"Tụi bây tính làm gì con tao hả? Lũ súc sinh này!"

Ngọc Tâm lấy roi da quất lia lịa vào người bà Thu Liên rồi nói.

"Câm miệng đi, ngày mai rồi bà sẽ biết thôi! Tận hưởng nốt một ngày còn sống trên cõi đời đi, ngày mai là bà sẽ đi xuống địa ngục gặp con Thu Lan rồi đấy. Muốn gặp con Thu Lan lắm mà, ngày mai tôi sẽ cho hai mẹ con bà đoàn tụ với nhau, hahahaha..."

Bà Thu Liên ánh mắt căm phẫn nhìn Ngọc Tâm.
"Mày còn ác hơn cả quỷ nữa!"

Ngọc Tâm cười lớn:
"Hahaha, ngày mai tôi sẽ cho bà biết thế nào là ác hơn cả quỷ?"

Nói xong Ngọc Tâm bỏ đi vào nhà, bà Thu Liên hét lên.

"Con súc sinh kia mau thả tao ra, mau thả tao ra!"

Bà hét lên trong vô vọng mà không thấy tiếng hồi đáp, bà quá mệt mỏi mà ngất xĩu vì mới xuất viện xong sức khỏe còn chưa hồi phục tốt. Mà bị Châu Dương với Ngọc Tâm đánh đập dã man, cơ thể bà đầy rẫy vết roi bị đánh.

Sáng ngày hôm sau Ngọc Tâm đi mời pháp sư trừ tà cao tay về, pháp sư đó tên là Hải dáng người trông như tuổi thanh niên. Vị pháp sư Hải này vẫn còn trẻ tiền đồ sáng lạng, Châu Dương thắc mắc hỏi.

"Ngọc Tâm em mời pháp sư Hải này đến có được không đấy? Sao anh thấy cậu ta trông cũng trẻ trạc tuổi Thiên Quân mà!"

Ngọc Tâm cười cười:
"Nhìn trẻ vậy thôi chứ người ta cao tay lắm nha, nổi tiếng lắm đó khó khăn lắm em mới mời được pháp sư Hải về nhà!"

Châu Dương nghi ngờ:
"Có thật không đây?"

Ngọc Tâm chắc nịch:
"Chắc chắn mà, pháp sư này rất nổi tiếng luôn á!"

Châu Dương đi đến bắt tay pháp sư nói với gương mặt niềm nở.

"Xin chào tôi tên là Châu Dương!"

Pháp sư bắt tay lại nói:
"Tôi là Hải, cứ gọi là thầy Hải được rồi!"

Châu Dương cười cười:
"Vâng, thầy Hải!"

Thầy Hải hỏi:
"Hai người hôm nay mời tôi đến là có chuyện gì sao?"

Ngọc Tâm tươi cười nói:
"Đúng vậy, vợ chồng chúng tôi muốn thầy giúp chúng tôi một chuyện!"

"Chuyện gì?"

Châu Dương niềm nở nói:
"Mời thầy vào trong nhà uống trà rồi bàn bạc!"

"Được!"

Châu Dương rót trà mời thầy Hải uống trà, vừa uống vừa nói.

"Chuyện là vợ chồng chúng tôi muốn nhờ thầy tối nay xử lý một con quỷ!"

Pháp sư nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi nói:

"Ồ, tối nay sao? Con quỷ đó thế nào?"

Ngọc Tâm nói:
"Là một con lệ quỷ!"

Thầy Hải đang uống trà vội phun ra một ngụm, trợn trắng mắt lên nói.

"Cái gì? Lệ quỷ ư?"

Châu Dương với Ngọc Tâm nhìn nhau khó hiểu hỏi:

"Có chuyện gì không thầy?"

Thầy Hải vội đặt tách trà xuống bàn, lấy khăn giấy ra lau miệng rồi nói.

"Thật ra cũng không có gì, chỉ là lệ quỷ thì khó đối phó hơn thôi!"

Châu Dương thắc mắc hỏi:
"Thầy có dám chắc đấu lại con quỷ này không? Vả lại nó đang bị thương không biết đã hồi phục chưa, nhưng nó cũng có vẻ yếu!"

Thầy Hải nói chậm rãi:
"Nếu nó bị thương thì dễ đối phó hơn rồi! Được thôi, bây giờ hai người cứ đi mua những thứ tôi đã viết sẵn trên giấy là được!"

Châu Dương với Ngọc Tâm gật đầu:
"Được!"

Nói xong Châu Dương với Ngọc Tâm đứng lên đi mua đồ theo tờ giấy mà thầy Hải đã viết, còn thầy Hải thì đang ngồi trong phòng khách uống trà. Vừa uống vừa suy ngẫm, lo lắng không biết liệu mình có đối phó với con quỷ này được hay không đây.

Thầy Hải vừa uống trà vừa lẩm bẩm:
"Lệ quỷ sao? Haha, thú vị thật!"