Đám Cưới Ma: Lệ Quỷ

Chương 110:




Châu Dương xoa đầu Ngọc Tâm nói:
"Không sao đâu, có anh ở đây rồi! Cô ta sẽ không giết em được đâu!"

Ngọc Tâm nhìn anh ngẩn người ra.
"Anh đang quan tâm em đó sao?"

Châu Dương mỉm cười:
"Đúng vậy, em là vợ của anh sao anh không quan tâm được!"

Ngọc Tâm khẽ cười hạnh phúc, từ khi cưới Châu Dương đến nay ả chưa hề thấy anh quan tâm ả dù chỉ là một chút. Hôm nay bỗng dưng anh quan tâm lại còn xoa đầu ả, Ngọc Tâm cảm thấy rất hạnh phúc ả cười hài lòng.

"Anh...anh còn yêu con Thu Lan đó nữa không?"

Châu Dương thấy Ngọc Tâm nhắc đến tên Thu Lan, khuôn mặt anh khẽ khựng lại. Thu Lan là người con gái mà anh yêu nhất, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương anh. Tổn thương đến gia đình của anh, Châu Dương không thể tiếp tục yêu cô được nữa.

Tình yêu biến thành sự thù hận, trong lòng anh bây giờ chỉ muốn trả thù Thu Lan thôi. Anh không còn yêu cô nữa, từ khi cô giết chết mẹ anh thì trái tim anh đã không còn có chỗ cho cô rồi. Châu Dương xiết chặt tay thành nắm đấm rồi nói.

"Anh đã quên cô ta từ lâu rồi, cô ta đã giết chết mẹ anh thì anh phải báo thù cho mẹ!"

Ngọc Tâm nghe anh nói vậy thì ả nở nụ cười nham hiểm.

"Thật tốt quá, cuối cùng anh cũng quên được con quỷ xấu xí độc ác đó! Nó đã giết chết em trai, ba anh, mẹ anh. Anh có nghĩ đến việc trả thù nó không?"

Môi Châu Dương khẽ cong lên:
"Đương nhiên, không những anh muốn giết nó mà anh còn muốn giết chết mẹ nó đang nằm trong bệnh viện nữa kìa!"

Ngọc Tâm cười gian trá:
"Em đã nói rồi, lúc trước em muốn giết bà ta nhưng anh lại ngăn cản! Anh còn muốn cứu giúp bà già điên ấy, dù sao bả cũng điên rồi thì nên chết đi. Anh còn giúp bả làm gì, hahaha...Cuối cùng anh cũng suy nghĩ thông suốt rồi à!"

Châu Dương ôm Ngọc Tâm trong vòng tay rồi cười độc ác:

"Đúng, anh đã suy nghĩ cả một ngày rồi! Bà ta đã không còn tỉnh táo thì nên kết thúc cuộc đời của bả đi. Sống chi cho chật đất!"

Hai người nhìn nhau mỉm cười gian ác, trong đầu đang tính toán muốn giết hại bà Thu Liên. Sáng ngày hôm sau là ngày đưa quan tài bà Châu Hà đi chôn cất, khuôn mặt của ai cũng tỏ ra buồn bã đau khổ. Không có ai chấp nhận được cái chết ra đi đột ngột của bà Châu Hà.

Châu Dương nhìn quan tài của bà dần dần chôn xuống dưới mặt đất lạnh, trái tim anh càng đau đớn giằng xé biết bao. Thế là ba mẹ anh đã ra đi vĩnh viễn, người thân bây giờ của anh chỉ còn có Ngọc Tâm và Thiên Quân mà thôi.

Thiên Quân khóc thương cho bà Châu Hà, bà cháu lâu ngày xa cách mới gặp lại nhau. Thời gian chưa được bao lâu thì phải chứng kiến cảnh bà ra đi mãi mãi, cậu không thể tin được bà lại ra đi nhanh đến vậy. Du Linh cũng buồn bã rơi lệ, Ngọc Tâm khóc lóc đến thảm thương.

Ngọc Tâm quá đau lòng vì cái chết của ông Châu Lục và bà Châu Hà đều bị Thu Lan hại chết, mà ả lại là người biết rõ mọi chuyện nên càng đau khổ hơn. Không biết sắp tới Thu Lan sẽ giết chết ai trong nhà ả nữa, nên ả không thể để cho cô đạt được mục đích của mình.

Ngọc Tâm và Châu Dương không muốn chứng kiến cảnh gia đình mình, phải mất đi thêm một thành viên nào nữa. Hai người âm mưu toan tính ra cách để đối phó với Thu Lan, sau khi chôn cất xong thì mỗi người thắp một nén nhang coi như lời vĩnh biệt.

Sau khi xong xuôi hết mọi chuyện thì ai cũng đi về, trước khi đi Ngọc Tâm đứng nhìn mộ bà Châu Hà nói với khuôn mặt lạnh lùng.

"Mẹ yên tâm an nghỉ đi, con không thể để cho mẹ chết oan uống như vậy được. Con sẽ báo thù cho mẹ, con sẽ khiến cho con Thu Lan không được đầu thai siêu thoát. Con sẽ cho nó biến mất vĩnh viễn, mẹ có thể an ổn nhắm mắt xuôi tay được rồi!"

Nói xong Ngọc Tâm lên xe bỏ về nhà, còn Châu Dương thì anh lái xe đến bệnh viện. Bước vào bệnh viện có một cảm giác quen thuộc, cảm giác anh đã lo lắng quan tâm bà Thu Liên hết 20 năm qua. Châu Dương khẽ cười nhếch mép.

"Thật ngu ngốc khi phải tốn tiền chăm sóc cho một bà già điên suốt 20 năm qua!"

Anh mở cửa bước vào phòng của bà Thu Liên, thì anh không khỏi giật mình. Bà Thu Liên đã tỉnh lại và đang ngồi trên giường, Châu Dương không thể tin được bà Thu Liên lại có thể hồi phục nhanh đến vậy. Bỗng dưng bà Thu Liên quay đầu lại nhìn anh, nhìn chằm chằm vào anh như muốn ăn tươi nuốt sống.

Châu Dương khẽ ho khan vài tiếng.
"E hèm, chúc mừng dì đã tỉnh lại!"

Bà Thu Liên khuôn mặt rất tức giận nhưng chỉ ấp ú nói vài tiếng.

"Cậu...cậu..."

Dù rất tức giận nhưng không thể nói nên lời, bà liền dùng tay hất mạnh bình bông rơi xuống dưới đất.

Xoảng

Bình bông vỡ vụn bể tan tành, Châu Dương giật mình lùi lại liếc nhìn bà Thu Liên.

"Dì làm gì thế hả?"

Các bác sĩ y tá nghe tiếng động lớn vội chạy đến thì thấy Châu Dương, bác sĩ khẽ tươi cười nói.

"Chào cậu, lâu ngày không gặp!"

Châu Dương hỏi:
"Dì ấy thế nào rồi?"

Bác sĩ chỉnh lại mắt kính nói.
"Bệnh nhân hồi phục rất nhanh, thật ngạc nhiên! Có điều, bệnh nhân không thể đi lại được vì vẫn chưa hồi phục hết. Cũng chưa thể nói chuyện được vì bị chấn thương thần kinh ảnh hưởng đến giọng nói, phải tập nói nhiều lần thì may ra còn có thể nói được! Nhưng cậu yên tâm giao bà ấy cho đội ngũ chúng tôi, bảo đảm bà ấy sẽ nhanh chóng hồi phục bình thường trở lại thôi!"

Châu Dương ngạc nhiên khi nghe bác sĩ nói, tình trạng sức khỏe của bà Thu Liên đang cải thiện rất tốt. Nếu là trước kia thì anh sẽ vui mừng phát khóc, nhưng giờ đây anh không thể nào vui mừng được nữa. Ngược lại anh rất lo sợ bà Thu Liên sau khi hồi phục, thì sẽ đi báo cảnh sát về việc Ngọc Tâm giết chết Thu Lan.

Khuôn mặt Châu Dương hiện lên tia độc ác.

"Không cần đâu, hôm nay tôi đến đây để đón dì ấy về nhà!"