Đám Cưới Của Bạn Trai Cũ

Chương 13




Phó Dư Dã chưa nói với tôi được mấy câu đã có người tới tìm hắn, dù sao cũng là nhân vật chính, không thể vắng mặt quá lâu.

Tối hôm đó, tôi không thể nào tham gia cùng bọn họ. Thật sự là chơi đến có chút quá mức, những đồ vật bọn phú quý công tử nghĩ ra đều là cái sau so cái trước không có điểm dừng, qua mấy năm nữa chỉ sợ không thể tưởng tượng được. Phó Dư Dã từ trước tới này đều không biểu hiện mặt này trước tôi, nên tôi cũng có chút giật mình, nhưng cũng may bọn họ không thân với tôi, cũng có thể là nể mặt Phó Dư Dã, không dám đến đùa với tôi. Tôi nghĩ như vậy là bởi vì những trò chơi chọc ghẹo người khác đó không một ai dám chơi trên đầu Phó Dư Dã, nên tôi cũng coi như an toàn.

Chơi đến hơn nửa đêm, những thiếu gia tiểu thư đó mới lưu luyến không rời mà rời đi, người duy nhất lưu lại là nam sinh hút thuốc cùng Phó Dư Dã, lúc này dưới ánh đèn, tôi mới nhìn rõ cậu ta mặc một kiện áo lông màu trắng rộng rãi, lệch qua trên ghế quý phi, cổ áo hơi lớn, lộ ra xương quai xanh. Dáng tiếc Phó Dư Dã cũng không cho cậu ta sắc mặt tốt, tiễn khách xong liền trở về đuổi cậu ta đi.

Nam sinh thấy vậy, mặt nhăn lại đáng thương vô cùng, rõ ràng lớn lên là bộ dáng quý công tử phong lưu lại quang minh chính đại làm ra vẻ mặt này, năn nỉ Phó Dư Dã thu lưu cậu một đêm.

Phó Dư Dã không đồng ý, cậu ta liền đem lửa đạn nhắm ngay tôi. Tôi vội vàng lấy quà trong túi ra, tỏ vẻ sẽ đi ngay.

Phó Dư Dã không cho tôi đi, lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.

Nam sinh kia lập tức an định vị trí, hỏi Phó Dư Dã muốn làm gì.

Suốt một buổi chiều Phó Dư Dã đều lười nhác, lúc này cũng vậy, nói với cậu ta nếu còn ngốc thêm một giây nữa lập tức cho người tới đón.

Có vẻ như người kia rất có lực uy hiếp.

Mà uy hiếp còn thật sự hiệu quả, nam sinh kia lập tức từ trên ghế đứng lên, trước khi rời đi dựng ngón giữa với Phó Dư Dã, động tác thô tục hoàn toàn bất đồng với bề ngoài của cậu ta.

Quà tôi chuẩn bị là một bộ mắt kính phòng phóng xạ ánh sáng xanh.

Hắn thường xuyên dùng máy tính để đọc sách, nên tôi đến cửa hàng mắt kính để mua một bộ, mắt kình này nhìn qua thì bình thường, nhưng thật sự rất quý, ít nhất tôi cũng không dám tự mua cho mình.

Nhưng đêm nay nhìn đến đống quà đặt ở góc phòng khách của hắn, tôi đột nhiên cảm thấy món quà tôi đưa tới khó có thể đem ra so sánh. Phó Dư Dã cho tôi mặt mũi mà mang kính lên, hắn mũi cao, ngũ quan cân đối, mang mắt kính lên nhìn có dáng vẻ thư sinh, càng giống một học sinh ngoan chăm học.

Ánh mắt ở sau mắt kính nhìn tôi chớp chớp, sau đó hơi cúi đầu, ngón tay nhẹ kéo mắt kính xuống, nhướng một bên lông mày, nói:"Thầy".

Tôi mỉm cười nhìn động tác mang tính trẻ con của hắn, theo bản năng mà "ừm" một tiếng, cho rằng hắn có gì muốn nói.

Nhưng hắn chỉ kêu một tiếng rồi dùng đôi đồng tử sẫm màu nhìn thẳng vào tôi, hắn không phải đứa trẻ ấu trĩ vô tội, cũng không phải thiếu niên hồn nhiên ngây thơ, Phó Dư Dã năm nay vừa vặn mười bảy tuổi, là độ tuổi giống như hương rượu nho nhẹ nhàng thơm ngát, huống chi hắn còn có một gương mặt được thượng đế ban cho, còn cách tôi gần đến vậy.

Tôi nhìn hắn từng chút một tới gần, ngoài cửa sổ, trong bóng đêm đèn neon còn sáng lập lòe. Trong phòng khách, trên bàn cơm vẫn còn xác pháo chúc mừng, tôi không có vật cản phía sau, nhưng lại có cảm giác như không còn đường lui, bị giam cầm tại chỗ.

Chờ đợi quyết định của thẩm phán.

Lúc này tôi mới phát hiện, hắn có thể thoải mái mà đụng mặt tôi, cằm cọ qua mũi tôi, đôi môi chạm vào trên trán.

"Cảm ơn"

Trong một khoảng khắc, tôi có cảm giác như thời gian ngừng trôi, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được động tác hô hấp nhỏ bé của mình, ngoài cửa sổ nổi gió, đèn neon treo trên cây lay động.

Gió thổi cờ lay, lại không thắng nổi lòng đang động.