Đắm Chìm Vào Xuân Sắc

Chương 3




Sắc trời dần dần tối đen, khách khứa đã có mặt đầy đủ.

Người đến đều là những người có quan hệ thân thiết với Lâm gia, đều là những gương mặt quen thuộc.

Chúc An lặng lẽ đứng bên cạnh quản gia, không mở miệng nhiều, nhưng vẫn luôn duy trì một nụ cười khéo léo.

Không lâu sau, bên trong có người đến, thì thầm gọi cô:

"An tiểu thư, Lâm lão bảo cô đến chỗ của ông ấy."

Chúc An gật đầu đồng ý.

Lâm lão không có nhiều con cháu, con trai cả có hai đứa con, con gái thứ hai cũng có một đứa, tiếp theo là Lâm Lục Viễn chưa lập gia đình.

Ba đứa trẻ vẫn còn nhỏ, trong đó có hai đứa trẻ mới hơn mười tuổi, và một đứa trẻ chỉ mới biết đi bộ.

Tuổi còn nhỏ nên vẫn chưa hết tình trẻ con.

Người cháu có thể nghiêm túc gặp mặt người khác chỉ có Chúc An, mỗi lần trong nhà mở tiệc, cô chắc chắn sẽ phải đi cùng.

Cho dù trong lòng tất cả mọi người ở đây đều biết, cô chỉ là người ngoài, cũng không ngăn nổi sự cưng chiều của Lâm lão, vô hình trung làm thân phận của cô được nâng cao lên, dường như có thể sánh bằng hậu bối chân chính của Lâm gia.

Mấy đời Lâm gia đều là những người được ăn học tử tế, là một gia đình tri thức, tài sản được tích lũy từ đời này sang đời khác, đồng thời cũng là một gia tộc nghiêm túc và giàu có.

Ngay cả khi không thích, cũng không thể tránh khỏi cái bẫy trong vòng tròn này.

Giờ phút này, bên cạnh Lâm lão đang có vài người vây quanh, dáng vẻ ba bốn mươi tuổi, có nam có nữ, toàn thân toát lên sự cao quý.

Chúc An đến gần hơn thì nghe tất cả họ đều đang thảo luận về một dự án nghiên cứu được công bố vài ngày trước đó.

Dự án đó được bắt đầu nghiên cứu bởi một người chú thuộc dòng thứ của Lâm gia, được cấp trên thông qua, đã phê duyệt kinh phí nghiên cứu khoa học.

Dường như một số người cũng muốn tham gia.

Lâm lão cười tủm tỉm, không trả lời, cũng không đáp lời.

Chúc An đi đến bên cạnh ông, thì thầm nói:

"Ông Lâm, ông gọi cháu ạ."

Lâm lão sửng sốt.

Nhưng rất nhanh ông đã phản ứng lại:

"Đúng vậy. An An, đến đây, ông giới thiệu cho cháu vài cô chú này."

Chúc An theo ý ông, chào hỏi từng người một.

Mấy cô chú kia cũng tinh ý, thấy Lâm lão không tiếp lời, liền thuận thế khen ngợi Chúc An.

"An An đã lớn như vậy rồi sao, lần gặp mặt đợt trước cháu còn vẫn là một cô bé."

"Thật xinh đẹp, hơn nữa thoạt nhìn rất thông minh, không hổ là đứa nhỏ được ông Lâm dạy dỗ."

"Tôi nghe con tôi nói, An An thi vượt cấp rồi học ở đại học P, năm nay đã là năm thứ hai, là người rất nổi tiếng ở đại học P đó."

"Nói nhỏ cho dì biết, cháu đã có có bạn trai chưa?"

"..."

Lâm lão thích nhất là nghe người khác khen ngợi Chúc An.

Ông vốn rất thích con gái, con gái thứ hai lớn lên, ông vẫn còn trẻ, vẫn say mê nghiên cứu khoa học, có rất ít thời gian đê về nhà, đương nhiên cũng sẽ ít người bầu bạn đi.

Ông là người nhìn Chúc An lớn lên từng chút một, không khác gì con mình.

Chỉ là, trong lòng người khác, rốt cuộc vẫn là người ngoài.

Nói vài câu, các cô chú lại không chú ý chuyển đề tài sang Lâm Lục Viễn.

"Ông Lâm, sao Lục Viễn vẫn chưa có động tĩnh gì? Thằng bé cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, nên quyết định sớm một chút, nhanh chóng sinh cho ngài một đứa cháu, chắc chắn sẽ thông minh như An An, khiến cho rất nhiều người yêu thích. Đúng lúc, tôi có một đứa cháu gái, tốt nghiệp đại học năm nay 22 tuổi.."

"Phải không đấy? Tôi vừa thấy Lục Viễn dắt theo một cô gái rất xinh đẹp. Ông Lâm, có phải trong nhà sắp có chuyện tốt đúng không?"

"..."

Dáng vẻ của Lâm lão vẫn vui tươi hớn hở:

"Chuyện của tiểu bối thì để cho bọn nó tự mình quyết định đi."

Lại vỗ vỗ cánh tay Chúc An.

Chúc An tán thành rồi tiến lại gần.

Ông thì thầm:

"An An, cháu đi tìm Lâm Lục Viễn, còn có cô gái kia nữa, gọi hết đến luôn đi."

Cô gật đầu, quay lại và đi tim người.

* * *

Nhà cũ của Lâm gia là biệt thự vườn, ngoài tòa nhà chính, hồ bơi ngoài trời và sân trong, còn có một tòa nhà phụ bên cạnh, chiếm diện tích rất lớn.

Lần này sinh nhật ông Lâm, toàn bộ đại sảnh và sân lớn bên ngoài đều cùng nhau mở ra, trông thật nguy nga tráng lệ.

Chúc An chịu đựng gió đêm, vòng vo mấy vòng từ trong ra ngoài.

Cuối cùng cũng tìm thấy Lâm Lục Viễn ở tầng hai.

Tầng hai là chỗ ở ngày thường của nhà họ Lâm, khách sẽ không đi lên.

Giọng nói của Lâm Lục Viễn truyền ra từ phòng khách, mơ hồ và không nghe thấy rõ.

Chúc An gõ cửa.

"Cốc cốc."

Lâm Lục Viễn:

"Cửa không khóa."

Chúc An hít một hơi thật sâu, đẩy cửa, bước vào.

Đập vào mắt là Lâm Lục Viễn và Khương tiểu thư đang ngồi đối diện với nhau, vẻ mặt tự nhiên.

Nghe thấy tiếng động, hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.

Chúc An mím môi, rũ mắt xuống:

"Ông nội Lâm gọi hai người."

Lâm Lục Viễn không lên tiếng,

Thay vào đó, Khương tiểu thư lại cười duyên một cái:

"Nếu nhìn kỹ, em gái này thật xinh đẹp. A Viễn, sau này em cũng mặc như thế này, anh có thích không?"

Lâm Lục Viễn xua tay.

Khương tiểu thư mỉm cười, không dám nói gì, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Chúc An không hiểu ý của hắn nên đành phải nói lại lần nữa.

"Ông nội Lâm bảo chú và Khương tiểu thư cùng đi xuống chỗ của ông ấy."

Lâm Lục Viễn nắn vuốt đầu ngón tay, lạnh mặt, dạy dỗ cô:

"Chúc An, ai cho cháu ăn mặc như thế này đứng ở bên ngoài?"

Chúc An:

"..."

Ánh mắt hắn rơi xuống đôi vai trần của cô, đôi mắt hắn tỏ vẻ khó chịu.

"Đi thay bộ quần áo khác đi, cái này trông không ra thể thống nào cả."

Đột nhiên.

Trong lòng Chúc An tràn ngập lửa giận, suýt chút nữa đã phá vỡ lớp vỏ bọc tự nhiên của mình.

Cô giống như một con thú nhỏ bị thương, không thể kiềm chế giọng nói và giọng điệu của mình.

Tất cả oán hận đều hướng về phía Lâm Lục Viễn.

"Lâm Lục Viễn, chú là cái thá gì? Dựa vào đâu mà chú lại quản cháu? Không phải chú đã nói chú họ Lâm và cháu họ Chúc, chúng ta không liên quan gì đến nhau hay sao! Bây giờ cháu đã quyết định không quấn lấy chú nữa, chú có thể tránh xa cháu và ngừng trêu chọn cháu được không?"

Cô gầm nhẹ.

Đủ rồi.

Tất cả mọi thứ này giống như tra tấn, như con dao đâm vào cơ thể và tâm trí cô.

Kiên nhẫn không bỏ, cầu mà không được.

Đó là nhận thức của Chúc An năm mười bảy tuổi về sự đau khổ của con người.

Lâm Lục Viễn sửng sốt một chút.

Chúc An lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, thấp giọng bổ sung:

"Lâm Lục Viễn, cháu sẽ không thích chú nữa, là nghiêm túc. Trong lòng chú cũng đừng nghĩ cháu là gánh nặng, hay đang chơi trò gì đó để tiến lên và rút lui, cháu không giỏi như vậy. Trước kia là cháu không hiểu chuyện, là cháu tự làm tự chịu, còn làm cho chú không thoải mái. Vẫn luôn chưa có cơ hội xin lỗi chú, thật xin lỗi."

Không cần câu trả lời của Lâm Lục Viễn, cô đã xoay người rời đi, nặng nề đóng cửa lại.

Ánh mắt Lâm Lục Viễn nặng trĩu, hồi lâu không nhúc nhích.

-

Bảy giờ tối.

Bữa tiệc chính thức được tổ chức ở tầng dưới.

Lâm Lục Viễn dẫn Khương Đình trở lại đại sảnh.

Lâm lão là người chủ trì nên ngồi ở giữa bàn chính, anh cả và chị hai của nhà họ Lâm ngồi bên cạnh ông, bên cạnh là gia đình của họ.

Họ đều là người trong một gia đình, chính xác là tám người, và có hai ghế trống còn dư lại ở bàn.

Chúc An không có ở đây.

Lâm Lục Viễn dừng lại, nheo mắt một lúc.

Chị hai Lâm quay đầu lại, chú ý tới dáng vẻ của hắn, lên tiếng:

"Tiểu Viễn? Sao không qua đây, đứng ngẩn người ra đấy làm gì."

Lâm Lục Viễn gật đầu, xem như đã trả lời.

Hắn thì thầm với Khương Đình:

"Em ngồi ở bàn bên cạnh."

Khương Đình muốn nói gì đó, nhưng không dám không nghe lời, ngoan ngoãn đi sang bàn khác.

Lâm Lục Viễn ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, đầu ngón tay vô thức cọ xát vào nhau.

Cuối cùng hẵn vẫn không nhịn được hỏi ".. An An đâu?"

Lâm Nhị lắc đầu:

"Không biết."

Lâm Lục Viễn lại đứng lên.

"Em đi tìm cô ấy đâu."

Hắn nói.

* * *

Đêm khuya, khắp nơi trong nhà họ Lâm đều có tiếng người đang nói chuyện.

Lâm Lục Viễn đi vòng quanh đại sảnh, không tìm thấy ai, lại đi ra sân.

Vẫn không có dấu vết của cô gái nhỏ.

Hắn cau mày, nhấc chân lên sải bước về phía sân sau.

Sân sau yên tĩnh hơn một chút so với phía trước.

Cho nên âm thanh nói chuyện phát ra từ ngôi đình nhỏ rất rõ ràng.

Lâm Lục Viễn muốn xoay người bỏ đi, nhưng lại vô tình nghe thấy tên của Chúc An.

Đột nhiên, dừng lại.

Hai giọng nữ nói chuyện nghe có vẻ trẻ trung, nhưng rất xa lạ, chắc là khách.

"Cậu có vừa nhìn thấy cô gái tên Chúc An kia không? Được Lâm lão đích giới thiệu, số phận thật sự rất tốt."

"Cô ta là ai?"

"Cậu không biết sao? Cô ta được Lâm lão nhặt được! Tớ nghe nói cha mẹ cô ta qua đời, để đứa trẻ ở cửa nhà họ Lâm, nhà họ Lâm có tiền nên không gửi người đến trại trẻ mồ côi. Bây giờ thật sự giống như muốn nuôi thành đại tiểu thư vậy. Chậc chậc."

"Li kỳ như vậy? Trời ơi, đây là loại may mắn gì.."

"Đúng vậy! Cậu không biết đâu, từ nhỏ tớ đã được đến Lâm gia làm khách cô, cô gái đó và Tam thiếu như hình với bóng không thể tách rời, giống như là con dâu nuôi từ bé vậy. Nghĩ lại, lúc đó tớ đoán mọi người đang thực sự làm việc chăm chỉ theo hướng đó nhưng lại nghe mẹ tớ nói rằng cô gái đó là một thiên tài, vì vậy Lâm lão mới thích cô ấy. Kiểu con gái này, có chỉ số thông mình cao, chắc chắn phải có rất nhiểu tâm tư. Không ngờ hôm nay Tam thiếu lại dẫn một cô gái khác đến, người được mang đến loại tiệc gia đình này cơ bản là được thừa nhận rồi đúng không? Bùm, ước mơ con dâu nuôi từ bé đã không thành công!"

Hai người cùng cười ha hả.

Trong bóng tối, Lâm Lục Viễn siết chặt nắm đấm.

Chờ hai người cười xong, hắn mới không nhanh không chậm bước ra ngoài.

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn lại có sát ý.

"Hai người đang nói về tôi sao?"

Hai người phụ nữ không ngờ bên cạnh có người nghe lén, bọn họ bị kinh sợ, kêu thét lên một tiếng.

Lâm Lục Viễn cười nhạt:

"Sợ cái gì?"

"

Ánh sáng chiếu sáng các đường nét trên khuôn mặt của hắn hết sức rõ ràng.

Diện mạo đẹp như vây, chắc chắn sẽ không nhận sai người được.

Vẻ mặt người phụ nữ tái nhợt, giọng nói bắt đầu run rẩy:

" A, Tam thiếu.. "

Lâm Lục Viễn mở miệng nói từng chữ một:

" Người của nhà họ Lâm tôi, không đến lượt mấy người phán xét. Lâm gia không chào đón mấy người, xin vui lòng đi ra ngoài.. "

"... "

" Tôi gọi bảo vệ. "

Nếu bị đuổi đi trong một bữa tiệc rượu như vậy, thực sự rất xấu hổ.

Chỉ là thái độ của Lâm Lục Viễn rất kiên quyết, không thể tranh cãi.

Người phụ nữ đó xuất thân từ một nhà giàu mới nổi, gia tài bạc triêu, từ tận đáy lòng của cô ta rất xem thường gia tộc tri thức giống như Lâm gia này.

Gia đình họ đã sớm giàu có, từ nhỏ cô ta đã được lớn lên trong sự nuông chiều, đương nhiên sẽ không thể chịu nổi uất ức này.

Cô ta đứng phắt dạy:

" Tôi nói sai sao? "

"

"..."

"Chúc An đó, vốn không phải người nhà họ Lâm. Tam thiếu, trước kia anh ghét cô ấy đến mức nào, có cần tôi phải nhắc lại không? Tôi cũng đã đến sinh nhật lần thứ mười sáu của anh, lúc đó anh còn không thèm giả vờ, vì vậy anh trực tiếp không cho cô ta vẻ mặt tốt, buộc cô ta phải ngồi vào chỗ dành cho khách. Tại sao bây giờ anh không dám nói ra? Hay là vẻ mặt ra vẻ đạo mạo của anh đã bị vạch trần, quá xấu xí?"

"Tây Tây, đừng nói thế.."

"Đừng kéo tớ! Là một người đàn ông sao anh dám làm mà không dám nói ra!"

Vẻ mặt Lâm Lục Viễn không thay đổi, hắn nhếch mép một cái.

Hắn ên tiếng, ngắt lời cô:

"Tôi có thể làm, còn cô thì không thể nói. Đó là quy tắc của tôi. Nhân viên bảo vệ, tiễn hai vị tiểu thư này đi.."

* * *

Chẳng mấy chốc, sân sau yên tĩnh trở lại.

Lâm Lục Viễn chuẩn bị rời đi, thì tầm nhìn của hắn lại rơi vào một mảnh quần áo.

Sau khi đi một vòng, hắn bước nhanh đến ngôi đình nhỏ ở phía sau.

Chúc An ngồi một mình trên băng ghế dài, cầm điện thoại, không biết mình đang loay hoay cái gì.

Đây là điểm mù của sân sau, cộng thêm xung quanh không có ánh sáng, rất khó để có thể tìm thấy người.

Lâm Lục Viễn đứng yên bên cạnh cô.

"Sao lại ngồi ở đây? Không đi vào sao?"

Chúc An tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt Lâm Lục Viễn sắc bén, trước đó hắn đã từng nhìn thấy cô gái nhỏ đang chơi Sudoku.

Hắn không khỏi cong môi.

Giọng điệu của Chúc An đã không còn sự tức giận cách đây không lâu nữa, cô cũng đã bình tĩnh như Lâm Lục Viễn.

"Không có gì, lúc cháu muốn đi ra ngoài thì lại cảm thấy không quá thuận lợi nên cứ chờ thế thôi."

Cái gì bất tiện không cần nói cũng biết.

Đương nhiên là không tiện ngắt lời khi người khác đang bàn tán về chuyện của mình.

Lâm Lục Viễn lập tức hiểu ra.

Mím môi, thấp giọng nói:

"Tôi đã đuổi ngươi đi rồi."

Chúc An cười khẽ.

"Không cần."

Dáng vẻ đó của cô khiến Lâm Lục Viễn phải cau mày.

"Các cô ấy nói cũng không sai, đều là nói thât, không thể lúc nào cũng có thể bịt miệng người ta."

"..."

Chúc An cầm điện thoại đứng dậy.

Cô vẫn mặc chiếc váy trơn đó, ban đêm hơi mát mẻ, khiến người cô co rúm lại một chút.

Giọng nói cũng tràn gập sự buốt giá.

"Lâm Lục Viễn, suốt thời gian qua, chú thật sự rất ghét cháu. Không cần phải giả vờ, cháu thật sự không để ý đâu."