Đàm An Nhiên! Em Là Của Anh

Chương 1




Địa Cầu Việt Nam, 2018

Đêm nay, tại một khu nhà trọ tại TP. Cần Thơ

"thật sự có tu chân?"

"làm sao để tu chân?"

"đâu có được công pháp tu chân?"

Đây là những suy nghĩ trong đầu của Phá Thiên - một đứa sinh viên đại học miền nam Việt Nam. Hắn nằm trên giường suy nghĩ miên man về chuyện tu tiên, hắn cứ tự hỏi chính mình chuyện này trong khi hắn lại không có câu trả lời. Hắn là một người nghiện truyện tu chân tiên hiệp, luôn mơ tưởng một ngày sẽ được như những cao nhân dự đoán thế sự ngự kiếm phi không du hành khắp nơi trải thưởng thụ nhân sinh đến mức ăn ngủ ỉa luôn nghĩ về nó.

"có tiên có phật có ma thật sao"

"Tinh Khí Thần làm sao để tu luyện"

Ba cảnh giới đầu tiên của phàm nhân Phá Thiên cũng không biết vì sao hắn biết được, hắn cũng không biết nó có đúng hay không, cũng không biết được nó có phải là cảnh giới bắt đầu của người tu chân hay không? Ngày ấy hắn luông tưởng rằng do mình đọc truyện quá nhiều và tự mình nghĩ ra được ba cảnh giới này và do một lần lướt FaceBook gặp được một trang của Đạo Gia lại nói đúng như những gì hắn suy nghĩ, làm hắn đến bây giờ vẫn suy nghĩ về vấn đề đó. Nhưng có lẽ hắn vẫn chưa biết đây là cơ duyên để hắn bước lên con đường tu chân.

Nhưng khi hắn đang suy nghĩ thì:

"Ôi đệt, 1h sáng rồi Phá Thiên mày chưa ngủ nửa à, mai còn có môn Mac-Lenin đấy, mày có muốn rớt môn nửa không"

Hải Sang, người cháu cùng phòng trọ của Phá Thiên làm dứt mạch suy nghĩ của hắn. Phá Thiên chuẩn bị nổi cấu xùng máu chó lên chửi, nhưng nghe chậm lại được câu nói của Hải Sang thì:

"Nà ní, WTF 1h sáng rồi hả?"

"Ôi dm, xong rồi xong rồi. Mai còn có tiết một Mac-Lenin, ngủ ngủ ngủ nhanh"

Sáng hôm sau, Phá Thiên đến trường như bao người sinh viên khác nhưng có lẽ tâm tư thì không như bao người sinh viên khác, trong đầu của hắn chỉ có tiên tiên phật phật. Vừa mới đặt chân vào cửa lớp, đón chào hắn là một cái nùi lau bảng bay vào mặt:

"Khụ Khụ, đứa nào chơi chó vậy?" - Phá Thiên ho khan vài tiếng rồi nói.

"Là tao đấy, thì làm sao?" - trong sự im lặng, thì có một tiếng nói vang lên. Lên tiếng là Liệt Dương, nó là Nguyễn Trí Thắng một thằng luôn châm chộc, ghen ăn tức ở, luôn tìm mọi cách đè bẹp mặt mũi của Phá Thiên. Tên Liệt Dương biệt danh được bọn bạn Phá Thiên đặt cho nó vì cái đó của nó lúc nào cũng ỉu xìu không dậy được.

"Mày chỉ là một thằng quèn, mặt mày luôn phải lau chùi như cái đó mới xứng với mày. Hiểu không hả?" - Liệt Dương nói.

"Xứng cái cmm" - Phá Thiên nói

"Mày xem mày đi, nhà đã nghèo túng, lại còn xấu trai tự kỷ, bất quá được mỗi cái đầu để tối ngày chỉ biết mơ tưởng chuyện cái gì tiên cái gì phật.. Nói ra thật mắc cười, mày nên hiểu đây là thời đại gì rồi.. 2018 nha. Không thể hiểu được gia đình loại chó má gì mới sinh ra được một đứa như mày" - Liệt Dương nói.

Lúc này bầu không khí đang rất căng thẳng thì bọn bạn Phá Thiên thốt lên:

"Này Thắng, mày biết tại sao bọn tao đặt cho mày là Liệt Dương không? Đáng lẽ ra bọn tao cũng không nên châm chộc cái bộ phận bị liệt đó của mày, chỉ do mày sống quá sai quá tội lội đi nên ông trời mới ban tặng cái đó của mày bị liệt đấy" - Lam Trường nói.

"Đúng rồi, có lẽ mày nên sống tốt lại không nên chọc Phá Thiên nửa nếu không tao nghĩ mày không chỉ biệt Liệt Dương thôi đâu" - Quang Hạnh nói.

"Chính xác nha, làm thêm một chút việc thiện nửa để tích công đức nha. Nếu không thì sẽ bất lực trong việc ấy nha" - Hữu Nghĩa nói

"Hahahaaaa" - khi ba thằng nói xong cả lớp phì cười.

Lúc này, Phá Thiên đang bình tĩnh lại, cũng không thể bật cười mà thốt lên một câu: "Không ấy được thì không thể giữ hương quả cho gia đình nha, mang tội bất hiếu đấy nha....hahahaa"

"Dm bọn mày, câm ngay câm hết cho tao" - Liệt Dương tức giận rống lên.

"Thế nào, biết mùi vị bị châm chọc thế nào chưa? Sau này không nên chọc Phá Thiên nửa nha. Nếu không, bọn tao sợ rằng không còn lời lẽ châm chọc mày đâu. Mà là dùng cú đấm để nói chuyện đấy" - Hữu Nghĩa nói.

"Hay lắm, bọn mày được. Cứ đợi xem, tao sẽ cho người tấu chúng mày" - Liệt Dương nói.

"Thế à! được, bọn tao sẽ đợi xem. Bất quá bây giờ bọn tao muốn tấu mày trước cái đã, còn chuyện sau này tính sau nhá" - Hữu Nghĩa nói.

~Phành~

Hữu Nghĩa vừa dứt lời đã có bảy thằng phóng lên tả xung hữu đột đánh bầm dập Liệt Dương. Lúc này Liệt Dương nghĩ mình thật ngu á, đúng là cái miệng hại cái thân mà, phải chi đừng bảo sẽ cho người tấu bọn nó mà âm thầm thì giờ đâu có ra nông nỗi này.

"Thôi được rồi, ngừng đánh tha nó đi. Về chỗ ngồi thôi sắp vào tiết rồi" - Phá Thiên thấy vẻ mặt bầm dập của Liệt Dương không đành lòng nói.

Lúc này bọn bạn Phá Thiên ngừng đánh Liệt Dương, thì Hữu Nghĩa đi lên trước mặt Phá Thiên nói - "Nhớ kỹ sau này đừng có mà chọc thằng Thiên nửa nha nếu không thì đừng trách bọn tao".

"Đi thôi".

Vài phút sau, tiếng chuông vào tiết reo lên. Hai tiết Mác-Lenin kéo dài gần hai tiếng trong sự buồn chán cuối cùng cũng kết thúc. Phá Thiên vừa đứng dậy chuẩn bị đi về thì thằng Lam Trường kêu - "Thiên à, hôm qua mới ra bốn chương mới truyện Hoa Đều Đỉnh Cuồng Thiếu với ba chương của Nghịch Kiếm Cuồng Thần mày có đọc không?".

"Đúng vậy, hôm qua ra toàn những chương hay không. Đọc sướng phét được" - Quang Hạnh nói.

"Ùm tạm được. Mà tối nay bọn bây có rãnh không đi Thủy Mộc uống Caffe. Tao có chuyện muốn kể cho bọn mày" - Phá Thiên nói. Hắn dự tính sẽ kể cho bọn bạn nghe về chuyện mình đã mắc nhiều thắng để suy nghĩ mong rằng có một ai đó đồng quan điểm với mình.

"Ok, rãnh" - Quang Hạnh và Lam Trường nói.

"Để coi thế nào nếu tối nay rãnh thì tao chạy qua" - Hữu Nghĩa nói.

"Ok, vậy giờ về tối nay gặp" - Phá Thiên nói.

Sau khi từ trường trở về phòng trọ, Phá Thiên mở laptop lên chuẩn bị vietsub phim Tây Hành Kỷ. Công việc của Phá Thiên là làm YOUTUBER kiếm sống qua ngày, bất quá cũng chưa phải là kiếm sống vì đang đợi YOUTUBE duyệt bật kiếm tiền. Trưa nay lại tiếp tục với công việc hằng ngày, sau khi mở LAPTOP lên vào trang YOUTUBE thì một sự đau đớn ập vào lòng của Phá Thiên.

"Bị khóa kênh sao?" - Phá Thiên tự vấn. Do công việc YOUTUBE cạnh tranh ngày càng nhiều, làm vietsub phim cũng không được bao nhiêu tiền. Nhiều kênh report lẫn nhau về bản quyền phim nên người làm sub phim không trốn dung thân: - "Việc học ngày càng chán, đến nỗi công việc cũng... hơiz! hết nói nỗi. Đi ăn xong làm một giấc tới chiều rồi đi Caffe vậy".