Đại Vương Phi Phúc Hắc

Chương 17




trên đường Lớn Như Ca tay dắc khiết an tay cầm di dộng dò đường khiết an vui vẻ ngón trước ngó sao "Mẫu thân nơi này thật náo nhiệt"

Như Ca xoa cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui"Cẩn thận một chút"

"Mẫu Than An Nhi nhớ phụ Thân" Như Ca hơi rũ mi xuống an ủi "An Nhi ngoan một chút Nương tìm phụ thân về"

Khiết an gật đâu con ngươi liền phát sáng chỉ vào hành kẹo bông gòn "Mẫu thân nhìn chúng rất ngon"

Như Ca buồn cười xoa cái đầu nhỏ của Nàng, Liền mua một cây cho nàng.

"Mẫu Thân thật lạ vừa vào miệng liền tan lại rất ngọn" Khiết An sung sướng nói.

Nàng 4 ngày tìm tung tích Của Tử Ngôn đã 4 ngày nhưng vẫn bặt âm vô tính có chút không vui nhưng thấy vẻ ngây ngô của Khiết An tâm tình nàng liền khôi phục.

**" Phụ Thân Con nhớ Mẫu Thân" Tử Dạ rơm rớm nước mắt ôm lấy Hắn nói," Dạ Nhi Ngoan không khóc chúng ta đi tìm nàng"

Tử Ngôn mở cửa đi ra vừa lúc đụng trùng một người "Ngôn công tử người định đi đâu" Dịch Ngọc Chắn trước hỏi.

"Đa Tạ Ngọc Cô nương Cứu gúp hiện tại ta cần phải đi tìm người" Tử Ngôn LẠnh Nhạt nói, Dịch Ngọc hơi hoảng hốt nam nhân này vừa gặp đã yêu sao dễ để cho hắn đi chứ.

" Người đi tìm bằng hữu sao?" Dịch Ngọc Khéo léo hỏi, Tử Ngôn lười nhiều lời với nàng " Ta đi tìm thê tử" Dịch ngọc Cả kinh nam nhân này lại có thê tử.

"Ngôn công Tử nếu không ngại ta cùng ngài đi tìm dù sao đường ở đây ta cũng rất quen thuộc"

Tử ngôn suy nghĩ một lát liền gật đầu, hơi thở của nàng rất gần hắn rất nhớ nàng chỉ muốn mau chóng đem nàng cột bên người.

Như Ca trên đường lớn ngó đông ngó tay, nàng vừa ngủi được hơi thở của hắn rất gần mãi châm chú đi nàng không nhìn đường đụng người mà ngã lăn "A... ngươi mù à"

Như Ca cứng nhắc dù thành tro nàng cũng nhận ra giọng nói này điều chỉnh tâm trạng Như Cw ngẫn đầu lên nhã nhăn cười " Thật xin lỗi vị tiểu Thư Này ta không cẩn thận đụng ngươi"

Ý Vân Giật bắn "Ý...Ý...Ý....Như" Câu nói dứt quảng cảng Dịch phong cũng hết hồn nàng ta tự vẫn trên núi hai tháng trước rồi sao?

"Vị tiểu Thư thật ngại quá người nhìn nhần rồi ta không phải Ý như Gì đó" Nụ cười tao nhã có chút quỷ dị.

" Ý Như Không phải ngươi chết rồi sao?" Ý Vân điên cuồng gào bàn tay hung hăng muốn bắt nàng.

"Vị tiểu thư này người thật lạ Ý Như Là ai sao người cứ gọi ta? thật ngại ta tê Như Ca"

dịch phong nhíu mi lại mùi hường này trên đời chỉ có một người có đó chính là Lâm Ý Như trên đời này cũng có loại chuyện đoạt xác trọng sinh nhất định là vậy.

" Y như Ta không biết ngươi dã ngư hay thật mau giao hay huyễn thú ra đây mùi hương trên người ngươi đã tốt cáo ngươi"

Cổ tay bi bóp chặt Như Ca khó chịu vung mạnh tay hắn ra" Ngươi không được đụng vào Mẫu thân ta"

Khiết An lạnh lùng đẩy ngã Ý Vân Hất Mạnh Dịch phong chắn trước người nàng.

bây giờ bọn họ mới phát hiện còn một nữ oa nhi đang đứng bên cạnh.

"Vị công Tử người nên tự trọng một chút" Như Ca lạnh nhạt, bất ngờ một mũi kiếm bén nhọ sược qua mặt nàng Như Ca Lạnh nhạt dùng hai ngón tay đở lấy mũi kiếm rắc một tiếng thanh kiếm gãy đôi.

"Hai vị đây thật không có phét tắt tùy tiện động thủ cho dù ta giống vị cô nương đó nhưng ta không phải là nàng"

Ý Vân Ngơ ngác Nhìn Ý Như khi xưa dù rất mạnh nhưng không có nghĩa nàng cường đại thế này Y vân có chút sợ hãi nhìn dịch phong mê luyến nhìn nàng.

* Bên Nay Tử ngôn mai nắm nhìn thấy nàng trong biển người trong lòng vui vẻ vướt đến như lại chứng kiến cảnh vừa rồi lóng hấn nỗi giận đùng kinh công bay đến ôm lấy nàng.

Bị ôm bất chợ Như Ca giật mình Như hơi thở này nàng nhân ra tâm tình liên vui vẻ "Ngôn" kêu một tiếng ngọt ngào.

Dịch Phong một màng nhìn thấy cảnh này liền lôi kéo Y vân đi hướng ngược lại đến Lâm gia.

Tử Ngôn xoay trái xoay phải nhìn nàng một lượt nhẹ nhõm "Thật tốt