Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 92




Bây giờ rốt cuộc cũng có thịt mà bé có thể cắn được, không quan tâm đó là giò heo hay lòng heo, chỉ cần ăn ngon là được.

Trong khi những người khác vừa ăn vừa nói chuyện, Lý Tiểu Bảo vẫn luôn không lên tiếng, ăn hết một bát trong thời gian ngắn. Cậu nhóc còn muốn múc tiếp, nhưng bị Liễu Phán Nhi cản lại.

Người lớn ăn hai bát to, bé lớn một bát, trẻ con một bát nhỏ, không thể ăn nhiều hơn.

Lưu thị ăn hai bát, thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Trời ạ, giò heo mà ăn ngon đến vậy, ta cảm thấy ăn còn ngon hơn cả thịt. Đậu nành ăn cũng rất ngon, canh có vị thịt, ngon lắm. Ta ăn hai bát rồi, không ăn nổi nữa."

Lý Dung thèm thuồng nhìn giò heo om đậu nành trong nồi đất: "Nương, cho con thêm ít canh nữa được không?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Uống canh thì được, mang bát to của chúng ta tới đây. Đại Bảo, con múc một bát mang sang cho Lý thái nãi nãi của con. Răng nãi nãi không tốt, ăn giò heo om đậu nành là tốt nhất."

"Vâng, nương!" Lý Đại Bảo đồng ý, bê một bát giò heo om đậu nành qua.

Liễu Phán Nhi lại múc cho mỗi người nửa chén canh, từ từ uống.

Lúc này, tại nhà thôn trưởng Lý, Lý thái nãi nãi vui vẻ ăn giò heo om đậu nành, nói với nhi tức phụ: "Rốt cuộc cũng có một món lão thái thái ta có thể ăn được. Đậu nành có thể nghiền nát bởi đầu lưỡi, thịt cũng có thể nếm được mùi vị. Thúy Hoa, lần sau đi bán dưa, cũng mua giò heo với đậu nành, sang học cách làm của tức phụ Nguyên Thanh đi.

Trong nồi vẫn còn một bát, lúc quay lại, Liễu Phán Nhi bảo Lý Đại Bảo mang qua cho Lý đại nương: "Nói với Lý đại nương, món này không thể cất đi, bảo bà ấy ăn luôn trong tối nay. Đừng giữ lại cho Đại Tráng đến mai, sẽ bị hỏng đấy, ăn vào lại đau bụng. Nhà vẫn còn lòng hầm, ngày mai sẽ cho Đại Tráng sau."

Lý đại nương nhìn bát canh giò heo, bên trong có hai miếng giò heo, còn lại là nửa bát canh đậu nành, mùi thơm tỏa ra.

Vốn dĩ Liễu Phán Nhi sắp xếp như vậy, thứ nhất, là một cậu bé, cần phải rèn luyện đối nhân xử thế và khôn khéo hơn, thứ hai là trời tối, cô nương đi ra ngoài không an toàn, nam nhi bớt kiêng kị hơn.

"Con biết rồi, mẫu thân, con sẽ nói rõ với Lý nãi nãi." Lý Đại Bảo tiếp tục chạy vặt, làm không biết mệt.

Bà ấy vừa ăn vừa bày tỏ, giò heo hóa ra có thể ngon như vậy, đậu nành ăn cũng rất ngon. Chờ tới lần sau, khi tức phụ của Nguyên Thanh lại đi huyện thành, bà ấy cũng sẽ nhờ mua giúp giò heo và đậu nành, om cho Lý Đại Tráng ăn.

Tuyệt vời, sau này có thể ăn uống no say, đây mới là cuộc sống tốt đẹp.

Dù sao mẫu thân cũng đã lớn tuổi như vậy, là người thọ nhất trong thôn, nhưng con người đều có sinh lão bệnh tử, sẽ có một ngày như vậy.

Chu Thúy Hoa cười đồng ý: "Được ạ, mẫu thân, người yên tâm, ngày mai con sẽ đi hỏi cách làm. Hai cái giò heo chỉ năm văn tiền, nhà chúng ta nhiêu người, tới lúc đó chúng ta mua bốn cái."

"Mua đậu nành cũng chỉ năm văn tiền một cân, rẻ và tiện lợi hơn cả gạo và mì, nở ra khi nấu chín, vừa có thể làm món ăn, vừa có thể làm cơm." Thôn trưởng Lý cũng cảm thấy thỏa đáng, quan trọng nhất là mẫu thân thích thì nhất định phải làm cho mẫu thân.

Vừa rồi mọi người cũng nếm thử, không những không tanh không hôi, hơn nữa hương vị còn rất ngon. Bà bà thích như vậy, các tôn tử tôn nữ cũng có thể ăn được.

Liễu Phán Nhi ôm Lý Nam, sờ cái bụng tròn vo của bé: "Nhìn đi, chiếc bụng nhỏ này sắp thành trái dưa tròn vo mà nhà chúng ta trông rồi, không sợ không chịu được à?”

Đã khuya rồi nhưng bọn nhỏ vẫn chưa muốn đi ngủ.

Lý Nam chỉ ngón út về phía chiếc nồi cách đó không xa: "Nương, lòng trong nồi sắt đã ăn được chưa?”

Vì vậy khi mẫu thân lớn tuổi còn sống, thôn trưởng Lý muốn hiếu thảo với mẫu thân, để mẫu thân hưởng thụ những điều tốt.

Lý Nam giơ ngón tay út lắc lư trước mặt Liễu Phán Nhi: "Nương, con ăn một chút xíu, nếm thử mùi vị, tuyệt đối không ăn nhiều đâu."

Những người khác cũng nhìn về phía Liễu Phán Nhi bằng ánh mắt nóng bỏng, không ăn một miếng, có cảm giác ban đêm không thể ngủ được.

Liễu Phán Nhi mím môi cười nói: "Được rồi, đại tẩu, tẩu múc một bát đi, cắt thành miếng nhỏ, mỗi người ăn một miếng."

Lưu thị cũng đã tò mò về nội tạng trong nồi từ lâu, nàng ấy là người lớn, ngại thể hiện lộ liễu. Bây giờ Tam đệ muội đồng ý cho mọi người nếm thử, Lưu thị nhanh chóng dùng đũa chọn một đoạn lòng già heo, sau đó dùng d.a.o thái thành khúc ngắn.

Mỗi người một khúc, bỏ vào trong miệng, hương vị và mùi thơm đã che khuất mùi đặc thù của lòng già heo, hơn nữa còn kích thích mùi hương thơm nồng.

Không chỉ như vậy, nó còn rất dai, mọi người đều cẩn thận thưởng thức.

Ánh mắt Lý Nam càng lúc càng sáng: "Nương, ngon quá, lòng già heo ăn ngon quá, con muốn ăn nữa."

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Ngày mai rồi ăn, hôm nay không thể ăn tiếp."

Những người khác cũng lục tục súc miệng, về ngủ.

Lưu thị khen: "Tam đệ muội, muội thật tài giỏi. Đồ bẩn thỉu như vậy, vào tay muội cũng có thể biến thành món ngon. Ta có thể nhận thấy, nếu muội nói ngon, chắc chắn sẽ ngon. Sau này ta cũng không nghi ngờ muội nữa, tất cả đều nghe theo muội”

Liễu Phán Nhi gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, bây giờ con nên đi súc miệng, nói chúc ta ngủ ngon rồi đi ngủ, thế mới là đúng."

Lý Nam nói với giọng điệu trẻ con: "Nương, A Nam nói đúng, cũng nghe A Nam ạ?”

Liễu Phán Nhi cười, nhìn về phía Lưu thị: "Đại tẩu, vậy cũng không được. Trên đời này không có gì là hoàn hảo, không phải cái gì ta cũng biết. Nếu trong lòng tẩu có thắc mắc gì, tẩu cứ nói thẳng ra. Nếu ta có thể chắc chắn, ta sẽ nói cho tẩu biết câu trả lời chính xác. Nếu ta không chắc, chúng ta hãy thảo luận với nhau xem nên làm thế nào. Trong nhà chúng ta không có sự độc đoán, mọi người đều có cơ hội lên tiếng. Người nào đúng, chúng ta sẽ nghe lời người đó."

"Vâng! Con biết rồi nương." Ánh mắt quyến luyến của Lý Nam rời khỏi chiếc nồi sắt to đùng, bé cầm chiếc cốc làm từ tre của mình đi súc miệng để làm sạch thức ăn thừa trong miệng. Những người khác thấy Lý Nam - người được cưng chiều nhất cũng không được Liễu Phán Nhi cho phép, tất cả đều đoán rằng hôm nay không thể ăn thêm lòng già hâm.

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài trời mới vừa rạng sáng.

Trong nồi lòng hầm, hương vị sẽ không thay đổi, cũng sẽ không có gì thay đổi.

Chỉ có duy nhất một nhược điểm, đó là thời gian nấu quá lâu, dẫn tới dai hơn, nhưng hương vị lại ngon hơn.

Bên trong bếp lửa còn một khúc củi chưa cháy hết, ngọn lửa cháy lắt nhắt đến nửa đêm mới tắt.

Ít nhất nhờ sự cố gắng của nàng, thức ăn trong nhà càng ngày càng tốt.

Đêm qua lúc ngủ, Lý Tiểu Bảo thông minh nhất, thâm trầm nhất lại nói mớ trong mơ rằng muốn ăn lòng heo hâm.

Lúc Liễu Phán Nhi nghe thấy thì dở khóc dở cười, nhưng lại vô cùng vui vẻ.

Bọn nhỏ đã thức dậy, một lòng nghĩ về việc ăn lòng.

Liễu Phán Nhi hét to, thúc giục bọn trẻ: "Đừng chỉ nghĩ ăn thịt, mau mau chạy mấy vòng sau đó bắt đầu luyện või"

Mấy đứa nhỏ vây quanh nồi lẩu lớn nghe thấy tiếng thét của Liễu Phán Nhi thì mau chóng chạy đi.

Lưu thị mặt mày hớn hở: "Ta cũng nghĩ như vậy! Trong nhà có mua bột mì và mì cán thành sợi mì nhỏ. Lá khoai lang trong sân chúng ta vò cho mêm một chút, sau đó trụng qua nước mì, lại cắt thêm một chút ruột già hâm nhừ rồi đổ vào nước hầm này, mùi vị thật sự rất ngon đấy!"

Lưu Phán Nhi cũng đi qua nhìn nhìn, nuốt nuốt nước miếng: "Đại tẩu, buổi sáng chúng ta ăn mì cán tay đi"

Lưu thị cười cười: "Tam đệ muội, ta vừa mới nhấc nắp nồi đã nhìn thấy thịt hâm bên trong quả thật không tệ, với lại mùi vị còn đặc biệt ngon. Cho dù là canh hâm, cũng vô cùng ngon”