Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 81




Hơn nữa, nhà chúng ta còn trồng những thứ khác, cũng có thể bán lấy tiền. Tóm lại là con yên tâm, trong đầu ta có rất nhiều ý tưởng, cũng có nhiều cách kiếm tiền, cho dù người trong thôn ghen ty cũng không thể học làm theo y hệt được. Sau này, cuộc sống của gia đình chúng ta sẽ ngày càng tốt lên, tin ta đi."

Lý Đại Bảo nghe thấy vậy cuối cùng cũng thấy yên tâm, trên mặt đã xuất hiện nụ cười: "Nương siêu thông minh, đi theo nương có cơm có thịt ăn."

Sau khi gạt bỏ những nỗi lo sau này, Lý Đại Bảo đi về nhà cùng mẫu thân, nhìn thấy có nhiều người vây quanh trong nhà.

Liễu Phán Nhi đi tới, Chu Thúy Hoa và con dâu đến đo vải, những phụ nữ đã lấy chồng khác ở trong thôn cũng đến hóng chuyện.

"Màu vải hoa này đẹp thật, màu đỏ nhạt, người lớn hay trẻ nhỏ đều có thể mặc được!" Một người khen ngợi, ánh mắt lộ ra sự ghen tị.

"Đúng đó, vải này bao nhiêu tiền một thước?" Một người khác hỏi: "Sờ rất mềm và bên, có lẽ đắt hơn bên quê cũ của chúng ta rồi!"

Chu Thúy Hoa cười ha ha, trong lòng vui mừng: "Vải thế này năm đồng một thước, chưởng quầy của tiệm vải đó mua dưa nhà chúng ta, cũng tính là quen biết nên bán rẻ bốn đồng một thước."

Con dâu Chu Thúy Hoa vô cùng vui vẻ, nhiều vải như thế này cũng có thể may cho họ một bộ y phục.

Vốn dĩ những phụ nữ đã có chồng kia muốn kiếm chút lợi lộc nhưng sau khi nghe thấy lời của Chu Thúy Hoa và Liễu Phán Nhị, trong lòng đã dễ chịu hơn một chút.

"Đúng đó thím, cho nhà chúng ta mượn hai thước vải đi!"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Phải đó, nhà ai cũng trồng khoai lang, lá lang có thể xào hoặc luộc để ăn, khoai lang bên dưới lại càng ngon hơn. Trước kia, thím Thúy Hoa đã từng ăn thử, vừa ngọt vừa thơm. Khoai lang giữ được lâu hơn dưa, nhất định sẽ bán tốt hơn.”

Chu Thúy Hoa nói xong, nhìn thấy Liễu Phán Nhi đi tới, nhìn Liễu Phán Nhi bằng ánh mắt cầu cứu.

Từ đầu Chu Thúy Hoa đã biết những người này sẽ như thế này: "Nhà ta có mười mấy người, vốn dĩ số vài này đã không đủ dùng, làm sao có thể chia cho các người nữa chứ? Các người đừng vội, lương thực và khoai lang ở ruộng cũng sắp thu hoạch rồi, đều có thể bán lấy tiên."

Nghe thấy lời này, Chu Thúy Hoa liên tục gật đầu: "Khoai lang ngon lắm, đặc biệt là mẹ chồng ta đã không còn răng mà bây giờ vẫn hay nhắc tới khoai lang vừa mềm vừa dẻo, vừa thơm vừa ngọt. Nhà ai cũng trồng rồi, các người chăm sóc tốt sẽ thu hoạch được rất nhiều đó!"

"Thím ơi, nhà thím có nhiều vải như thế thì cho nhà chúng ta mượn một ít có được không? Bây giờ con ta đã không có gì mặc rồi!"

Những người này tin lời của Liễu Phán Nhi và Chu Thúy Hoa, chăm chỉ ra ruộng làm việc chờ thu hoạch khoai lang.

Đo vải xong, sau khi dùng kéo cắt, Chu Thúy Hoa và con dâu đã đem vải về nhà.

Những người khác lại hỏi han Liễu Phán Nhi vài câu, dù chưa thỏa mãn nhưng vẫn phải đi về.

Tuy hâm mộ ghen tị nhưng giống khoai lang đang trồng ở trong ruộng nhà họ cũng là Liễu Phán Nhi và Chu Thúy Hoa đưa cho, vẫn còn nhớ ý tốt của các nàng.

Liễu Phán Nhi gói một cân rưỡi gạo, thêm một cân rưỡi bột mì, đưa cho Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, con đem đến cho bà Lý, chú Đại Tráng của con ở ngoài ruộng trông dưa cho chúng ta từ sáng tới tối, bây giờ chúng ta bán lấy tiền cũng nên trả công cho người ta."

Dưa bán càng tốt, càng ngọt thì càng cần người đến chăm sóc.

Lý Đại Tráng - con trai bà ấy sẽ có thể yên tâm nhận thù lao của nhà Liễu Phán Nhi.

Lý đại nương biết dưa nhà Liễu Phán Nhi bán tốt, trong lòng vô cùng vui mừng.

Lý Đại Bảo cầm lấy, cười nói: "Đúng đó, mẫu thân, bây giờ ta sẽ đem đến cho bà Lý ngay!"

Sau khi Lý đại nương nhận được bột mì, mặt mày càng hớn hở, buổi tối không ăn rau dại mà tráng bánh mềm mang sang cho con trai.

Sau khi Lý Đại Tráng cầm lấy bánh, vừa muốn ăn đã nhanh chóng gói một cái đưa cho mẫu thân: "Nương, người ăn đi!"

Lý đại nương xua tay: "Ở nhà ta đã ăn rồi, con ăn nhanh đi! Ăn không hết thì để đến sáng mai ăn

Lý Đại Tráng không chịu nghe: "Nương, nương cho chúng ta gạo và bột, người đâu có nỡ ăn chứ! Ở nhà chắc chắn chưa ăn miếng nào, muốn giữ lại cho con hết. Nhưng con cũng không thể ăn một mình, nương, người mau ăn đi! Nếu người không ăn, con cũng không ăn."

Trong lòng Lý đại nương ngọt ngào giống như ăn được dưa hấu ướp lạnh, vươn tay ra nhận lấy bánh con trai đưa cho: "Được rồi, ta ăn! Ta đã lớn tuổi rồi, ăn một cái bánh là đủ, con còn trẻ, ăn nhiều một chút thì mới khỏe mạnh được!"

Lý Đại Tráng vừa ăn vừa nói: "Nương, con nhất định sẽ chăm chỉ làm việc để người được ăn nol"

"Được!" Lý đại nương nước mắt rưng rưng, nhiều năm nay hai mẹ con sống nương tựa vào nhau vô cùng khó khăn.

Đặc biệt là trên đường đi chạy nạn, nhiều lần sống chết, bây giờ có thể yên ổn sống tiếp, đúng là ông trời có mắt.

Trong lòng Lý Đại Tráng thấy biết ơn Liễu Phán Nhi nên càng nghiêm túc chăm sóc vườn dưa. Thấy giàn dưa bị ngả nghiêng, Lý Đại Tráng sẽ lập tức tìm thân tre và dây thừng buộc chặt lại.

Nếu tam đệ muội đã không giỏi làm việc này, Lưu thị cười nói: "Tay nghề may vá của ta còn tạm, mấy ngày sau trong nhà có gạo và bột mì ăn rồi, vậy ta không ra ngoài đi săn nữa, ở nhà may vá y phục cho bọn trẻ."

Lúc này ở trong động, Lưu thị thắp đèn dầu, chuẩn bị cắt may y phục.

Liễu Phán Nhi gãi trán, lúng túng cười: "Đại tẩu, chuyện may y phục ta không giúp được gì. Chuyện khác ta còn có thể làm được nhưng may y phục thì không, tay chân vụng về."

Lưu thị dụi mắt, cười nói: "Trong tay có ít đồ tốt, ta không thể nhàn rỗi được. Đại Bảo, Tiểu Bảo đều là những đứa trẻ nghịch ngợm, làm y phục ngắn là được. A Dung, A Lệ và A Phương đều lớn cả rồi, may y phục phải chú ý một chút, nhiêu y phục như vậy chắc cần nhiều thời gian mới có thể làm xong." Liễu Phán Nhi ngăn lại: "Đại tẩu, trời tối rồi, đèn dầu cũng không sáng, để ngày mai may y phục cho bọn trẻ tiếp! Bây giờ trời nóng, y phục mùa hè cũng dễ may, không cần vội vàng như thế."

Lưu thị cười, đường may trên y phục của Đại Bảo, Tiểu Bảo, A Dung, A Nam hơi to thật. Lúc nàng ấy vá lại y phục cho bọn trẻ đã thấy rồi.

Tóm lại, Liễu Phán Nhi thuê Lý Đại Tráng về làm việc vô cùng có lợi.

Lưu thị gật đầu: "Được thôi, các con muốn học thì ta sẽ dạy cho các con cắt y phục, váy phục, vừa tiết kiệm vừa bên."

"Con cũng muốn!" Lý Lệ giơ tay, con bé cũng không còn nhỏ nữa, cũng có thể học may vá.

Lý Dung nghĩ tới mẫu thân may vá không tốt, không thể cứ nhờ đại bá mẫu may y phục mãi được, ánh mắt cũng lộ ra vẻ mong chờ: "Đại bá mẫu, con cũng muốn học. Đợi con học được rồi, con sẽ may y phục cho nương, ca ca, đệ đệ, muội muội."

A Phương nhỏ giọng nói: "Nương, con muốn học!"

Thổi tắt đèn, cho một ít ngải cứu vào chậu, xông khói đuổi muỗi.

Lưu thị xua tay: "Thứ ta biết chỉ là những thứ phụ nữ nông thôn đều biết, thứ muội biết mới không tâm thường, ngay cả đàn ông cũng chưa chắc đã biết. Muội mới giỏi, trong lòng ta thật sự rất khâm phục."

Hai tỷ muội tâng bốc lẫn nhau, bọn trẻ hiểu chuyện, đồn điền bội thu, bọn họ vô cùng hy vọng vào tương lai.

"Đa tạ đại tẩu, tẩu thật giỏi." Liễu Phán Nhi cảm tạ, có đại tẩu ở đây, trên bàn ăn không chỉ thường xuyên có thịt ăn mà còn có thể dạy cho mấy đứa trẻ một số kĩ năng sống.

Tuy khó ngửi nhưng không muốn bị muỗi đốt thì chỉ có thể làm như vậy.

Bây giờ không có chiếc giường tử tế, đợi đến khi xây xong nhà, sau khi có giường sẽ mua một ít bông sợi nhỏ làm màn, không cần dùng ngải cứu xông muỗi nữa.