Mắt Lý Nam sáng lên, dọc đường đi gặp phải người xấu, bé rất sợ, chỉ biết khóc, bé cũng muốn biến thành người tài giỏi: "Thế thì ta học, ta muốn trở thành người tài giỏi nhất."
Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Vậy chúng ta bắt đầu từ họ của trăm nhà nhé, Triệu Tiền Tôn Lý..."
Lý Nam học rất chăm chú, bên cạnh còn có một Lý Tiểu Bảo học chăm chú hơn.
Mỗi lần Liễu Phán Nhi quay đầu đều thấy Lý Tiểu Bảo đang lẩm bẩm theo.
Khi Lý Tiểu Bảo chạm mắt Liễu Phán Nhi, cậu nhóc nhất thời đỏ mặt, nhìn về nơi khác, không còn dáng vẻ ngúng nguẩy như trước.
Liễu Phán Nhi không chỉ dạy Lý Nam họ tên của trăm nhà mà còn dạy toán học. Vỏn vẹn một buổi sáng, Lý Nam và Lý Tiểu Bảo đã học được rất nhiều.
Nhất là Lý Tiểu Bảo, gần như học được toàn bộ khiến Liễu Phán Nhi hơi kinh ngạc.
Giữa trưa, mặt trời chói chang, thời tiết vốn khô hạn, ngọn cây héo úa, người cũng phờ phạc, đổi thành Liễu Phán Nhi đánh xe bò.
Từ đằng xa nhìn rất nhiều người tụ tập lại một chỗ, tiếng cãi vã cũng vô cùng kịch liệt.
Trên đường chạy nạn, cuộc sống gian nan, cảm xúc tiêu cực cũng nhiều, có chút chuyện nhỏ cũng sẽ bị phóng đại vô hạn, thậm chí vung tay đánh nhau.
Lý trưởng thôn dẫn người đi xem, hóa ra là một nhóm người của thôn Lý gia và người của thôn Tào gia nảy sinh tranh chấp. Người thôn Tào gia thấy thôn Lý gia ít người thì cố ý bắt nạt, muốn kiếm tí lợi.
"Trưởng thôn, trưởng thôn đến rồi." Người Lý gia thôn thấy Lý trưởng thôn tới thì vui mừng bật khóc, lớn tiếng hô vang. Sau khi tách khỏi người trong thôn, nhóm này của họ chỉ có bốn năm mươi người, thường xuyên bị chèn ép.
Lý trưởng thôn thấy trưởng thôn Tào gia thì chắp tay: "Tào huynh, phe ngươi người đông thế mạnh tính bắt nạt thôn Lý gia chúng ta ít người sao?"
Người của thôn Tào gia sở dĩ chèn ép người của thôn Lý gia, cũng là vì đối phương thưa người, hơn nữa không có ai chống lưng cho, dễ bề kiếm lợi.
Nhưng bây giờ Lý trưởng thôn đến, hai nhóm người tụ lại với nhau, số lượng nhanh chóng tăng hơn một trăm người. Nếu tiếp tục tranh cãi đánh nhau thì kết quả chỉ còn lưỡng bại câu thương, cuối cùng chỉ có thôn Triệu gia cách đó không xa làm ngư ông đắc lợi.
"Lý huynh, nói gì vậy?" Trưởng thôn Tào cười ha hả: "Người phía dưới không hiểu chuyện, tranh luận vài câu, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, đừng tranh chấp nữa."
Người thôn Lý gia câm đồ, đánh xe bò hội hợp với nhóm khác, lúc này mới dàn xếp êm xuôi.
Liễu Phán Nhi và bọn nhỏ đang ăn bánh bao nhân rau và trứng chim, ăn sớm được chừng nào thì nghỉ ngơi được thêm chừng đó.
Một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi tên Lý Anh Nương, mặt tròn trịa, mắt không to, dáng người cũng có chút mập mạp, trừ trên người hơi bẩn, căn bản nhìn không ra cô bé đang chạy nạn.
Nàng ấy nhìn thấy đám người Liễu Phán Nhi thì hoảng sợ, vội vàng đẩy lão mẫu thân đang bận rộn: "Nương, Tam tẩu chưa chết, bốn đứa con hoang kia cũng ở đây!" Lý lão phu nhân và Lý lão đầu nghe thế, nhìn theo hướng con gái chỉ, nhướng mày rồi vội quay đầu, trong mắt lộ vẻ ghét bỏ, sợ bị quấn lấy.
Nhưng đúng lúc này, Lý Anh Nương nhìn thấy Tam tẩu đãi bốn đứa con hoang ăn trứng chim, mắt tức thì lộ vẻ tham lam, nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng đi tới giật lấy hai quả trứng chim đã được bóc sẵn trong tay Lý Nam, gấp không đợi nổi toan ăn luôn.
Lý Nam nhát gan bị dọa hết hồn, nhìn hai tay trống trơn, lại nhìn cô út cướp đồ ăn của mình, khóc òa lên.
Lý Dung tức giận thả túi nước xuống, đứng lên: "Lý Anh Nương, ngươi còn không biết xấu hổ, lại tới cướp đồ ăn của muội muội ta?"
Lý Anh Nương liếc Lý Dung, ánh mắt khinh thường: "Thứ bất hiếu, có đồ ăn ngon cũng không biết nhường cho người lớn."
Liễu Phán Nhi cười lạnh, nhớ dọc đường chạy nạn, đám cha mẹ chồng nguyên thân còn không quan tâm các nàng nhiều bằng người ngoài như Lý trưởng thôn.
Lúc trước khi nguyên thân gặp nạn, cái đám được xưng là người nhà này rõ ràng nhìn thấy nhưng không thèm giúp đỡ, đã vậy còn trốn đi thật xa.
Nếu không phải nàng xuyên qua, nguyên thân c.h.ế.t thật, bốn đứa nhỏ coi như xong đời, đừng nghĩ sống sót tới phía Nam.
Liễu Phán Nhi nhanh tay lẹ mắt nhảy xuống xe bò, duỗi tay giành lại quả trứng chim trong tay Lý Anh Nương. Dù nàng có vứt bỏ cũng không cho cô tiểu cô xấu xa này ăn: "Muốn sắp nhỏ hiếu kính thì tự đẻ đi, cướp đồ của con ta làm gì?"
Lý Anh Nương sửng sốt, khuôn mặt mập mạp đầy vẻ bất ngờ: "Liễu thị, có người làm dâu như ngươi sao? Đứa nào đứa này toàn cái ngữ ngỗ nghịch bất hiếu, hiếu kính trứng chim cho cha mẹ chồng ngươi, chẳng lẽ còn có lý?"
Xung quanh cũng có già trẻ lớn bé nhao nhao nhìn sang, cảm thấy Liễu Phán Nhi làm không đúng, có đồ ăn nhưng không biết nhường già.
"Nhà Nguyên Thanh, đó là mẹ chồng tiểu cô của ngươi, không phải người ngoài, không thể không hiếu kính người có bối phận lớn hơn ngươi." Trong thôn có một bà lão thân hình gầy gò, mắt tam giác, tính tình rất hà khắc, quản lý đứa con trai con dâu cực nghiêm.
Một mực cho rằng con dâu gả vào nhà thì bà chính là lão thái quân, tất tân tật cái gì cũng phải nghe bà.
Liễu Phán Nhi trợn trắng mắt, trực tiếp phản bác: "Bà hai Lý, ngươi nói rất có lý nhưng còn phải xem trưởng bối kia có thương ta che chở ta hay không. Ta cùng một nhà với họ nhưng cả dọc đường trưởng bối như họ lúc ăn đồ của ta thì là trưởng bối của ta, lúc ta gặp chuyện lại nhắm mắt làm ngơ mới hay chứ."
"Ngày hôm qua lúc bốn người Triệu gia cướp xe lương thực của ta, bọn họ rõ ràng thấy được, tôi cũng xin bọn họ giúp đỡ, nhưng họ chạy còn nhanh hơn thỏ. Ta bị đánh ngất xỉu, sắp nhỏ cũng suýt bị người bắt đi đổi lương thực." "Trưởng bối như vậy, ai thích thì ta tặng người đó. Không nếm trải khổ của người khác, chớ khuyên người khác thiện. Bọn họ bất nghĩa với ta trước, ta hà cớ gì phải l.i.ế.m mặt hiếu kính họ."
"Lý Anh Nương, ngươi cả ngày gọi bốn đứa trẻ này là con hoang, ngươi vốn dĩ không coi chúng là cháu trai cháu gái, dựa vào đâu muốn bọn nhỏ hiếu kính bà cô là ngươi? Tranh thủ lúc ta còn kiềm cơn nóng, ngươi cút cho ta, cút ngay, cút được bao xa thì cút cho ta.
Liễu Phán Nhi vừa nói vừa rót nước trong túi ra, rửa sạch rồi đưa trứng chim cút cho khuê nữ Lý Nam.
Bà hai Lý vừa thay Lý Anh Nương nói chuyện há miệng còn muốn nói nữa, bị con dâu Trương thị bên cạnh nhanh tay nhét vào một nắm đồ ăn: "Mẹ, ăn cơm."
Trương thị cũng không dám trêu chọc sát tinh Liễu Phán Nhi này, nàng ta là nữ nhân đanh đá điêu ngoa, g.i.ế.c c.h.ế.t bốn nam tử đang tuổi tráng niên khỏe như vâm. Trên dưới cả nhà bọn họ có lẽ cũng không đủ để Liễu Phán Nhi đánh sướng tay.
Bà hai Lý thấy mắt Liễu Phán Nhi ánh lên vẻ khát m.á.u thì ngại ngùng cười: "Thì ra là vậy, chuyện này đúng là không nên. Người một nhà không bảo bọc người một nhà, đúng là chẳng ra gì."