"Nhưng vậy không chỉ có thể cho đại hoàng tử sự tôi luyện, mà còn có thể giữ được bí mật, để ngăn chặn tử sĩ của Tây Vân quốc ám sát đại hoàng tử." Mục đích của Chu Bình Đế chẳng qua là rèn luyện đại hoàng tử, người biết thân phận của đại hoàng từ càng ít, đại hoàng tử càng an toàn. Triệu đại tướng quân cảm thấy nếu bệ hạ đã hạ quyết tâm, cự tuyệt cũng không được, hơn nữa còn là đào tạo cháu ngoại của hắn ta, cũng không phí sức. "Cách này của Lý tướng quân không tồi, để đại hoàng tử đi theo cạnh vi thần. Hơn nữa cho đại hoàng tử dịch dung thì sẽ không có người nhận ra." Cố Thiệu cũng đồng ý: "Người ngoài cũng cho là đại hoàng tử thay mặt ngài đi xem xét tình hình dân chúng, đi vê phía nam, căn bản không ngờ được đại hoàng tử sẽ đi Tây Bắc."
Sau khi mấy người bàn bạc liền quyết định như vậy.
Vì vậy lúc Lý Nguyên Thanh, Triệu đại tương quân bí mật dẫn người ra khỏi kinh thành, có một tiểu tướng mặt đen cũng theo ra khỏi thành.
Đối với việc có thể theo cữu cữu và nhạc phụ tương lai xuất chinh, đại hoàng tử vô cùng kích động.
Có lẽ đây là lân đầu tiên cũng như là lần cuối cùng ra chiến trường của hắn ta đời này.
Trước khi đi mẫu hậu và phụ hoàng dặn dò hắn ta nhất định phải bảo trọng.
Đại hoàng tử đương nhiên là hiểu được tâm quan trọng của việc giữ mạng, đương nhiên cũng không quên mục đích của lần đi này.
Sau khi đại hoàng tử rời đi, Triệu hoàng hậu ngày nào cũng đứng ngồi không yên. Chu Bình Đế biết Triệu hoàng hậu lo lắng cho đại hoàng tử, ông ấy cũng lo lắng nhưng không thể nói cùng người khác.
Vì vậy sau khi đại hoàng tử rời đi, mỗi ngày Chu Bình Điếm đều đến cung hoàng hậu.
Thấy hoàng hậu ăn ít cơm, Chu Bình Đế phất phất tay: "Tất cả lui xuống đi."
Sau khi tất cả nội thị và cung nữ lui xuống, cung điện lớn như vậy chỉ còn hai người.
Chu Bình Đế trầm giọng nói: "Hoàng hậu, nàng chớ cả ngày lo lắng. Hoàng nhi theo cữu cữu và Lý Nguyên Thanh cùng ra trận, bọn họ nhất định sẽ nghĩ mọi cách để bảo vệ hoàng nhi."
Triệu hoàng hậu cười, nhưng nụ cười rất nhạt: "Tuy rằng những đạo lý này thần thiếp đều hiểu, nhưng vẫn là không yên lòng."
"Dù sao đao kiếm cũng không có mắt, không ai chắc chắn được sẽ không xảy ra chuyện không may. Mặc dù thiếp biết đại ca và Lý tướng quân cũng sẽ gắng sức bảo vệ hoàng nhi, nhưng vẫn không yên lòng.”
Chu Bình Đế nghe vậy liền cam tay hoàng hậu: "Sau khi hoàng nhi của chúng ta ra đời, mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng lúc đó nó còn nhỏ, căn bản không thể lĩnh hội được."
"Vẫn luôn sống dưới phe cánh của chúng ta, cũng chưa thực sự trải qua gió sương mưa tuyết, cũng chưa từng thấy núi thây biển máu."
"Mặc dù hoàng nhi vô cùng chững trạc cũng vô cùng hiếu học, nhưng tâm trí của nó không hề kiên định. Đây cũng là lý do tại sao tram nhất định phải để cho nó trải qua chiến tranh tàn khốc, nguy nan mất nước.
Triệu hoàng hậu cười khổ: "Bệ hạ, người nói những thứ này thần thiếp đều biết." "Vì vậy khi biết bệ hạ muốn để hoàng nhi đi Tây Bắc, thần thiếp dù lo lắng cũng không ngăn cản."
Chu Bình Đế cười: "Chờ đại ca cũng Lý Nguyên Thanh chiến thắng trở về, ta sẽ phong hoàng nhi làm thái tử."
Triệu hoàng hậu nghe vậy, trong lòng cũng được an ủi: "Bệ hạ anh minh. Từ nhỏ bệ hạ đã hết lòng dạy dỗ hoàng nhị, trải qua chiến trường, trải qua cuộc chiến diệt quốc của Tây Vân quốc, chân chính trưởng thành."
Chu Bình Đế gật đầu: "Đúng vậy. Sau khi sắc phong nó thành thái tử liền có thể dẫn nó xử lý triều chính."
"Trâm cũng có thể nhẹ nhõm một chút, cũng có thể có nhiều thời gian ở cạnh hoàng hậu. Những năm này tram quá mệt mỏi, bây giờ hoàng nhi trưởng thành, cuối cùng cũng có thể phân ưu vì tram rồi."
Triệu hoàng hậu nghe vậy, trong lòng ngũ vị tạp trân.
Người khác chỉ thấy Chu Bình Đế cao cao tại thượng, cửu ngũ chí tôn, inh quang ô tận.
Ai sẽ nhớ cái dáng vẻ đáng thương, hèn mọn, ở trong cung kéo dài hơi tàn của ông ấy ngày xưa? Vì có thể ăn cơm no mà nghĩ đủ cách. Cho dù sau khi lập gia định đến đất phong bọn họ vẫn vô cùng khiêm tốn như trước. Ở đất phong cần cù chăm chỉ, cho tới bây giờ không ai dám xem thường. Khi những hoàng tử khác bận bịu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức, ẩn dấu thực lực, thống trị đất phong. Lúc triều chính hỗn loạn, những hoàng tử tay nắm quyền lực kia công kích lẫn nhau, phu thê họ vẫn làm con rùa đen rút đầu, không dám ló đầu ra như trước. Cho đến khi mấy vị hoàng tử đó chết, hoàng quyền tràn ngập ngu cơ, bệ hạ lúc này mới ngăn cơn sóng dữ, thừa kế ngôi vua, ổn định triều cương.
Sau đó trọng dụng hiện thần, lại có Đức thuy phu nhân mang tới điềm lành như vậy, phát hiện hạt giống sinh sản cao, lại giỏi làm ruộng.
Bọn họ không ngừng có thêm kỹ thuật mới, sửa đổi công cụ.
Bọn họ không ngừng khai thác, dám nghĩ dám làm, không ngừng mở mang bờ cõi, sửa cầu, lót đường, giảm thuế mới có Đại Chu phục hưng hôm nay.
Triệu hoàng hậu dịu dàng nói: "Thần thiếp sẽ luôn ở cạnh hoàng thượng."
Chu Bình Đế cười: "Được!"
Bây giờ Tây Vân quốc tán loạn, dù thế nào cũng là vô ích.
Những phú thương của Tây Vân quốc kia tựa như đã ngửi thấy mùi đại loạn rồi. Thu thập châu báu, tiền vạng, dẫn người nhà vội vàng rời khỏi Tây Vân quốc đến những nước khác ty nạn.
Thậm chí có vài đại thần và quan lại cũng bắt đầu dẫn người nhà rời đi, chưa đến mức c.h.ế.t trong nội loạn ở Tây Vân quốc. Bọn họ chỉ nghĩ là nội loạn bắt đầu, lại không ngờ tới quân đội của Đại Chu đã quân vây bốn mặt.
Bởi vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đã chó cắn chó rồi, bây giờ quân đội Đại Chu vây quanh thành, quân đội Tây Vân quốc cùng nhau ngăn địch giữ sự hoảng hốt. Bọn họ ai vì chủ nấy, vốn không thể phối hợp tốt, lại còn xuất hiện động tác hãm hại lẫn nhau của đối phương.
Như vậy Tây Vân quốc của Lạn Thấu còn có thể chiến thắng à?
Liên tiếp tháo chạy, thành trì bị mất cũng càng ngày càng nhiều.
Lão quốc vương của Tây Vân quốc hôn mê bất tỉnh, sau khi không dễ gì mới tỉnh lại biết Đại Chu đang vây đánh Tây Vân quốc, hơn nữa đã chiếm hơn hai ngươi thành trì thì lập tức hộc m.á.u chết.
Lần này toàn bộ Tây Vân quốc đều tan tác, hỗn loạn không chịu nổi. Có hoàng tử lập tức cuốn gói tiền bạc châu báu của Tây Vân quốc, chạy về hướng Tây Bắc.
Có hoàng tử trốn sang những nước khác. Có hoàng tử tiếp tục chống cự, c.h.ế.t trận trên xa trường....
Hoàng thất của Tây Vân quốc lập tức tan thành mây khói.
Những hoàng tử chạy trốn kia bị Triệu đại tướng quân phái quân đuổi theo bao vây, bắt được tất cả.
Lúc đó, đại hoàng tử cũng dẫn theo một đám người còn bắt được tam hoàng tử và hoàng hậu của Tây Vân quốc, bắt được lượng lớn tiên tài châu báu.
Nhưng đại hoàng tử Ngọc Trạch cũng có chút xui xẻo, ý vào việc đánh thắng nên có chút lơ là, có một binh lính Tây Vân quốc giả c.h.ế.t đ.â.m bị thương đại hoàng tử.
Tay bị thương của đại hoàng tử bị thương băng bó kịp thời nên không có gì đáng ngại. Sau khi Lý Nguyên Thanh biết, bị dọa đổ mồ hôi đầy người, bí mật phái người đi theo bảo vệ đại hoàng tử, ngàn vạn lần không thể để cho đại hoàng tử gặp chuyện không may.
Trận đánh này đánh suốt nửa năm.
Ở nơi này nửa năm, mặt đại hoàng tử vốn là bôi đen thì bây giờ đen thật.
Da cũng khô hơn, nhưng cơ thể lại càng khoẻ mạnh hơn, bờ vai cũng càng dày rộng.
Thực ra thì quân đội Đại Chu ở đây không đến nửa năm liền đánh bại Tây Vân quốc. Vốn là Triệu đại tướng quân phái người tới đón đại hoàng tử, nhưng đại hoàng tử không muốn đi, hắn ta ở lại nhìn Lý Nguyên Thanh chấn an bách tính địa phương như thế nào.
Lý Nguyên Thanh bãi bỏ tất cả chế độ của Tây Vân quốc cùng với đặc quyền của chế độ.
DTV
Lão bách tính của Tây Vân quốc chỉ cần bằng lòng buông bỏ vũ khí là có thể được chia đất, chia ruộng. Đồng thời còn bãi bỏ chế độ nông nô của Tây Vân quốc. Tất cả phục tùng theo người quản lý Đại Chu, đều là thân phận bách tính tự do. Ruộng đất sản xuất được chia, ngoài giao cho quan phủ hai phần còn dư lại đều là của mình. Điểm này đã kích thích mạnh đến bách tính của Tây Vân quốc. Bởi vì là người của Tây Vân quốc, bọn họ chưa tính là dân tự do, bọn họ không có ruộng đất của mình, cũng không có bãi cỏ của mình. Thức bọn họ trồng, bò, dê, ngựa mà bọn họ nuôi, ngoài một chút để nuôi sống mình và gia đình, còn lại đều phải giao cho lãnh chúa. Tiểu lãnh chúa lại giao đồ cho đại lãnh chúa, đại lãnh chúa lại giao những thứ này cho quốc vương.
Từng tầng từng tâng như vậy, nông nô ở tầng chót mới là khổ nhất.
Làm nhiều nhất nhưng cuối cùng lại nhận được ít nhất, hơn nữa còn bị tâng lớp quý tộc bắt nạt.
Người đánh giặc c.h.ế.t cũng là nông nô ở tầng thấp nhất, c.h.ế.t cũng vô ích, có thể có được bồi thường, ít lại càng ít, thậm chí là không có.
Sau khi Lý Nguyên Thanh ban bố luật lệ như vậy, vừa khôi phục thân phận dân chúng tự do, tính tích cực rất cao.
Không chỉ không phản kháng, mà còn tố cáo những quý tộc của Tây Vân quốc muốn phản kháng.
Ngoài ra, Lý Nguyên Thanh còn hiệu triệu mọi người hăng hái ghi danh tham dự giải phóng những nông nô Tây Vân quốc khác để cho những nông nô đáng thương này cũng có thể có được đất đai và đồng cỏ. Làm như vậy có thể được bạc cũng có thể được thưởng dê, bò.
Dù sao những thứ này đều giành được từ những quý tộc lớn nhỏ đó, người nông nô phân chia những thứ này, chuyển mình làm chủ, để những người nông nô này tiên phong đi đến những nơi còn chưa bị chiếm đóng, tuyên dương chính sách tốt của Đại Chu ở đây.
Có nơi, nông nô vừa nghe quân đội Đại Chu đến, binh lính ở tâng chót đều xuất thân từ nông nô, lập tức mở cửa thành nghênh đón quân đội Đại Chu.
Thông qua phương thức thẩm thấu như vậy, Lý Nguyên Thanh thường binh không cháy m.á.u thành công chiếm dữ một toà thành.
Địa bàn chiếm lĩnh càng lớn, muốn trở thành lãnh thổ của Đại Chu vậy thì cần quan viên của Đại Chu quản lý.
Sau khi Chu Bình đế nhận được tấu chương của Lý Nguyên Thanh thì vỗ bàn khen ngợi. Hoàng đế Chu Bình đưa sổ của Lý Nguyên Thanh cho Cố Thiệu cùng các văn võ bá quan xem.
Những người đã xem cuối cùng cũng hiểu tại sao bệ hạ lại vui vẻ như vậy?
Nếu như nói Đại Chu tấn công Tây Vân quốc chỉ là màn giới thiệu, thì nông nô của Tây Vân quốc mới là lực lượng chính để tiêu diệt Tây Vân quốc.
Trong lòng Cố Thiệu cũng khâm phục Lý Nguyên Thanh không thôi: "Be hạ, hiện tại phần lớn diện tích Tây Vân quốc đã bị Đại Chu chiếm giữ, bước tiếp theo chính là làm sao để quản lý."
Hoàng đế Chu Bình bị thuyết phục: "Cố ái khanh nói cũng đúng, không có tiến sĩ nào đạt được chức vụ chính thức ở kinh thành. Sau khi đánh giá, ưu tiên cử đến Tây Vân quốc."
"Không, bây giờ nơi này không còn gọi là Tây Vân quốc, nên gọi là phủ Tây Vân. Từ nay về sau sẽ là một phủ của Đại Chu ta, mặt khác chia làm mười sáu huyện." "Đối với những quan viên được yêu cầu, Lại Bộ sẽ nhanh chóng bố trí thẩm định, đến phủ Tây Vân trước giúp tram xử lý biên giới. Bên đó là vùng đất mới, dễ dàng đạt được thành tựu, làm những quan viên này lên tinh thần hết cho tram. "Chỉ cần là làm tốt, đạt được thành tích, trãm nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh. Nếu có người qua loa lấy lệ cho xong, không làm, thậm chí lừa gạt bá tánh, tram sẽ không khoan dung."
Tôn đại nhân Lại Bộ thượng thư lập tức đứng lên cúi đầu đáp: "Vâng, thưa bệ hạ. Trước khi Lý tướng quân đi, vi thân đã đặc biệt dặn dò phải cẩn thận tuyển mới. Hiện tại đã chuẩn bị sẵn sàng mấy chục người, cũng như những quan viên có liên quan có thể phái ngay đến phủ Tây Vân."