Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 719




Nhị hoàng tử Ngọc Hằng có chút suy nghĩ, đã sớm nhịn không được, ngồi trên lưng ngựa đến gần hỏi: "Cố Tấn, vừa rồi trong lúc đón dâu, có phải bọn họ hù dọa ngươi không? Sẽ không thực sự đánh ngươi, đúng không?” Đại hoàng tử Ngọc Trạch tính cách chín chắn cũng ngạc nhiên lắm. Cố Tấn dở khóc dở cười: "Không phải dọa ta đâu, nếu ta dám làm bừa sẽ thật sự đánh ta đấy." Ngọc Hằng sửng sốt, có chút thương hại nhìn vê phía Cố Tấn: "Vậy chẳng phải sau khi thành thân ngươi sẽ trở thành ông chồng yếu đuối sao?" Cố Tấn không cho đó là đúng: "Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, hiện tại Tấn là mệnh quan triêu đình làm việc vì bệ hạ, chuyện trong nhà đương nhiên sẽ do nương tử làm chủ. Hơn nữa, nương tử là do ta trăm cay nghìn đắng mới xin cưới được về nhà, ta đương nhiên phải yêu thương kính trọng nàng.

Ngọc Hằng vẫn không tin: "Ta cảm thấy nhiều lúc nhà gái chỉ đang thị uy thôi, sẽ không thật sự đánh ngươi."

Cố Tấn biến sắc: "Thật sự sẽ đánh ta đó, năm đó lúc Tam thúc và Lý đại tướng quân nhậm chức ở Kim Lăng, vì để người Nhật lơ là cảnh giác mà để ta đi giả bộ bị bọn họ mua chuộc. Khi đó ta cố tình giả bộ bị Xuyên Bổn Thứ Lang xúi giục, nên đến trấn Cát Tường từ hôn. Lúc đến trên người ta gọn gàng chỉnh te, lúc ve khắp mặt ta bầm dập, trên người chỗ nào cũng đều xanh tím, cả người đầy trứng thối." "Không chỉ tỷ muội Lý gia đánh ta đâu, ngay cả những người trong thôn trấn biết ta đến từ hôn cũng đến đánh ta, còn mang đồ ăn lá cây với trứng thối ném hết lên người ta nữa. Có mấy cụ ông cụ bà còn đuổi theo ta mấy dặm liền."

Đại hoàng tử Ngọc Trạch và Nhị hoàng tử Ngọc Hăng đều kinh ngạc. Ngọc Hằng nghĩ ngợi, sau đó nói: "Lúc đó ngươi không làm quan, bây giờ làm quan rồi thì bọn họ không dám đánh ngươi đâu."

Cố Tấn muôn vàn cảm khái: "Lúc ấy ta có danh cử nhân, theo lý thuyết cũng không thể đánh ta, nhưng còn không phải vẫn bị đánh sao? Tuy rằng chỉ là diễn nhưng nhóm người em trai em gái bên vợ không biết rõ chân tướng sự việc, người trong thôn trấn cũng không biết, ra tay rất nặng đó."

"Nói sau này làm quan nhưng so ra mà nói không phải Đức Thụy phu nhân bậc cao hơn ta sao? So với ta thì Lý đại tướng quân không phải lợi hại hơn sao? Lý Đại Bảo là Hầu gia, Lý Dung là con gái thân sinh của Kim Lăng Hầu, Cha nuôi của Lý Nam là Ninh Hầu Lương Công Công, Lý Vi là con gái bảo bối của Đức Thụy phu nhân và Lý Đại tướng quân. Những người này ta đều không thể trêu được, hơn nữa ta cũng không nghĩ muốn làm bậy gì cả, ta chỉ muốn sống tốt với nương tử của ta rồi sinh thật nhiều mấy đứa trẻ." Đại hoàng tử Ngọc Trạch và Nhị hoàng tử Ngọc Hằng sau khi nghe xong, ánh mắt nhìn ve phía Cố Thất Lang có chút đồng tình.

"Cố Thất Lang, vậy ngươi làm quan cho tốt, chờ khi làm được quan lớn thì ngươi cũng không cần phải để ý cẩn thận nhiều thứ nữa.” Ngọc Hằng cười nói cổ vũ Cố Tấn.

Cố Tấn cười cười: "Lời của Nhị hoàng tử nói sai rồi, cuộc đời ta chỉ có một người là A Lệ, trong lòng cũng chỉ có nàng ấy, trong lòng A Lệ tất nhiên cũng chỉ có ta, một đời một kiếp một đôi nhân tình, thật tốt làm sao. Ta tin tưởng nàng, nàng tin tưởng ta, nếu ở giữa có những người khác thì sự tin tưởng này sẽ bị giảm đi rất nhiều. Mặc kệ là quan lớn hay chỉ là quan nhỏ, Tấn đều chỉ có một người con gái là A Lệ."

Từ nhỏ Cố Tấn đã được Cố lão phu nhân nuôi dưỡng, hơn nữa ở Cố gia có một quy định, chỉ những người ba mươi tuổi không có con trai mới được nạp thiếp. Hơn nữa bên người có Tam thúc Cố Thiệu như bông hoa trên núi làm gương, Cố Tấn càng không có suy nghĩ linh tinh gì.

Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nghe xong rơi trâm tư.

Người này so với những người bình thường theo chân bọn họ không giống nhau.

So với những người phụ nữ dịu dàng ôn nhu như nước nghe lời thì bọn họ cảm thấy Lý Dung, Lý Nam và Lý Vi giống như cây ớt nhỏ vậy, nữ tử như vậy cũng có phần hấp dẫn. Bàn tay mảnh khảnh cầm roi quất lên trên người, chắc là cũng không đau lắm. Chuyện này thì bọn họ sai hết sạch, về sau bọn họ sẽ hiểu được sự dũng mãnh của tỷ muội Lý Dung. Lý Đại Bảo không chỉ cõng Lý Lệ lên kiệu hoa mà còn mang theo các thanh niên trong thôn đi đưa dâu. Đây là quy định của huyện Thôi Dương, thứ nhất là vì tỏ lòng kính trọng, thứ hai cũng là vì để nâng đỡ. Tới nhà trai còn có thể ăn tiệc rượu. Trong nhà trai còn phải chiêu đãi nhiệt tình. Bà con xa của Cố gia là Cố Tú Tài cũng đến đây giúp đỡ.

Đồng thời cũng để Đường Nhị Trụ thấy được con gái Cố Trân Nhi của Cố Tú Tài, giúp đỡ Cửu công chúa sắp xếp mọi chuyện, là một cô nương giỏi giang nhanh nhẹn.

Sau khi ăn uống no say, Cố gia phái xe ngựa đưa đám người Lý Đại Bảo đã uống rượu về nhà.

Hôn lễ trang trọng náo nhiệt, có thể thấy được Cố gia thật sự coi trọng A Lệ.

Tới khi bầu trời tối đen, đám người Lý Đại Bảo mới về đến nhà.

Hai người con gái của Lưu Thị đều đã được ga di trong lòng khó tránh khỏi cô đơn.

Ban ngày vội vàng bận rộn, mọi người trong nhà cũng chưa ăn được gì nhiều. Liễu Phán Nhi chuẩn bị một bàn đồ ăn, lôi Lưu Thị ra khỏi phòng: "Tiểu Hoa tỷ, hai ngày này đều ăn cơm không ngon. Rốt cuộc hôm nay cũng xong rồi, chúng ta ăn cơm ngon thôi.

Lưu Thị cũng không muốn từ chối ý tốt của Liễu Phán Nhi.

Mấy ngày này nàng bận bịu, Liễu Phán Nhi cũng giúp đỡ nàng, thậm chí càng bận hơn nàng.

"Không cần lo lắng cho ta, ta không sao." Liễu Phán Nhi cười cười, lắc đầu: "Hai người con gái đều đã xuất giá rồi, sao có thể không có chuyện gì được chứ? Quan tâm lo lắng cho con cả nửa đời, bây giờ con cái lại không ở bên cạnh mình, trong lòng nhất định sẽ mong nhớ. Đừng nói ngươi nhớ mong chúng, ngay cả ta bây giờ cũng nhớ nhung A Lệ. Vẫn là A Phương tốt hơn, ở ngay bên cạnh chúng ta, nhấc chân là có thể về nhà."

Lúc trước làm mai cho Lý Phương cũng chính vì điểm này mới đồng ý lời cầu thân của Đương Đại Trụ.

Không chỉ bởi vì nhân phẩm và nề nếp gia đình của nhà Đường Đại Trụ rất tốt, mà còn bởi vì cách nhà rất gần, muốn về thì chỉ cần nhấc chân là có thể về.

Lý Phương cũng biết bởi vì muội muội xuất giá nên trong lòng mẫu thân cô đơn, đi đến kéo tay mẫu thân.

"Nương, người đừng buồn lòng nữa, bên cạnh người không phải còn có ta sao, mỗi ngày ta đều đến, chẳng lẽ người chỉ không yêu quý ta sao?Người cũng không thể giống như những người khắc được, xa thơm gần thối, cả ngày chỉ nhớ muội muội mà không nghĩ đến ta!"

Lý Phương cố ý nói như vậy để dời lực chú ý của mẫu thân.

Lưu Thị nghe con gái gọi như vây, xấu hổ cười cười: "Đều là bảo bối của ta, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt cả, ta đều nhớ. Hiện tại A Lệ đã thành thân rồi, Cố Thất Lang cũng là người đáng tin cậy, ta có thể yên tâm rồi."

Trong lòng tốt hơn một chút, người một nhà mới chính thức ăn bữa cơm chúc mừng.

Buổi tối, Lý Phương ở lại ngủ cùng mẫu than Luu Thi hai me con nam cung nhau giống như trước đây vậy.

DTV

Vừa nằm vừa nói chuyện phiếm.

Tâm tình thả lỏng xuống, giọng nói của Lưu Thị ngày càng nhỏ cuối cùng chậm rãi rơi vào giấc ngủ.

Lý Phương nhìn khóe mắt của mẫu thân đã bắt đầu có nếp nhăn, nhẹ nhàng kéo chăn cho mẫu thân giống như trước đây mẫu thân từng kéo chăn cho nàng.

Cuộc đời này nàng nhất định phải hiếu kính mẫu thân thật tốt, để mẫu thân phải vất vả cả đời rồi, thời điểm này nên nhận được đền đáp.

Đảo mắt đã qua ba ngày.

Lý Lệ đi cùng với Cố Tấn về nhà mẹ đẻ.