Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 699




Cố Thiệu bị dọa sợ đến nỗi hai tay run run, hắn ta chưa từng lo lắng như vậy bao giờ. "Công chúa đừng sợ, ta gọi bà đỡ với đại phu." Cố Thiệu an ủi, giọng nói cũng run rẩy theo: "Người đâu, công chúa sắp sinh rồi, mời đại phu, mời bà đỡ." Người hầu bên ngoài nghe thấy tiếng của Cố Thiệu nên khẩn trương đi vào: "Công chúa, nô tỳ tới rồi." Nhạc Lan khẩn trương đi vào, sau đó đỡ Cửu công chúa chuẩn bị vào phòng sinh. Mấy ngày nay bọn họ đã chuẩn bị xong nên bên trong đây đủ mọi thứ, hơn nữa còn rất ấm áp. Cố Thiệu cũng hốt hoảng mặc y phục tử tế vào, đi cùng Cửu công chúa. Thấy Cửu công chúa đau đến nỗi méo mó khuôn mặt, Cố Thiệu cực kỳ đau lòng, xoa đầu Cửu công chúa nói: "Công chúa, cực khổ cho nàng rồi."

Cửu công chúa cũng biết bây giờ bản thân mình rất khó coi, nàng ấy không muốn để cho Cố Thiệu ở bên cạnh nhìn, nàng ấy muốn mình luôn xinh đẹp trong lòng Cố Thiệu.

"Cố Thiệu, chàng đi ra ngoài đi, sinh con khó coi lắm."

Cố Thiệu lắc đầu, ánh mắt áy náy: "Công chúa ở trong lòng ta luôn là đẹp nhất." Nghe nói như thế, Cửu công chúa có chút ngượng ngùng, nhưng bây giờ nàng ấy tóc tai bù xù, vẻ mặt đau đớn dữ tợn, cực kỳ khó coil

"Vậy... Vậy thì chàng cũng nên ra ngoài đi, đừng ở đây." Cửu công chúa thúc giục: Aido, đau quá."

Lúc này bà đỡ tới, sau đó bèn kiểm tra cho Cửu công chúa: "Công chúa, người tiết kiệm sức lực một chút, đừng hô to kêu lớn, còn phải chờ nữa!"

Cửu công chúa nghe vậy bèn mê man: "Trời ạ, đau như vậy mà còn phải chờ, không thể nhanh lên một chút được sao?"

Bà đỡ an ủi: "Công chúa chớ vội, thời cơ chín muồi là quy luật tự nhiên rồi. Vẫn chưa đến lúc sinh ra đâu."

"Nô tỳ cho thái y vào bắt mạch cho người để đảm bảo không có gì ngoài ý muốn xảy ra."

Cố Thiệu vội vàng thúc giục: "Thái y mau vào đi."

Sau khi thái y vào bắt mạch cho Cửu công chúa, ông ấy trâm giọng nói: "Công chúa có sức khỏe tốt, những thứ khác cũng rất ổn, nhất định có thể bình an hạ sinh tiểu công tử"

"Hả?" Cửu công chúa sững sốt một chút, sự chú ý chuyển sang câu nói của thái y: "Đứa bé trong bụng ta là con trai?"

Thái y trả lời: "Vang, công chúa. Theo khả năng của thần thì thần thấy đây là tiểu công tử."

Nghe nói như thế, Cửu công chúa cực kỳ vui vẻ: "Aido, nếu ta sinh con trai thì nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, đến lúc đó sẽ để nó cưới Cát Tường nhà Phán Nhi tỷ tỷ"

Cố Thiệu nghe nói như thế, nghĩ thầm rằng còn chưa sinh con trai ra mà đã muốn tìm vợ cho con trai rồi, hơn nữa còn là con gái của Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh.

Người ta còn lớn hơn con trai hắn ta hai tuổi đấy!

Nhưng mà có vẻ hai tuổi không tính là nhiều, có lẽ cũng được thật.

Bên cạnh không có trưởng bối, đây là lần đầu Cửu công chúa sanh con, Cố Thiệu lo lắng bảo người hầu đi thông báo cho Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi, hy vọng nàng có thể sang đây ở bên cạnh Cửu công chúa.

Trời mới ửng sáng, Cố Thiệu đã phái người đến Đại đô thống phủ.

Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh vẫn đang ngủ thì nghe nô tỳ báo tin Cửu công chúa sinh rồi. Liễu Phán Nhi vội vàng tỉnh dậy, còn đẩy Lý Nguyên Thanh đẩy một cái: "Mau dậy đi, Cửu công chúa sắp sinh rồi, nàng ấy trông hào sảng thế thôi nhưng nội tâm rất yếu ớt, ta muốn qua xem một chút." Nữ tử sinh con cứ như đi qua quỷ môn quan một lần vậy, rất nguy hiểm.

Bàn giao nhà cho nô tỳ xong, thấy con cái ngoan ngoãn, vợ chồng bọn họ đến Cố gia một chuyến.

Ngồi xe ngựa quá chậm, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cưỡi ngựa qua đó. Đường phố sáng sớm cũng không có nhiều người, cho nên Liễu Phán Nhi đã đến Cố gia trong vòng chưa đầy một khắc.

Liễu Phán Nhi tới gấp rút nên tóc còn xõa, chỉ đơn giản dùng trâm cài lại thôi. Thấy Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh tới, nô tỳ trực tiếp dẫn Liễu Phán Nhi sang.

"Công chúa, đừng sợ, tỷ tỷ đến rồi đây." Liễu Phán Nhi rửa tay, hơn nữa còn mặc một bộ đồ chống khuẩn ở ngoài. Cửu công chúa vốn đang đau đến khó chịu nghe thấy tiếng của Liễu Phán Nhị, ánh mắt sáng lên: "Phán Nhi tỷ tỷ, tỷ đến rồi, ta đau quá. Tỷ bảo Cố Thiệu đi ra ngoài đi." Cố Thiệu sững sốt một chút: "Công chúa, ta muốn ở bên cạnh nàng." Cửu công chúa dở khóc dở cười, thấy Cố Thiệu trước mặt nên vẫn duy trì vẻ tao nhã như vậy, đúng là khó khăn mà, nàng ấy sắp không nhịn được muốn hét to lên. Liễu Phán Nhi là nữ tử, hơn nữa còn là nữ tử đã sinh con nên bèn đẩy Cố Thiệu lùi về sau: "Cố đại nhân, mau ra ngoài đi. Ta ở đây mà, hơn nữa còn có bà đỡ, bên phòng ngoài có đại phu có thể chăm sóc kỹ lưỡng cho Cửu công chúa." Cố Thiệu do dự: "Ta chỉ muốn ở bên cạnh công chúa thôi."

Liễu Phán Nhi từ chối: "Không cần, nếu như ngươi vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra thì đi hỏi Lý Nguyên Thanh một chút đi, hắn có thể cho ngươi câu trả lời." Cố Thiệu kinh ngạc, không hiểu vì sao mình lại bị Liễu Phán Nhi đẩy ra ngoài. Nhìn thấy Cố Thiệu đi rồi, Cửu công chúa lập tức nhăn mặt không duy trì vẻ tao nhã nữa, nhe răng trợn mắt, không cố ky chút nào.

Cửu công chúa thở hồng hộc: "Cuối cùng cũng chịu ra ngoài, ta chịu đựng khổ lắm rồi!"

Liễu Phán Nhi hé miệng cười: "Cố đại nhân lo lắng cho công chúa, đau lòng cho công chúa khiến người ta ngưỡng mộ thật."

DTV

Cửu công chúa chịu đựng làn sóng đau nhói ập đến, nhe răng trợn mắt đáp: "Hắn đau lòng nhưng không thể đau thay ta được, còn buộc ta phải chịu đựng nữa." Bà đỡ qua kiểm tra, trấn an Cửu công chúa: "Công chúa, sẽ mau xong thôi, công chúa không cần khẩn trương, điều chỉnh nhịp thở đi."

Đây là thứ mà Liễu Phán Nhi được dạy trước đó.

Cửu công chúa vừa thở vừa gào la thảm thiết, Cố Thiệu ở bên ngoài nghe thấy vậy đứng ngồi không yên, vẻ mặt hốt hoảng. Nhìn thấy Lý Nguyên Thanh nhàn nhã uống trà, Cố Thiệu không nhịn được hỏi: "Lý huynh, sao công chúa không cho ta ở lại trong phòng thế? Đức Thụy phu nhân còn đuổi ta ra ngoài nữa. Lúc đầu khi Đức Thụy phu nhân sinh con có phải huynh cũng bị đuổi ra ngoài không?"

Lý Nguyên Thanh gật đầu, uống một hớp trà: "Ta có bị đuổi ra! Công chúa cũng có sĩ diện của nữ tử, không biết để lộ vẻ mặt khó coi trước mặt ngươi, muốn mình thật xinh đẹp trong lòng ngươi nên mới đuổi ngươi ra."

Cố Thiệu sững sốt một chút, suy tư một lát rồi lắc đầu: "Nhưng Cố mỗ không để y[

"Nguoi khong de tam nhung Cuu cong chúa để tâm! Bây giờ ngươi sinh con hay Cửu công chúa sinh con? Nàng ấy đau như vậy, còn phải duy trì vẻ tao nhã trước mặt ngươi, có mệt không chứ?”

"Hơn nữa, Cửu công chúa sinh con, ngươi ở trong đó mà không hiểu gì về đỡ đẻ, cũng không biết y thuật, ở bên trong giúp qua loa chỉ gây cản trở thôi."

Lần đầu tiên Cố Thiệu cảm thấy sự thông minh tuyệt đỉnh của mình hóa ra không ổn chút nào, hắn ta hơi chán nản đứng ở bên ngoài, nghe Cửu công chúa kêu thảm thiết ở bên trong.

Cố Thiệu đi tới đi lui, lượn quanh khiến Lý Nguyên Thanh choáng váng đầu.

"Đừng đi vòng vòng nữa, thái y với bà đỡ đều bảo Cửu công chúa có sức khỏe tốt, thai rất ổn, sinh ra chỉ là vấn đề thời gian thôi." Lý Nguyên Thanh khuyên nhủ.

Cố Thiệu thấy Lý Nguyên Thanh ung dung như vậy, không vui nói: "Huynh cũng không phải người đau, đương nhiên huynh không lo rồi."

Lý Nguyên Thanh cũng biết Cố Thiệu đang gấp gap đến độ mất lý trí rồi, nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua cho Cố Thiệu, hừ một tiếng.

"Ta còn lo hơn ngươi nữa, bây giờ ngươi không chỉ lo mà còn nghi thần nghi quỷ nữa đấy!"

Cố Thiệu buồn bực: "Nói bậy."

Lý Nguyên Thanh cười cười: "Được rồi, ta biết ngươi là nam nhân tốt, như vậy được chưa?”

Bên ngoài Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu đang nói chuyện phiếm, cuối cùng cũng khiến Cố Thiệu hơi thả lỏng hơn.