Chu Bình đế cùng hai hoàng tử hồi cung dưới sự hộ tống của các thị vệ. Trước khi Lương Bảo rời đi đã xoa đầu Lý Nam: "A Nam, trèo cây rất nguy hiểm, sau này đừng làm những việc nguy hiểm như thế nữa." Lý Nam vừa cười toe toét vừa nhỏ giọng nói: "Cha nuôi, ta có thể trèo cây mà không bị ngã.” Lương công công khẽ nhíu mày rồi nghiêm túc nói: “A Nam, ngươi hãy nhớ kỹ. Hầu hết những người c.h.ế.t đuối đều là biết bơi nhưng lại bất cẩn. Phần lớn những người ngã c.h.ế.t hay bị thương cũng là do trèo cây. Nếu không tin lời ta nói thì chút nữa hãy hỏi cha và nương của ngươi." Lý Nam có hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu: "Được rồi, cha nuôi cứ yên tâm, ta sẽ hỏi cha và nương của ta." "Đứa nhỏ ngoan." Lương Bảo gật đầu, sau khi nói xong liên bước nhanh để đuổi kịp rồi cùng rời đi.
Chờ Be hạ di rồi, Liễu Phán Nhi xoắn tai con gái nhỏ, cũng không dùng sức mà chỉ cố làm ra vẻ đáng sợ.
"A Nam, hành động treo cây hôm nay của con không thỏa đáng, cũng là do Bệ hạ rộng lượng không so đo với con. Nếu đổi thành những Bệ hạ lòng dạ hẹp hòi thì con sẽ gặp xui xẻo."
Vừa rồi Lý Nam thấy cha, nương không có tức giận thì còn tưởng rằng sẽ không có chuyện gì mà không ngờ tới nương chờ khách ra về mới bắt đầu lôi chuyện cũ ra giải quyết.
Bởi vì mọi người đều nói bé sai, hơn nữa bé cũng tin người nên Lý Nam cũng không có phản kháng lại càng không có vùng vay: "Được rồi mà nương, con sai rồi, sau này con sẽ không trèo cây nữa." Cửu công chúa thấy Liễu Phán Nhi đang khiển trách con gái Lý Nam liền tới khuyên can: "Phán Nhi tỷ tỷ, A Nam đã biết sai rồi, tỷ đừng mắng con bé nữa. Hơn nữa đang ở nhà, trong tối ngoài sáng có rất nhiều thị vệ, sao có thể trơ mắt nhìn A Nam ngã từ trên cây xuống chứ?" Lý Nam nghe vậy cứ liên tục gật đầu, bé đang định nói chuyện nhưng thấy mặt nương vẫn nghiêm túc nên đành phải nuốt lại lời muốn nói.
Liễu Phán Nhi thấy thế thì sắc mặt mới khá hơn chút: "Con bé còn nhỏ, việc bé làm rõ ràng rất nguy hiểm, đương nhiên phải nói cho bé biết để tránh tạo thành cái tính không biết trời cao đất rộng."
Cửu công chúa nghe rồi cũng không giúp khuyên giải nữa, nàng ấy đổi sang chuyện khác: "Vừa rồi ta nghe hoàng huynh nói, tỷ chuẩn bị khởi hành tới thành Tang phương bắc?"
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Đúng vậy, phu quân của ta được Bệ hạ tín nhiệm nên ta cũng sẽ cống hiến hết mình."
Cửu công chúa miễn cưỡng nói: "Tỷ tỷ, tỷ tới kinh thành chưa được bao lâu đã phải chia tay." Liễu Phán Nhi cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Cửu công chúa khá buồn cười: "Người ta nói nếu quan hệ hai người bền chặt thì sao có thể chia cắt được? Tỷ muội chúng ta dù không ở cùng nhau thì mối quan hệ cũng càng thêm nồng đậm. Chúng ta còn có thể liên hệ qua thư từ mà, đến lúc đó, ta sẽ kể cho muội nghe phong tục tập quán ở phương bắc."
Cửu công chúa gật đầu: "Lúc trước còn có chút mất mát nhưng khi nghe Phán Nhi tỷ tỷ nói vậy, tâm trạng ta cũng thông suốt hơn, ta rất mong chờ cuộc hội ngộ của chúng ta trong tương lai."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Cũng không phải nói đi là đi ngay, ngày mai ta sẽ đến Te gia để nói lời tạm biệt rồi quay lại Cố gia, ngày kia chúng ta mới có thể khởi hành." Cửu công chúa đáp: "Vậy ta ở nhà đợi tỷ." Lúc này Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh cũng đang trò chuyện, cũng không phải chuyện công việc mà là những vấn đề riêng tư.
"Lý huynh, ngươi có biết Cố Thiệu hâm mộ ngươi ở điểm gì nhất không?" Cố Thiệu hỏi với ánh mắt mang theo ý cười. Lý Nguyên Thanh có hơi khẩn trương, chẳng lẽ hắn ta vẫn còn thích thê tử của mình sao?
Nếu đúng là như vậy thì hắn cảm thấy nên dạy cho Cố Thiệu một bài học nghiêm khắc, đừng có mà ăn bát nhìn nồi.
Lý Nguyên Thanh lắc đầu: "Lý mỗ không biết."
Cố Thiệu cười nói: "Ta hâm mộ nhất là nhà ngươi có nhiều đứa nhỏ như vậy, chúng đều hiểu chuyện và ân cần." Lý Nguyên Thanh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ vào cái cây Lý Nam vừa trèo lên: "Vừa rồi nghịch ngợm như vậy mà ngươi cũng thích sao? Ta nhọc lòng nhưng cũng phải lo lắng nữa." Cố Thiệu không tự chủ được mà cười: "Ta cũng thích như vậy, đứa nhỏ rất tươi tắn, sinh động, vừa nhìn đã thấy giống như đứa trẻ được nuông chiều. Ta cũng mong con gái ta cũng có thể như thế này, hoạt bát đáng yêu, dũng cảm còn hơn là rụt rè." Lý Nguyên Thành nghĩ đến Cửu công chúa ở bên trái liền an ủi Cố Thiệu: "Cố huynh, ngươi không cần hâm mộ. Ngươi cảm thấy có mẫu thân như Cửu công chúa thì con của ngươi sẽ lớn lên trong quy củ sao?" Cố Thiệu sửng sốt, nghĩ đến từng cử động của vợ rồi lại cười nói: "Vậy ta càng chờ mong đứa nhỏ sau này."
Lý Nguyên Thanh mỉm cười: "Vậy thì Lý mỗ sẽ không giữ Cố huynh lại nữa, về nhà sớm một chút để làm việc. Nếu làm việc chăm chỉ thì Cố huynh sẽ sớm được như ý nguyện. Hơn nữa, Cố huynh đã có xuân cung đồ thì cũng đừng đặt dưới đáy hòm, hãy lấy ra mà nhìn. Với tài trí của Cố huynh sau khi củng cố cái cũ và học hỏi cái mới chắc chắn nhìn qua sẽ không quên được."
Cố Thiệu đỏ mặt, tuy rằng tuổi hắn ta không còn nhỏ nhưng dù sao cũng mới thành hôn: "Lời nói mạnh bạo của Lý huynh khiến ta thật xấu hổ."
Nghe vậy thì Lý Nguyên Thanh cũng không biết nên khóc hay nên cười: "Động phòng là sự kiện trọng đại của đời người. Hơn nữa, các ngươi là phu thê mới cưới, không muốn ngọt ngào sao? Thân mật với thê tử chứ không phải ai khác thì có gì phải thẹn thùng?” Cố Thiệu không chống đỡ được đành chắp tay nói: "Cố mỗ cáo từ."
Lý Nguyên Thanh cũng chắp tay: "Lý me tiễn Cố huynh."
Cố Thiệu chạy trối c.h.ế.t rồi ở trong xe ngựa chờ thê tử.
Cửu công chúa xin lời khuyên của Liễu Phán Nhi làm sao để nhanh chóng mang thai: "Phán Nhi tỷ tỷ, ta tính ra tỷ ở cùng Lý tướng quân không bao lâu liền mang thai, tỷ có bí quyết gì không?"
Liễu Phán Nhi suy nghĩ rồi tính toán: "Chu kỳ kinh nguyệt của ngươi tầm bao nhiêu ngày?”
Cửu công chúa sửng sốt đáp: "Hai mươi tám ngày, khi có kinh nguyệt thì không thể quan hệ, ta biết mà."
Cơ thể của công chúa được ngự y có chuyên môn điều chỉnh và luôn chính xác.
Liễu Phán Nhi lại hỏi: "Kinh nguyệt của ngươi thường kéo dài bao lâu?” Công chúa ước chừng: "Khoảng năm đến bảy ngày."
Liễu Phán Nhi gật đầu, sau đó thấp giọng nói: "Vậy ngươi đợi tâm năm đến mười ngày sau khi kết thúc kinh nguyệt, mấy ngày đó thường xuyên quan hệ. Đúng rồi, sau khi quan hệ thì bôi một ít ở dưới m.ô.n.g chờ nửa giờ sau mới rửa sạch." Liễu Phán Nhi biết điều này nhờ việc xem một số cuốn sách về thai sản và trẻ sơ sinh khi nàng chuẩn bị mang thai.
Cửu công chúa vừa đỏ mặt vừa chăm chú lắng nghe: "Cảm ơn Phán Nhi tỷ tỷ, ta đã nhớ rồi."
DTV
Liễu Phán Nhi mím môi cười trêu chọc Cửu công chúa: "Ngươi vừa mới thành hôn mà."
Cửu công chúa càng đỏ mặt hơn: "Ta không lớn lắm nhưng Cố Thiệu cũng không còn trẻ nên ta muốn sinh con cho chàng sớm hơn. Hơn nữa, tuổi của tổ mẫu đã cao, mấy năm nay luôn nhọc lòng vê chuyện của Cố Thiệu rồi nên chắc cũng muốn nhìn thấy chắt của mình. Năm nay nhìn thấy A Nam và Cát Tường thì ta càng muốn sinh con."
Liễu Phán Nhi nhướng mày: "Cố lão phu nhân thúc giục ngươi?”
Cửu công chúa lắc đầu: "Tổ mẫu không thúc giục ta, nhưng ta thấy mái tóc người đã bạc, tuổi cũng cao nên ta đoán vậy. Người Cố gia thưa thớt, thân thể của ta cũng tốt nhân lúc còn trẻ thì nên sinh thêm vài đứa nữa."
Nghe được lời này thì Liễu Phán Nhi mới thở phào nhẹ nhõm và nắm lấy tay của Cửu công chúa: "Hiện tại chỉ có hai chúng ta, muội muội, ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói, muốn sinh bao nhiêu đứa nhỏ cũng được nhưng khoảng cách giữa mỗi đứa nên dài một chút để không gây tổn hại đến cơ thể. Nhân tiện thì ngươi cũng phải bồi bổ cho cơ thể vào, nếu cơ thể được bồi bổ tốt, có năng lượng thì mới có thể mang thai tiếp."