Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 64




Liễu Phán Nhi nhìn về phía Lưu thị: "Đại tẩu, ta đi dạo khắp nơi, tẩu đi xem bẫy rập trước đi.

Lưu thị biết năng lực của Liễu Phán Nhi, cho nên cũng không có ngăn Liễu Phán Nhi lại: "Tam đệ muội, muội cẩn thận một chút, thấy nguy hiểm lập tức leo lên cây."

"Biết rồi ạ, đại tẩu. Nếu tẩu tìm được con mồi thì đi về trước đi, ta nhìn khắp nơi đã, không cần chờ ta." Liễu Phán Nhi đồng ý, nàng vừa hay nhân cơ hội vào trong không gian nhìn.

Nàng muốn lấy đồ thích hợp trong kho hàng không gian ra dùng.

Hai người tách ra, cơ thể Liễu Phán Nhi linh hoạt chui vào rừng rậm, tiếp tục đi vê phía trước.

Đi ước chừng nửa canh giờ sau, Liễu Phán Nhi dừng lại, sau khi quan sát khắp nơi không thấy có người, lúc này mới tiến vào không gian.

Mang theo thôn dân khai khẩn, trong không gian nhiều thêm một số cái rương.

Liễu Phán Nhi cẩn thận xem xét, lần này không phải đồ ăn, cũng không phải hạt giống, mà là một rương tài liệu.

Sự lai tạo giữa quả cam và quả quýt có thể biến thành cam ngọt. Liễu Phán Nhi vừa mới lật xem những cuốn sách thì nhìn thấy nội dung như vậy.

Liễu Phán Nhi nhìn mấy cái này, nhìn thấy thứ mình thích là thèm.

Sáu giống cây lê, sáu quả quýt, còn có bên trên viết chữ cam ngọt, ôi ôi, đây là loại cam Liễu Phán Nhi thích ăn nhất.

Liễu Phán Nhi nhìn chỗ mới còn có vài mầm cây ăn quả.

Có nhiều đồ như vậy, nàng không chỉ có thể làm giàu, còn có thể hô mưa gọi gió ở đây.

Còn có vài cây cam non tuy rằng không lớn nhưng rất tươi tốt.

Cách cải tiến nông cụ, gieo trông cây ăn quả chiết cây như thế nào, chế tác phân đất như thế nào, chế tác nhuộm vải thuốc màu như thế nào, ủ rượu ủ giấm ủ nước tương như thế nào. Thậm chí còn có cách tạo giấy, xi măng đất...

Mỗi lần ta làm chuyện tốt kho hàng không gian sẽ biến lớn, ta suy ra mục đích của ngươi là hy vọng để ta có thể cải thiện sinh hoạt của bá tánh, truyền bá ra. Liễu Phán Nhi ta thê ở đây nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi." Liễu Phán Nhi trâm tư một lát, sau đó ngửa đầu, nhìn xung quanh kho hàng không gian.

Liễu Phán Nhi đứng ở kho hàng không gian, chắp tay lại: "Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi cho ta mang theo kho hàng không gian tùy thân, lại còn cho ta nhiêu đồ vật khai khẩn như vậy, giúp ta có tài nguyên sinh tồn tiếp ở năm thiên tai.

Còn đặt cùng vài mầm cây nho.

Sau khi Liễu Phán Nhi ra ngoài, kho hàng không gian xuất hiện một màn hình hình ảnh cũng không rõ ràng. Lúc có lúc không, vài giây sau lại biến mất không thấy.

Liễu Phán Nhi đành phải từ bỏ, sau này sẽ thực hiện hứa hẹn của mình.

Liễu Phán Nhi đựng trứng cút ở trong sọt sẽ nói là nhặt trong rừng rậm.

Kho hàng không gian không có ai đáp lại!

Trên đường nhìn thấy quả dại, Liễu Phán Nhi cũng hái một ít đặt ở trong rổ.

"Đúng vậy đó, đúng thật là thu hoạch không nhỏ. Ba con gà, hai con thỏ, ta còn hái rất nhiều quả ngọt cho đứa nhỏ ăn." Lưu thị liên tục gật đầu, mặt mày hớn hở: "Sọt của tam đệ muội cũng không ít nhỉ, thứ gì đó?"

"Tam đệ muội!" Lưu thị gọi ở phía sau, ngữ khí kích động: "Chờ ta một chút."

Trùng hợp là khi Liêu Phán Nhi vừa đến dưới chân núi, Lưu thị cũng đi ra từ bên kia núi.

Liễu Phán Nhi đi ra khỏi rừng rậm, sau đó dùng dây thừng bó toàn bộ cây giống lên, đặt ở trong sọt rồi cùng nhau mang vê.

Liễu Phán Nhi quay đầu nhìn thấy bước chân của Lưu thị nặng nề, chắc là sọt cũng đựng rất nhiều đồ: "Đại tẩu, hôm nay thu hoạch không ít nha!"

Bất tri bất giác mặt trời đã qua đỉnh đầu, Liễu Phán Nhi đói bụng. Ăn mấy quả dại cho đỡ đói, lúc này mới chuẩn bị trở về.

Liễu Phán Nhi trả lời: "Trứng chim, nhặt được, ta cũng hái quả nữa."

Ánh mắt của Lưu thị nhìn về phía sọt hình như đựng cây giống: "Tam đệ muội, những cây giống chắc là cây ăn quả nhỉ?"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta thấy hình như là cây quýt, cây lựu, cây cam, còn có mầm nho, ta thuận tay đào lên. Nhà chúng ta nhiều đứa nhỏ, cửa có nhiều chỗ như vậy trồng chủ cây ăn quả. Kết được quả rồi cũng coi như làm đồ ăn vặt cho bọn nhỏ."

"Được!" Ánh mắt Lưu thị sáng lên: "Ta cũng cảm thấy sân chúng ta lớn như vậy có chút trống trải, trông chút cây ăn quả rất tốt."

Hiện tại Lưu thị cực kỳ vừa lòng với nếp sinh hoạt bây giờ, vui vẻ mà lại phong phú.

Không có tiếng chửi rủa, mỗi ngày trôi qua nhẹ nhàng.

Đi qua bãi sông làm gạch đất, mọi người sôi nổi nhìn về phía sọt của Liễu Phán Nhi và Lưu thị, mắt lộ ra vẻ hâm mộ.

Tuy rằng trong nhà hai chị em dâu này không có nam nhân, nhưng còn biết làm việc hơn cả nam nhân.

Không chỉ biết trông trọt, biết đi săn, còn biết chữ biết số học.

Người trong thôn ế, không cưới vợ, hoặc là tức phụ mất rồi đều động tâm tư. Dù sao thì một mình sinh hoạt không quá tốt nên muốn cưới vợ.

Bọn nhỏ đang ở cửa sơn động râm mát, nhìn thấy Liễu Phán Nhi và Lưu thị trở về, cả đám vui vẻ ra mặt, giơ chân chạy tới.

Nhìn thấy hai nữ nhân có thể giúp cuộc sống trong nhà tốt lên, người trong thôn Lý càng thêm nỗ lực làm gạch đất, xây nhà, trồng trọt.

Chẳng qua nhà này chẳng liên quan gì đến Liễu Phán Nhi cho nên nàng mặc kệ.

Toàn bộ thôn Lý gia đều ở trong trạng thái khí thế ngất trời, không ngừng bận rộn. Đương nhiên cũng có người ngoại lệ, Lý tam nãi nãi, con dâu Vu Thị và tôn tử bà ta rất nhàn hạ. Mỗi ngày nhiều lắm thì chỉ ra ngoài ruộng nhìn xem, những việc khác thì chẳng hề làm.

Ngày lành không thể rơi từ trên trời xuống, phải nỗ lực làm.

Liễu Phán Nhi và đại tẩu Lưu thị, thu hoạch được rất nhiều đồ mang về nhà.

Chỉ là tình hình của hai người Liễu Phán Nhi và Lưu thị đặc biệt, Lưu thị là bị nam nhân và cha mẹ chồng vứt bỏ, chứ không phải bị hưu bỏ, nam nhân không chết. Nam nhân Lý Nguyên Thanh của Liễu Phán Nhi đánh giặc ở biên quan, tuy rằng chưa rõ sống c.h.ế.t nhưng cũng không thể xác định là đã chết.

Liễu Phán Nhi gật đầu, nhìn xung quanh sân, cười cười: "Đúng vậy, có vài cây kìal Còn có cây quýt, cây lựu. Nghỉ một lát lúc rôi chúng ta bắt đầu quy hoạch một chút, nghĩ xem gieo trồng trong sân chúng ta như thế nào."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Có, tìm được trứng chim, đại bá mẫu con bắt được con thỏ và gà rừng, buổi tối làm cho mọi người ăn."

Mắt Lý Dung to chớp chớp, nhìn về phía cây giống, ánh mắt sáng lên: "Nương, con nhìn thấy chùm nho, nhà chúng ta gieo trồng nho sao? Con thích ăn nho nhất."

"Nương, đại bá mẫu, hôm nay tìm được đồ ăn ngon không ạ?" Lý Đại Bảo chạy nhanh nhất, ánh mắt nhìn chằm chằm cái sọt ở phía sau lưng mẫu thân.

Lưu thị nhận lấy nước trong tay nữ nhi, uống nước rồi ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế.

Vào trong sơn động, Lý Nam run rẩy rót cho Liễu Phán Nhi chén nước: "Nương, uống nước ạ."

Liễu Phán Nhi nhận lấy nước trà, uống mấy ngụm đã xong: "Cảm ơn A Nam”"

Tuy rằng chỉ là rào tre, nhưng đã xác định phạm vi nhà nàng.

Lý Lệ cười nói: "Nương, tam thẩm, trong nồi có nước ấm, các người nhanh chóng đi rửa mặt, thay sạch sẽ quần áo, ăn mặc thoải mái. Chờ đến khi mặt trời sắp xuống núi, chúng ta lại đi đào hố trồng cây ăn quả, đừng vất vả như vậy nữa."

"Được!" Lưu thị đồng ý: "Tam đệ muội, ta đi tắm trước."

Loại quả dại này có chút chua, cũng có chút ngọt. Liễu Phán Nhi cũng không biết đây là cái quả gì, chẳng những có thể ăn mà bọn nhỏ cũng rất thích.

Bọn nhỏ đã rửa sạch hoa quả đưa cho nàng một quả.

"Được nha, tẩu đi trước đi, lát nữa ta tắm saul" Liễu Phán Nhi gật đầu, uống nước xong thì nghỉ ngơi một lát.

Rửa mặt xong, Liễu Phán Nhi thay quần áo sạch sẽ, nằm ngủ ở giường một lát.