Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 632




Bọn họ kinh doanh ở đây, bình thường vẫn luôn dành sự kính trọng với những binh sĩ này. Bây giờ những binh sĩ này còn là ân nhân cứu mạng ngoại sanh nữ, họ càng phải tiếp đãi thật tốt mới được.

Chu Tự Thành đích thân tiếp đãi đám người Lý Nguyên Thanh, ăn cơm uống rượu một hồi mọi người cũng dần trở nên thân thiết hơn. Thậm chí dì Lưu còn hỏi thăm được chuyện Lý Nguyên Thanh năm nay mới mười bảy tuổi, vẫn chưa thành thân. Hắn trẻ tuổi lại tuấn tú, nhưng đã tòng quân ra trận g.i.ế.c địch, cũng không biết ngày nào sẽ mất mạng. Vì cũng là người từng trải nên bà ấy nhận ra được ngoại sanh nữ của mình có thiện cảm với Lý Nguyên Thanh, mỗi lân nhìn hắn là ánh mắt nàng đều cả sáng lên. Nhưng dù sao ngoại sanh nữ cũng không phải con ruột của bà ay bà ấy cũng không dám phản đối quá mức, chỉ có thể tự an ủi mình là ngoại sanh nữ vẫn còn nhỏ tuổi.

Cũng kể từ đó, Liễu Phán Nhi vẫn thường hay ngóng trông Lý Nguyên Thanh tới, nếu một thời gian dài không gặp được nhau, nàng còn tìm cơ hội trong lúc giao rượu để gặp hắn.

Dần dần, tình cảm của hai người càng trở nên sâu đậm.

Nhưng không đợi bọn họ được ở bên nhau thì thành Tây Bắc đã rơi vào tay giặc.

Sau khi Thái tướng quân kia bị bắt, dư nghiệt của ông ta còn sót lại và gian tế của Tây Vân quốc trong thành Tây Bắc đã đốt hết lương thảo rồi mở cổng thành để cho binh sĩ Tây Vân quốc ở bên ngoài tràn vào.

Liễu Phán Nhi cùng di phụ và đại biểu ca sang thành Lương ở lân cận để nhập hàng không ở lại trong thành nên mới tránh được tại họa. Lúc ho đã nhập đủ hàng, đang định rời khỏi thành thì cổng lớn của thành Lương đã đóng chặt.

Chu Tự Thành trong lòng lo lắng, vội vàng lấy tiền ra để dúi cho binh sĩ gác cổng: "Thưa đại nhân, tại sao cổng thành lại đột ngột đóng lại như thế? Chúng tôi vừa vào thành để nhập hàng, bây giờ đang định ra khỏi thành."

Binh sĩ gác cổng lộ ra vẻ hoảng sợ: "Thành Tây Bắc... đã rơi vào tay giặc, bị bọn khốn Tây Vân quốc kia tàn sát cả thành."

Tàn sát cả thành?

Chỉ mấy từ đơn giản nhưng đã nói rõ ràng tình cảnh của già trẻ nam nữ trong thành Tây Bắc, gần như tất cả đêu bị g.i.ế.c và cướp sạch tài sản.

Chu Tự Thành không thể tin nổi, cơ thể ông ấy chao đảo như sắp ngã.

Chu đại lang nhanh chóng đỡ lấy cha mình: "Phụ thân, phụ thân, người phải tỉnh táo lại. Chúng ta phải tìm cách ra khỏi thành, chúng ta phải đi cứu người nhà."

Liễu Phán Nhi cũng sợ đến mức cả khuôn mặt tái nhợt: "Di phụ, đại biểu ca nói đúng, ngài phải giữ gìn sức khỏe. Chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài, dù có chết, người một nhà chúng ta cũng phải c.h.ế.t cùng nhau."

Binh sĩ gác cổng cũng thật lòng đồng cảm với họ: "Ta khuyên các ngươi nên không trở về làm gì, các ngươi chỉ là một tốp dân thường, có đánh bại được bọn man rợ của Tây Vân hay không?”

"Những kẻ đó cưỡi ngựa, đi nhanh về cũng nhanh, hoàn toàn không thể bắt được. Bây giờ bên trên đã hạ lệnh đóng cửa thành, tập hợp toàn bộ binh lực trong thành để thủ thành Lương, tuyệt đối sẽ không mở cửa cho các ngươi."

"Giữ lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt. Bây giờ các ngươi đi cũng chỉ tăng thêm số người chết, chẳng thà chờ chúng rút quân rồi các ngươi hẳn trở vè

Chu Tự Thành đỏ mắt: "Đại lang, ngươi và Phán Nhi hãy ở lại thành Lương, cũng coi vì như Chu gia chúng ta lưu lại huyết mạch, ta sẽ tự mình quay về, nếu phải chết, ta cũng muốn c.h.ế.t cùng mẫu thân ngươi. "

Chu đại lang lắc đầu, ánh mắt tỏ ra kiên quyết: "Phụ thân, để biểu muội ở lại thành Lương đi, con sẽ quay ve cùng người. Nếu cả nhà ta mất hết, con sống một mình trên đời này còn ý nghĩa gì đây?” Ông cụ Chu nghe thấy thế, cũng biết đại nhi tử nhà mình là đứa cứng đầu, khi hắn ta đã quyết định, sẽ không thay đổi được. Đại nhi tử nói đúng, cả nhà c.h.ế.t hết thì còn ý nghĩa gì nữal

Chu Tự Thành rút ra một túi tiền đưa cho Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi, dù có nguy hiểm đến đâu, ta với biểu ca ngươi cũng phải quay về. Còn ngươi thì không cần làm như vậy, hãy ở lại đây, số tiền này đủ để ngươi mua một căn nhà nhỏ."

"Ngươi là một đứa trẻ thông minh, ta tin rằng ngươi có thể sống tốt ở nơi này. Hãy nghe lời ta, ở lại đây, nếu tình hình ở đây cũng không ổn, ngươi có thể đi đến nơi khác. Tóm lại, hãy sống cho thật tốt."

Nửa năm sống ở thành Tây Bắc là nửa năm vui vẻ nhất trong cuộc đời của Liễu Phán Nhi.

Nàng có gia đình, có thể tự do ra ngoài, cũng gặp được rất nhiều điều thú vị.

Nàng yêu thành Tây Bắc, nàng yêu cả nhà của di mẫu, nàng lo lắng cho Lý Nguyên Thanh, nên nàng không muốn rời đi.

"Di phụ, biểu ca, con không thể quay về Tang thành nữa, còn thành Tây Bắc cũng có người thân của con. Nếu hai người không ở lại, con cũng không còn người thân, như vậy thì sống còn có ý nghĩa gì." "Hai người đừng đuổi con đi, để con cùng với hai người trở vê thành Tây Bắc đi, con có võ công, không cần hai người phải bảo vệ, có lẽ con còn có thể bảo vệ ngược lại cho hai người, giúp đỡ hai người.”

"Nếu chúng ta quyết định rời đi, thông qua cửa thành đi ra là chuyện không thể, nhưng khi đêm đến lại bỏ ra chút tiền, nhờ bọn họ bỏ chúng ta vào giỏ rồi thả xuống theo tường thành chắc chắn là không thành vấn đề."

Sau khi nghe Liễu Phán Nhi nói như vậy, Chu Tự Thành cũng không nỡ nói lời đuổi nàng đi, chỉ thở dài một tiếng: "Đứa nhỏ nhà ngươi, đi cùng bọn ta trở về chỉ có con đường c.h.ế.t thôi."

Liễu Phán Nhi cười khổ: "Sống cũng thế thôi mà c.h.ế.t cũng không có gì đáng sợ. Trên thế gian này, nếu không có chốn để dung thân, không có người để thương nhớ, mới thực sự đáng buồn."

"Lý đại ca đã đối xử với con rất tốt, con cũng có tình cảm với huynh ấy, con không thể bỏ mặt huynh ấy được, vì vậy di phụ, đây là sự lựa chọn của riêng con, con sẽ không oán trách bất kỳ ai."

Chu đại lang thấy Liễu Phán Nhi quyết muốn đi, cũng không khuyên bảo nữa: "Phụ thân, chúng ta không thể ra khỏi thành bằng xe ngựa, hiện giờ chúng ta cứ bán hết hàng và xe ngựa đổi lấy bạc để mang theo bên người."

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Trên đường đi, có lẽ sẽ không mua được thức ăn, con sẽ đi mua một ít lương khô và giày, còn cần mua thêm vài thanh đao sắc để đi đường, con nghĩ chúng ta cần phải có vũ khí."

Chu Tự Thành gật đầu: "Được, chúng ta chia nhau ra hành động. Đại lang, ngươi đi mua đao; Phán Nhi, ngươi đi mua lương khô với giày; ta sẽ đi bán hết những thứ này."

"Vâng, phụ thân." Chu đại lang đáp lại. "Vâng, di phu.

Liễu Phán Nhi mua một túi màn thấu thật to, một ống trúc đựng dưa muối và một túi mì dầu lớn. Ngoài ra, nàng còn mua một cái nồi sắt nhỏ, ba cái bát gỗ và ba cái muỗng gõ, cùng với một vài que mồi lửa.

Khi đi ngang qua y quán, nàng mua thêm mười bình thuốc trị thương với thêm mấy cuộn băng gạc sạch.

DTV

Khi thấy có bột vôi trắng, Liễu Phán Nhi cũng mua một ít, rồi nhờ dược đồng chia thành mười gói nhỏ, để mỗi gói riêng ra chứ không cột chung lại.

Sau khi mua xong những thứ này, lúc đi qua cửa tiệm giày, nàng còn mua thêm sáu đôi giày, đủ cho ba người dùng.

Ban đêm trời rất lạnh, vì vậy Liễu Phán Nhi mua thêm ba chiếc áo da, đêm mặc lên cũng thấy ấm áp hơn.

Sau khi mua xong mọi thứ, Liễu Phán Nhi mang lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ đi về phía thành Bắc. Lúc này, Chu Tự Thành đã bán xe ngựa và mọi thứ trên xe để đổi lấy bạc, ông ấy cũng đã mua ít lương khô để mang theo. Chu đại lang mua ba thanh đao sắc cùng một số chủy thủ có thể buộc buộc vào chân.

Đến tối họ đã bỏ ra mười lăm lượng bạc mua mua chuộc những người thủ thành để dùng giỏ đưa họ xuống thành.

May mắn rằng hiện tại là đêm khuya, những người chạy nạn sang vùng này vẫn còn đang ngủ.

Liễu Phán Nhi hạ giọng thì thâm với Chu Tự Thành: "Di phụ, biểu ca, chúng ta phải đi nhanh lên, không nên ở lại đây lâu, nếu để những lưu dân kia thấy chúng ta, bọn họ sẽ cướp đồ của chúng ta mất."

Những lưu dân này đều là người chạy nạn từ thành Tây Bắc, nhưng lại không được vào thành, hiện giờ trong lòng bọn họ đang rất giận dữ, vào những lúc thế này, ngay cả những người tốt bụng cũng có thể trở kẻ xấu bất kỳ lúc nào.

"Được, chúng ta đi ngay bây giờ. Chu Tự Thành lo lắng cho người nhà cũng muốn rời đi sớm.

Ba người đi trên đường, không gây ra tiếng động nào. Đi mãi đến nửa đêm, vả lại ban ngày họ đều bận rộn nên đến giờ ai cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Liễu Phán Nhi thấy Tự Thành thở dốc thì nhắc nhở: "Di phụ, chúng ta tìm nơi nào đó khuất gió đốt lửa, ăn chút gì rồi đợi đến sáng hôm sau hẳn đi tiếp."

Chu Tự Thành cũng biết rằng bây giờ không phải là thời điểm cậy mạnh, ông ấy gật đầu: "Được, chúng ta tìm một nơi khuất gió an toàn một chút, để đề phòng có thú dữ.”

Liễu Phán Nhi đã tính trước, tự tin nói: "Di phụ, biểu ca, con từng đi một mình từ thành Tang đến thành Tây Bắc, con biết cách để tìm được nơi an toàn ở bên ngoài."

Nghe được điều này, Chu Tự Thành thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra đoạn đường này phải nhờ ngươi nhiều rồi."

Chu đại lang đứng đối diện với Liễu Phán Nhi, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Biểu muội thật lợi hại."

Liễu Phán Nhi khiêm tốn: "Biểu ca quá khen rồi, hai người mau đi theo ta."

Sau khoảng chừng nửa canh giờ, cuối cùng Liễu Phán Nhi đã tìm thấy một tảng đá lớn, nơi này có gió không quá lớn lại khá khô ráo cũng gân với nguồn nước. "Biểu ca, huynh đi kiếm củi; di phụ, người ngồi đây nghỉ một lát, con sẽ đi lấy nước." Liễu Phán Nhi phân phân công, nàng cũng nhanh chóng chuẩn bị thức ăn.

Chu Tự Thành lắc đầu: "Phán Nhi, ngươi ở lại đây dọn dẹp, để ta đi lấy nước cho." Liễu Phán Nhi không từ chối: "Di phụ, lúc lấy nước nhớ cẩn thận, đừng để bị trượt chân."

"Đừng lo, ta vẫn có thể làm được mấy chuyện thế này." Chu Tự Thành hơn bốn mươi tuổi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh. Còn lại một mình Liễu Phán Nhi, nàng đi kiếm thêm cỏ khô ở xung quanh để lát nữa nhóm lửa, sau đó bẻ gãy mấy cành cành cây rồi dựng thành một cái giá.

Chờ đến khi Chu đại lang mang củi trở về, Liễu Phán Nhi đã sử dụng mồi lửa nhóm lửa xong, cái nôi nhỏ cũng được treo lên giá.

Chu Tự Thành lấy nước về, đem đổ vào nồi, khi nước sắp sôi, Liễu Phán Nhi đổ mì dầu vào trong.

Màn thầu được đặt trên lửa nướng, lớp vỏ bên ngoài vừa vàng vừa giòn.

Thế là, cả ba người cùng nhau ăn dưa muối, màn thầu nướng và uống canh mì dầu đặc quánh, trong nháy mắt cảm thấy ấm áp hơn hẳn.

Sau khi ăn no, lại đi nhặt củi để đủ dùng, họ bắt đầu nghỉ ngơi ở phía sau tảng đá lớn.

Thay phiên nhau canh lửa, đến khi mỗi người đều ngủ được bốn canh giờ thì trời cũng đã sáng.

Sau khi ăn sáng xong, họ tiếp tục hành trình, đi thẳng một đường đến thành Tây Bắc.

Trên đường, họ gặp rất nhiêu người chạy nạn khác, nhìn thấy nhóm người Liễu Phán Nhi bọn họ cũng muốn hỏi về tình hình ở phía trước, còn Liễu Phán Nhi cũng muốn hỏi về tình hình cụ thể của thành Tây Bắc.

Một hán tử ôm theo đứa trẻ nói: "Sau khi những tên man rợ kia đột nhập vào thành, bọn chúng bắt đầu g.i.ế.c người đốt nhà, từ người lớn đến trẻ nhỏ, chỉ cần để bọn chúng thấy được thì chắc chắn sẽ không thả cho qua."

Liễu Phán Nhi nhanh chóng hỏi: "Vậy đại quân của chúng ta ở đâu? Chẳng ai nghĩ cách cứu viện sao?"

Gương mặt của vị hán tử chất đây buồn bã, trong nhà chỉ còn lại ông ta và nhi tử, những người khác đều đã chất.