Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 619




Mạnh Thế Đức gật đầu, cười sang sảng, vì sau này còn phải giao thiệp với Lý Nguyên Thanh nên hắn rất khách khí: "Đúng vậy, sau khi phục mệnh, bệ hạ đã ủy thác một trách nhiệm nặng nề cho ta, sang năm ta sẽ trở thành chỉ huy sứ đạo Giang Nam."

Lý Nguyên Thanh mỉm cười, có hơi sửng sốt, hắn từng loáng thoáng nghe Cố Thiệu nói về việc phải đổi vị trí, không ngờ lệnh điều động lại tới sớm đến thế. Lý Nguyên Thanh chắp tay chúc mừng: "Mạnh huynh thăng chức, Lý mỗ ở tại đây chúc mừng Mạnh huynh. Ta còn đang tò mò bệ hạ sẽ phái ai tới đây? Nếu là ngươi thì ta yên tâm rồi."

Mạnh Thế Đức chắp ta, trong mắt lộ vẻ hâm mộ: "Mặc dù lần này Lý huynh không thăng chức nhưng có thể hồi kinh nhậm chức, hơn nữa ngươi còn có một đại nhi tử không tồi, vậy mà lại là Hầu gia, đúng là hổ phụ vô khuyển tử-" Lúc trước, Mạnh Thế Đức không phục ai cả nhưng bây giờ thật sự tâm phục khẩu phục Lý Nguyên Thanh.

DTV

Hắn dẫn binh đánh giặc không bằng Lý Nguyên Thanh thì thôi đi, dù sao hắn vẫn cảm thấy nương tử của hắn là quý nữ thế gia, lợi hại hơn Lý Nguyên Thanh.

Nhưng nào ngờ cho dù tức phụ của Lý Nguyên Thanh có xuất thân bình thường nhưng người ta lại tự dựa vào bản lĩnh của mình mà đạt dược chức Cáo Mệnh phu nhân nhị phẩm, không cần dựa vào trượng phu cũng có thể có được vinh dự vô tận.

Vậy cũng thôi đi, bây giờ đại nhi tử của Lý Nguyên Thanh, tuy là dưỡng tử nhưng còn thân hơn thân nhi tử đã lấy được tước Hầu.

Nghe lão cha nói, mỗi năm, công nghệ chế tạo đồng hồ và ngọc lưu ly đó có thể đem lại lợi nhuận đến mấy triệu lượng bạc cho bệ hạ.

Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi quả thật lợi hại. Đại nhi tử mười hai tuổi đã là Hầu gia, hơn nữa còn là quan lục phẩm ở công bộ, là quan viên nhỏ tuổi nhất trong triều nhưng chức quan lại không nhỏ.

Nghe nói quan phục mà cậu nhỏ mặc được bệ hệ tự mình sai lễ bộ may, dù sao cậu vẫn chỉ là một đứa nhóc mới lớn, dáng người cũng nhỏ.

Lão cha biết hắn và Lý Nguyên Thanh có quan hệ tốt nên muốn gả nữ nhi của Mạnh gia cho Lý Đại Bảo, ai ngờ lại nghe tin Lý Đại Bảo và tôn nữ của Lan Lăng Hầu đính hôn.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Mạnh Thế Đức đều cảm thấy thẹn, lúc mười hai tuổi hắn đang làm gì nhỉ?

Nghịch ngợm phá phách, lười biếng bị đánh, đúng là mất mặt.

Hiện tại, hắn có ba nhi tử, có lẽ có thể thử phát triển?

Lý Nguyên Thanh cười nhẹ: "Quá khen rồi, là do hài tử biết tranh đua."

Mạnh Thế Đức cười: "Hài tử nhà ngươi đúng là có tiền đồ, ta có ba nhi tử, đứa lớn nhất đã mười bốn tuổi, hay là chúng ta định thân đi?”

Nghe vậy, Lý Nguyên Thanh lập tức từ chối: "Chuyện hôn nhân đại sự đều do phu nhân ta lo liệu, ta không thể tự quyết định."

Kim Lăng Hầu đứng cạnh bật cười: "Mạnh tướng quân, A Dung nhà ta còn nhỏ, không cần bàn chuyện hôn sự sớm vậy đâu."

Mạnh Thế Đức sửng sốt, lúc này mới nhớ tới đại nữ nhi của Lý Nguyên Thanh là thân sinh nữ nhi của Kim Lăng Hầu.

"Ha ha, ta chỉ nói vậy thôi, có điều tiểu tử nhà ta cũng không tệ, đến lúc đó ta sẽ dẫn tiểu tử không ra hồn nhà ta tới thăm Hầu gia."

Kim Lăng Hầu cười: "Hổ phụ vô khuyển tử, hài tử của Mạnh tướng quân chắc chắn cũng không tệ."

Mạnh Thế Đức nghe Kim Lăng Hầu khen nhi tử của hắn thì rất vui vẻ. Kim Lăng Hầu từ chối cũng là do chưa gặp nhi tử của hắn thôi.

Sau này, khi làm việc ở Kim Lăng, làm thân với Kim Lăng rồi thì có thể thường xuyên ghé thăm, nói không chừng chuyện hôn sự này có thể thành.

Lý Nguyên Thanh nghe không lọt tai nhưng cũng biết không thể từ chối quá thẳng thừng.

Tuy nhiên, lúc Lý Nguyên Thanh và Kim Lăng Hầu ở riêng, hai người họ đã thống nhất vê chuyện hôn sự của Lý Dung.

Nếu Kim Lăng Hầu hồ đồ định ra hôn sự cho Lý Dung, Lý Nguyên Thanh sẽ đánh ông ta.

Kim Lăng Hầu không chỉ đẹp mà còn có tài văn chương, thường xuyên trao đổi thơ văn với Cố Thiệu, Lý Nguyên Thanh nghe họ nói nghe lọt vào sương mù.

Đối với Lý Nguyên Thanh, có thể ra tay thì chắc chắn sẽ không nói nhiều, lấy ưu thế của mình để đối phó với điểm yếu của Kim Lăng Hầu, một mình hắn có thể đánh mười mấy người như Kim Lăng Hầu. Ngay lúc buổi tiệc vừa mới bắt đầu thì bên ngoài đã có người tới truyền chỉ.

Liễu Phán Nhi và đại nương, thẩm tử đang đứng cạnh cửa nói chuyện phiếm, giỡn với bọn nhỏ, nghe thấy có người truyên chỉ thì lập tức đi ra.

Vừa nhìn đã thấy Lương Bảo.

"Lương công công và hai vị tiểu công công chắc cũng một mỏi, vội vã cả chẳng đường rồi, mời vào trong." Liễu Phán Nhi nói, đám người Lý Nguyên Thanh cũng bước ra. Lúc này, Liễu Phán Nhi còn chưa biết chuyện Lý Nguyên Thanh sắp được điều đến kinh thành, chỉ nghĩ đây là ân sủng và tín nhiệm mà bệ hạ dành cho họ. Lương Bảo mỉm cười: "Ta chạy vội ngày đêm, rốt cuộc cũng đến kịp tiệc mừng một trăm ngày của Cát Tường tiểu thử, để tạp gia tuyên đọc thánh chỉ trước rồi sẽ ôn chuyện cũ với Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân sau.”

Liễu Phán Nhi đồng ý: "Vậy Lương công công nghỉ một lát đã, để ta sai người dọn bàn thờ."

Những người tới tham gia buổi tiệc nghe nói bệ hạ phái Lương công công tới càng ngạc nhiên, mừng rỡ, thảo luận sôi nổi. Bàn thờ chưa dọn xong thì mọi người đã rối rít quỳ xuống, chờ đợi tiếp chỉ.

Lý Nguyên Thanh, Mạnh Thế Đức và Kim Lăng Hầu cũng vội bước ra, sau khi thu dọn xong mọi thứ thì rối rít quỳ xuống. Lúc nãy, Liễu Phán Nhi nghe thánh chỉ này có thể liên quan đến nữ nhi Lý Vi nên đã đội một cái mũ nhỏ, mặc áo khoác dày cho nữ nhi rồi ôm nữ nhi từ trong nhà chạy ra tiếp chỉ.

Lương công công thấy vậy thì liếc mắt nhìn sang, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ: "Cát Tường tiểu thử thật xinh đẹp, tạp gia về còn phải nói cho bệ hạ, Hoàng hậu nương nương và Cửu công chúa biết."

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Đa tạ bệ hạ, Hoàng hậu nương nương và Cửu công chúa đã yêu thích.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lương Bảo bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ.

Lần này, mặc dù chức Cáo Mệnh của Liễu Phán Nhi không tăng cấp nhưng Cát Tường tiểu thư lại được ban thưởng rất nhiều thứ.

Không chỉ vậy, điều lệnh của Lý Nguyên Thanh cũng tới, sang năm, sau khi giao mọi việc cho Mạnh Thế Đức, Lý Nguyên Thanh sẽ về kinh thành tiếp nhận chức thống lĩnh quân tiên phong cánh trái.

Tuy vẫn là quan nhị phẩm nhưng là quan trong kinh thành cũng xem như tiết kiệm hơn.

Không phải tâm phúc của bệ hạ thì hoàn toàn không thể nào có chức vị đó.

Sau khi tuyên chỉ xong, Liễu Phán Nhi mới biết Lý Nguyên Thanh sắp được điều về làm quan ở kinh thành.

Không chỉ vậy, Cát Tường Lý Vi vừa sinh cũng được ban thưởng rất nhiều thứ, đây là vinh dự vô tận.

Lý Nguyên Thanh tiếp chỉ, hô to vạn tuế ba lần.

Sau khi mọi người tiếp chỉ, Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi mời Lương công công vào nhà.

Lý Nam không thèm ăn cơm nữa, chạy nhanh tới kéo tay Lương công công. "Lương bá bá, dạo này trời rất lạnh, còn có tuyết rơi nữa, người ở lại nhà ta ăn Tết có được không?”

Nghe giọng nói mềm mại, ngọt ngào của Lý Nam, nhìn khuôn mặt mũm mm, nhỏ nhắn của bé, Lương Bảo mỉm cười, cúi nguoiom Ly Nam.

Hiện tại, Lý Nam chỉ mới năm sau tuổi, hắn ta còn có thể ôm bé, sau này bé lớn thì không ôm nổi nữa rồi.

"Nếu thời tiết không tốt thì tạp nha sẽ ở lại đây nghỉ ngơi vài ngài, đúng lúc bệ hạ, hoàng hậu nương nương và Cửu công chúa cũng nhờ tạp nha chuyển lời giúp." Mạnh Thế Đức đứng sau nghe vậy thì không ngừng hâm mộ.

Dù sao hắn cũng xem như là người tài giỏi, đẹp trai trong cùng lứa, cực khổ xây dựng công lao trên chiến trường, giờ có thể một bước lên mây, trở thành chỉ huy sứ đạo Giang Nam.

Nhưng nếu so với cả nhà Lý Nguyên Thanh thì thật sự không bằng.