Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 614




"Cha, ta thấy người trong sơn trại này không nhiều, nhìn xem mấy người giám sát chúng ta cũng chỉ có mấy lão già, hay là chúng ta chạy trốn đi?" Lý lão gia vỗ đầu nhi tử: "Trên này lạnh hơn dưới núi rất nhiêu, hơn nữa mới làm tí việc đã thở không nổi rồi, có thể thấy núi nơi này rất cao." "Chúng ta không biết từ nơi nào bị đưa lên núi, cho dù có trốn được ra ngoài, nhỡ đâu gặp phải thú dữ, còn không bố cho thú dữ xỉa răng ấy." Lý Nguyên Lượng tức giận, vất cái cuốc trong tay đi: "Cha, vậy chúng ta phải ở đây làm đồng cả đời sao? Hay là chúng ta hối lộ bọn họ đi? Chỉ cần bọn họ thả chúng ta ra, khi nào tới được Kim Lăng, chúng ta sẽ thưởng lớn cho họ, bảo đảm tuyệt đối sẽ không bao giờ báo thù." "Nếu bọn họ không tin lời chúng ta, chúng ta có thể cho người ở lại làm tin, như vậy chắc cũng phải thả chúng ta thôi nhỉ?"

Lý Nguyên Lượng nói xong lời này, những người khác cũng đều sáng mắt.

Lý Nguyên Công gật đầu liên tục, chờ không nổi nói:

"Nguyên Lượng, ngươi thông minh như vậy, ở lại đây, nhất định có thể sống tốt." "Đợi bọn ta đến Kim Lăng, sau khi đưa tiền cho đám người này, quyết không báo thù, sau khi bọn họ trở về cũng sẽ tha cho ngươi."

Lý Nguyên Lượng nghe vậy nhất thời tức không thở được: "Lý Nguyên Công cái tên hỗn đản này, biện pháp ta nghĩ ra mà ngươi lại muốn để ta ở lại."

"Ngươi là đại ca, ngươi ở lại, đợi bọn ta trở về, giao tiền xong bảo bọn họ cũng thả ngươi ra, cũng như nhau."

Lý lão gia thấy hai nhi tử tranh cãi không thôi, thấy đây là một biện pháp tốt, nhưng không làm thì không thể mau chóng thoát ra: " Hai tên hỗ đản các ngươi, im miệng hết cho ta."

Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Lượng lúc này mới bình tĩnh lại, không giống như đấu gà nữa, vươn vươn cái cổ như là chuẩn bị đánh nhau đến nơi.

Hu Hai huynh đệ nhìn mà chán ghét nhau.

Hổ tử lắc lắc tay gia gia: "Gia gia, chúng ta mau rời khỏi đây đi, ở chỗ này ăn cứ như lợn vậy, chúng ta còn phải đi Kim Lăng hưởng phúc chứ!"

Lý lão thái cũng khẩn cầu: "Đúng vậy, đương gia à, nghĩ cách đi, để chúng ta sớm ngày rời khỏi đây. Ta thật sự một khắc cũng không muốn ở lại cái chốn này nữa.”

Nhưng lời này của Lý lão thái vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về bà ta rồi.

Dẫn theo cái lão thái thái này, trên đường đi vừa tốn sức, mà hơn nữa đây còn là mẫu thân ruột của Lý Nguyên Thanh nữa. Đến lúc tới Kim Lăng, Lý Nguyên Thanh tuyệt đối không thể không cứu thân nương được.

"Bây giờ đã đến lúc chúng ta phải ra quyết định rồi, không thể chần chừ được nữa." Lý lão gia trâm ngâm một lúc, giống như phải ra một quyết định vô cùng khó khăn vậy: "Bà là mẫu thân của Nguyên Thanh, nếu ở lại đây, cho dù nó có là vì danh tiếng thì cũng không thể không bỏ tiền ra cứu bà."

Lý lão thái nghe vậy, bụp một tiếng quỳ xuống đất: "Đương gia à, không thể được đâu, ta đã chừng này tuổi rồi, từ trước đến giờ chưa bao giờ rời xa ông, ta không nỡ rời xa ông đâu!"

"Lúc không có ta ở bên cạnh, làm sao ông có thể ăn ngon mặc ấm được chứ? Buổi tối làm sao mà ông ngủ ngon giấc được?" Lý lão gia lại không cho là vậy, rời khỏi đây, đến được Kim Lăng rồi.

DTV

Phụ thân của Lý chỉ huy sứ, muốn nữ nhan the nao ma khong co? Ai ma hiem lạ gì một lão thái bà chứ?

Nhưng nhi tử thì khác, đó là căn cơ của cả nhà, là hương hoả của cái nhà này. "Ngươi cái người làm mẹ này, sao có thể nói như thế chứ? Bà không muốn bảo vệ con, ngược lại còn muốn để chúng nó ở lại cái nơi nguy hiểm thế này, bà xứng đáng làm mẹ sao?”

Lý lão thái nghe trượng phu nói vậy tức đến run người, chỉ vào Lý lão gia: " Ông còn làm cha đó, sao ông không ở lại đi? Đợi lúc nào ta đến Kim Lăng rồi, ta cũng sẽ bảo Nguyên Thanh bỏ tiên ra chuộc ông."

Lý lão gia thấy Lý lão thái vậy mà dám cãi lại ông, liền tiến lên tát cho bà ta mấy cái: "Trượng phu là trời, ta nói thế nào thì là thế ấy, dám phản kháng lại ta, ta sẽ đánh bà." "Nguyên Công, Nguyên Lượng, để mẫu thân các ngươi ở lại đây, các ngươi có đồng ý không? Hổ Tử vẫn còn nhỏ, không đồng ý thì các ngươi bốc thăm đi, ai bốc trúng thì người đó ở lại." Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Lượng là quỷ ích kỷ do Lý lão gia và Lý lão thái bồi dưỡng ra, sao có thể vì mẫu thân già mà tự nguyện ở lại cơ chứ? Lý Nguyên Công nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Mẫu thân, nhi tử vẫn còn trẻ, hơn nữa trên đường còn phải hầu hạ cha, người vốn dĩ thân thể đã suy yếu, còn phải đỡ người theo sẽ ảnh hưởng đến tốc độ." "Người cứ an tâm mà ở đây đi, bọn ta trở về trước. Đợi khi nào đến được Kim Lăng, đi tìm lão Tam, để cho hắn bỏ tiền ra chuộc người về."

Lý Nguyên Lượng vội vã gật đầu: " Mẫu thân, bọn ta là nhi tử của người đấy, người không thể không bảo vệ bọn ta chứ? Đợi khi nào bọn ta thoát ra ngoài, nhất định sẽ quay lại cứu người."

Vốn dĩ Lý lão thái chỉ tức giận trượng phu vong ân phụ nghĩa, bạc tình bạc nghĩa, nhưng bây giờ khi nghe được hai nhi tử của mình nói vậy, tức run người, cái tay chỉ vào hai thằng con trai run rẩy không thôi.

“Hai tên súc sinh các ngươi, lão nương khi đó sinh ra các ngươi còn không bằng sinh ra một con chó. Chó còn biết báo ơn, các ngươi vậy mà dám để lão nương ở lại hang ổ của thổ phỉ"

"Ta thương các ngươi như thế, mà các ngươi lại hiếu kính ta như vậy sao? Trước kia ta bóc lột lão Tam để bù vào cho các ngươi, các ngươi quên ta tốt với các ngươi như nào rồi sao?" "Còn có lão già nhà ngươi nữa, ngươi tưởng ta không biết mấy cái chủ ý linh tinh trong đầu ngươi sao? Người đến tuổi già, thăng quan phát tài c.h.ế.t thê tử, ta c.h.ế.t rồi, ngươi sẽ chơi với mấy con tiểu yêu tỉnh ấy gì."

"Các ngươi nằm mớơ..." Nhưng là lời này còn chưa nói xong, đã bị Lý lão gia dùng lực đánh thẳng vào gáy, trực tiếp ngất đi rồi.

Ánh mắt không cam tâm của Lý lão thái thẳng tắp trượt xuống đất, ngất đi rồi.

Lý lão gia thấy bộ dạng hai nhi tử chấn kinh: "Nhìn gì mà nhìn? Ta làm thế này đều là vì các ngươi, không thì các ngươi ở lại đây đi?"

Nữ nhân đều là người ngoài, Lý lão gia phân biệt rất rõ ràng.

Lúc đầu có thể bán con dâu tôn nữ, bán nữ nhi, bây giờ đến nước này rồi, đương nhiên cũng không do dự chút nào lựa chọn để lão thái bà ở lại.

Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Lượng nghe vậy, vội vã lắc đầu: "Tất cả đều nghe cha.”

Có thể sớm ngày trở về, đương nhiên là nguyện ý, ai cũng không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này.

Lý lão gia nói với ông lão Hoắc đến kiểm tra: "Vị tráng sĩ này, ngươi làm sao mới có thể thả bọn ta ra? Cần tiền sao? Nhi tử của ta ở Kim Lăng rất có tiền, khi nào tới đó, ta liền cho các ngươi."

Ông lão Hoắc vừa mới rời đi không xa, mơ mơ hồ hồ nghe thấy bên này nói chuyện, không ngờ lão Lý này lại có thể đánh ngất lão thái thái, để lưu lại làm con tin.

Loại người này thật đúng là đủ xấu xa, đủ vô tình, quả thực có thể làm ra những chuyện mà Chu lão đệ nói.

Nếu như chỉ là những thân thích khó đối phó bình thường, Chu lão đệ cũng không phải tốn hết tâm sức đưa người đến trên núi.

Bây giờ các nhi tử đều đã xuống núi, có cuộc sống yên ổn rồi.

Đám hỗn đản như này, nếu như đã lên núi rồi, hơn nữa còn bị ông trói chặt rồi, vậy bất luận thế nào cũng không thể thả bọn họ ra.

Vị có tiền ở dưới núi đó rất giảo hoạt, cũng rất lợi hại, chỉ vì chút bạc, rất có khả năng sẽ tan cửa nát nhà.

"Bọn ta không cần tiền, chỉ cần có người làm việc, các ngươi thành thật chút, đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn."