Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 610




Số bạc trên người bọn họ, đã dùng để tiêu vào việc lớn, dư lại mười mấy lượng bạc, sau đó mua hai cái giường. "nhi tử của ta mở tiệm tạp hóa, các ngươi cần gì, qua bên đó mua, giá cả cũng rẻ." Hoắc lão đại và Hoắc lão nhị nở nụ cười chân thanh, Da tạ chu thúc, chúng ta có ngày hôm nay, ít nhiều đều nhờ chu thúc giúp đỡ." Hai huynh đệ trực tiếp mua hai con gà, hai con vịt, đem đến Chu gia. Ông cụ Chu cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy. Lão tam- nhi tử của ông cụ Chu đem chăn bông cùng đệm giường sang, còn có nồi chén gáo bồn, đặt trên xe đẩy, cùng đưa hai huynh đệ hắn qua đó. Không chỉ như thế, ông cụ Chu còn mời hai huynh đệ họ ăn cơm. Mới vừa xuống núi, hai huynh đệ vẫn nhớ kỹ lời dặn dò của phụ thân là không thể uống rượu, cho nên sau khi ăn cơm, hai huynh đệ liền về nhà.

Đứng ở trong viện tử rộng rãi của mình, Hoắc lão đại kích động không thôi, đôi mắt cũng đỏ lên.

"Nhị đệ, những căn phòng hai bên trái phải này đều là của chúng ta! Đệ ngày mai hãy trở về, nói với phụ thân về sự tình bên này."

"Đem nhân sâm lớn nhỏ của nhà chúng ta về đây, bán đi toàn bộ, mua thêm ba cái trạch tử, huynh đệ ba người chúng ta, thêm hai nhà nhị thúc cùng tam thúc, cũng muốn mua viện tử."

Hoắc lão nhị gật đầu,Đại ca yên tâm, sáng mai đệ liền quay trở về. Nhị thúc cùng tam thúc, đến lúc đó cũng sẽ xuống."

"Có nhiều viện tử như vậy, cũng đủ cho chúng ta ở! Nếu sau này có tiền, còn có thể mua thêm!" Nghỉ ngơi Ở nơi xa lạ, hai huynh đệ có chút khẩn trương.

Nhưng khi nhìn thấy có người tuần tra và người canh gác qua lại, hai huynh đệ lúc này mới thấy yên tâm.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Lão Nhị lại khởi hành về núi.

Lần này lúc rời đi, ông cụ Chu còn thuê giúp một con lừa, đi cũng nhanh hơn.

Tối hôm đó, Hoắc Lão Nhị đã về đến trong trạch viện ẩn trên đỉnh núi.

Hoắc Lão Hán nghe thấy nhi tử thứ nói một gốc nhân sâm bán được tận hai trăm lượng bạc, hơn nữa còn mua được ba căn viện lớn thì càng kích động hưng phấn không thôi.

Ông già Chu này không có lừa hắn.

"Cha, người theo chúng con xuống núi đi?" Hoắc Lão Nhị thúc giục,Dưới chân núi tốt lắm, bây giờ là mùa đông da lông cũng rất đáng tiền, còn đắt gấp đôi giá chúng ta bán cho thương lái cor

Lão Hoắc nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, Bọn ta còn phải ở trên núi trông chừng mấy người kia cơ, không thể xuống núi. Ba huynh đệ các con, cùng với Nhị thúc Tam thúc của các con, đưa vợ con cùng xuống núi đi."

Nếu đã không khuyên nổi, Hoắc Lão Nhị cũng không khuyên nữa.

Hoắc Lão Nhị dẫn theo Nhị Thúc, Tam Thúc, còn có các huynh đệ khác cùng nhau xuống núi, mỗi người bọn họ đều vác trên lưng nào là nấm, là dược liệu hái trên núi, còn có da lông nữa.

Nữ nhân trong nhà thì ôm theo hài tử, vô cùng vui vẻ vì được xuống núi.

Ba bốn chục người ram ram rộ rộ như vậy xuôi theo con đường đi hướng về phía huyện Thôi Dương.

Có lẽ do trong núi quá lạnh, mới sáng sớm đã lên đường, có đứa trẻ đã ốm phát sốt rồi.

Ốm còn rất nặng, đứa nhỏ đã sốt đến phát run cầm cập.

Đứa nhỏ này là tiểu nhi tử nhà Hoắc Lão Đại.

Hoắc đại tẩu xót con, sợ kéo dài lâu đứa nhỏ không chịu nổi," Nhị đệ, ngươi mau cõng đứa nhỏ đến huyện thành khám bệnh trước đi, đợi chúng ta đi bộ qua đó, nó sốt cao quái"

Hoắc Lão Nhị nghe thấy vậy liền lập tức bỏ hết đồ trên lưng lừa xuống, Đại tẩu, đưa đứa bé cho ta..."

Tiểu hài tử khó chịu đến mức khóc to, cổ họng cũng sắp gào rách rồi.

Mọi người đều vô cùng lo lắng.

Lúc này đoàn người Liễu Phán Nhi vừa hay đi ngang qua.

Tai Lý Nam vô cùng nhạy bén, từ tít đằng xa đã nghe thấy tiếng trẻ nhỏ khóc, Nương, mọi người mau lên, con nghe thấy phía trước có người khóc."

Liễu Phán Nhi cũng mơ mơ hồ hồ nghe thấy, Hình như vậy, Báo Tử, mau đi xem xem sao." "Vâng, phu nhân!" Báo Tử vâng lệnh, cưỡi ngựa lên trước xem tình huống thế nào. Sau khi Báo Tử đi thăm hỏi xong thì biết có người bị bệnh, hắn còn đích thân lên xem xét, quả thực là như vậy, không phải giả. Báo Tử quay về bẩm báo, Liễu Phán Nhi vừa nghe thấy trẻ nhỏ sốt co giật cũng vô cùng lo lắng. Liễu Phán Nhi đích thân xuống xe, đi tới xe ngựa của Tống đại phu ở phía sau, Tống Đại Phu, phía trước có trẻ nhỏ bị bệnh, phiên người cùng ta xuống xe, đi xem xem đứa nhỏ thế nào." Tống đại phu lương y như từ mẫu, nghe thấy có người bị bệnh liền lập tức đáp ứng,"Phu nhân đợi một chút, Tống mỗ ta xuống ngay đây."

Tống đại phu bước xuống, cùng Liễu Phán Nhi đi qua.

Liễu Phán Nhi mắt thấy một vị tráng hán cưỡi trên con lừa già, trên lưng cống một đứa nhỏ chuẩn bị đi, liền gọi to một tiếng," Tráng sĩ phía trước kia, đợi một chút, ở đây có đại phu, cũng có thuốc." Sơn dân ở bên đường, vốn dĩ bởi vì không có chứng minh thân phận, lúc này đang trốn ở bên đường, không dám lên tiếng, nhường đường cho đoàn người Liễu Phán Nhi đi qua.

Lúc này nghe thấy lời của Liễu Phán Nhị, hơn nữa còn dẫn theo một ông cụ tóc bạc phơ bước tới, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Phu nhân nhà giàu đều lương thiện như vậy sao?

Mẫu thân của đứa nhỏ bị ốm Hoắc đại tẩu nghe thấy liền quỳ xuống trước mặt Liễu Phán Nhi,"Đa tạ phu nhân cứu nhi tử của ta, nhi tử của ta mới năm tuổi, tối hôm qua vẫn còn khoẻ khoắn. Sáng sớm đã khởi hành, bị trúng gió rồi."

Hoắc Lão Nhị phía trước nghe thấy Liễu Phán Nhi cũng lập tức quay người, từ trên lưng lừa nhảy xuống.

"Phu nhân cứu mạng, chỉ cân phu nhân cứu chất nhi của ta, cả nhà chúng ta nhất định cảm tạ phu nhân."

Đại ca vẫn còn đang ở trấn Cát Tường đợi cả nhà xum họp sống những ngày hạnh phúc. Nếu như chất tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phụ thân và đại ca nhất định rất đau buồn.

Liễu Phán Nhi gật đầu, thanh âm dịu dàng,"Bên ngoài lạnh, A Dung, con dẫn đệ đệ muội muội đến xe ngựa của dì Tiểu Hoa nhé."

Lý Dung biết mẫu thân đang bận nên vội vàng xuống xe, dưới sự hộ tống của thị vệ dẫn theo đệ đệ muội muội cùng xuống, đi về chiếc xe ngựa ở đằng sau.

Xe ngựa của Liễu Phán Nhi rất rộng rãi, Hoắc Lão Nhị đưa đứa nhỏ lên xe, Tống đại phu cũng lên xe, lập tức bắt mạch cho đứa nhỏ, bắt đầu điều trị.

Hoắc Lão Nhị và Hoắc đại tẩu lên xe ngựa,"Đại phu, cầu xin ông, nhất định phải cứu được chất tử của ta."

Tống đại phu động viên,"Đừng vội, để ta xem xem."

"Quả thực là nhiễm phong hàn, chỗ ta đây có thuốc viên, cứ uống tạm trước, đến huyện thành ta lại kê thuốc sắc thuốc cho, uống liên ba bữa sẽ khỏi thôi." Nói xong, Tống đại phu lấy ra hộp thuốc từ chỗ dược đồng, sau đó lấy ra một bình thuốc ở trong đó, đổ ra hai viên thuốc nhỏ.

Trên xe ngựa đã có sẵn nước ấm, Liễu Phán Nhi chỉ chỉ cái cốc bên trên” Mau rót nước ra, cho đứa bé uống thuốc." Hoắc đại tau ay náy,"Cái cốc này tốt quá, chúng ta lỡ làm bẩn cốc rồi."

Liễu Phán Nhi lắc đầu, ánh mắt chân thành," Cốc dùng qua có thể rửa sạch, không có gì to tát cả. Lại nói nữa, cốc chỉ là đồ vật vô tri, mạng của đứa nhỏ quan trọng hơn. Mau lên, đừng lê ma nữa." Hoắc Lão Nhị vội vã thúc giục,"Đại tẩu, đến trấn Cát Tường, một cây nhân sâm của chúng ta có thể bán tận hai trăm lượng bạc, có thể trẻ được ân tình của phu nhân.”

Liễu Phán Nhi nhướng mày, trấn Cát Tường?

Những người này muốn đến trấn Cát Tường sao?

Hoắc đại tẩu cầm lấy cái cốc, đổ nước ấm vào rồi đút thuốc cho đứa nhỏ.

Tống đại phu sợ đứa nhỏ sốt hồ đồ cắn phải lưỡi, liền lấy mùn gỗ cho đứa nhỏ cắn chặt, còn châm cứu cho đứa nhỏ nữa.

Cũng may trên xe ngựa ấm áp, vạch quần áo ra châm cứu cũng không bị lạnh. Qua một lúc sau, đứa nhỏ dần dân không co giật nữa, hơn nữa cơn sốt cũng rút lui đi một chút. Tống đại phu kiểm tra đứa nhỏ lần nữa, lúc này mới thở phào một hơi, may mà không sao. Nếu đứa nhỏ này không được kịp thời chữa trị, lại kéo dài thêm hai ba tiếng đồng hồ nữa thì có khả năng sẽ chịu không nổi. "Khống chế được rồi, chỗ này cách huyện thành còn không tới ba mươi dặm, buổi trưa là tới nơi, đến lúc đó lại sắc canh thuốc nóng, hiệu quả sẽ tốt hơn. Hoắc đại tẩu ôm đứa nhỏ xuống, không dám ngôi lâu trên xe ngựa của phu nhân. Liễu Phán Nhi ngăn lại, người tốt làm đến cùng," Đứa bé vừa mới chuyển biến tốt, cứ để trong xe ngựa đi, ta để Tống đại phu chăm đứa bé cho, người cũng vào trong đi. Đến huyện thành rồi nói tiếp." Hoắc Lão Nhị nhảy từ trong xe ngựa xuống, quỳ xuống đất dập đầu với Liễu Phán Nhi/"Đa tạ phu nhân từ bi

"Không cần, đứng lên đi. Gặp phải trên đường, cũng không thể nào thấy c.h.ế.t không cứu được." Liễu Phán Nhi không có năng lực thì cũng thôi, nhưng nếu đã có khả năng thì sẽ vươn tay cứu trợ người gặp khó khăn.

Nỗ lực ra tay của nàng, rồi cũng sẽ có lúc sẽ cứu được một mạng người.

Lúc trước nàng làm chuyện tốt, có thể là vì công đức, nhưng bây giờ nàng không nghĩ như vậy nữa, nàng hiểu rất rõ hàm ý thực sự của câu nói "Ngheo thì tự lo cho mình, giàu thì giúp cả thiên hạ"

Hoắc Lão nhị trực tiếp lấy ra hai gốc nhân sâm đại khái cũng vài chục năm, Vị đại phu này, vị phu nhân này, cảm ơn các vị, không biết hai cây nhân sâm này có đủ để trả phí chữa trị và bồi thường cái cốc không?”

"Tiểu Thành đại phu của trấn Cát Tường nói, loại nhân sâm chất lượng thế này đáng giá vài chục lượng, giá không rẻ." Nghe nói như vậy, Liễu Phán Nhi ngơ ngác, hỏi: "Ngươi quen biết Tiểu Thành đại phu của Y quán Thành gia trong trấn Cát Tường sao?”

Hoắc Lão Nhị vội vã gật đầu," Ta cùng với một vị thúc thúc định cư ở trấn Cát Tường, bán nhân sâm ở đó, ta không nói điêu. Bây giờ ta đang lên núi đón người thân về trấn Cát Tường, không phải dân tị nạn.

Liễu Phán Nhi lúc này mới hiểu rõ sự việc, những người này đều là sơn dân sống trong núi. Bây giờ cuộc sống dưới núi đã tốt hơn nhiều rồi liền bắt đầu định cư.

Chỉ cần có người dưới núi bảo lãnh cho bọn họ, vậy là được.

"Nếu như đã là người của trấn Cát Tường, vậy nhân sâm này ngươi cứ giữ lại đi, không cần trả tiền." Hoắc Lão Nhị nghe vậy nhất thời vội vã,Phu nhân, làm sao vậy được? Đám dân đen chúng tôi, không thể không biết điều như vậy được."

Liễu Phán Nhi phất tay, cười nhẹ an ủi, Đều là đồng hương, bọn ta cũng là dân trấn Cát Tường, vừa hay tiện đường qua đó."

"Bệnh tình đứa nhỏ cấp bách, nếu bây giờ mau chóng lên đường, có thể đến tối là sẽ đến trấn Cát Tường rồi."

Hoắc Lão Nhị nghe vậy tỏ vẻ vui mừng," Phu nhân cũng là người trấn Cát Tường sao? Vậy khi nào đến nơi, nhà chúng ta nhất định sẽ mang lễ vật tới cảm ta "Đúng rồi, còn chưa hỏi, phu nhân là người nhà hộ lớn nào ở trấn Cát Tường thế?"

Nha hoàn Miêu Nhi tỷ ở bên cạnh bước lên trước đáp: " Phu nhân của chúng ta là Đức Thuy phu nhân, trấn trưởng trấn Cát Tường."

Vừa nghe thấy Đức Thuy Phu nhân, Hoắc Lão Nhị và người già phụ nữ trẻ nhỏ bên đường lần lượt quỳ xuống.

Liễu Phán Nhi thấy vậy bị doạ cho một trận," Mau đứng dậy, không cần quỳ." Hoắc Lão Nhị lúc này càng kích động hơn, không ngờ giữa đường có thể gặp được Đức Thuy phu nhân, hơn nữa còn cứu chất tử một mạng.

"Khoai lang của Đức Thuy phu nhân ở trên núi bọn ta cũng có, cũng bởi vì trồng khoai mà tất cả đám người bọn ta cuối cùng cũng có thể được ăn no rồi."

DTV

Trên núi đất canh tác không nhiều, thu hoạch lương thực cũng ít.