Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 604




Thấy bà bà ngay lập tức đoán đúng mọi chuyện, Lý Anh Phương cực kỳ giật mình: "Nương, nương đã đoán được hết rồi ư?" Tam quả phụ cười, gật đầu, nói: "Đương nhiên rồi. Một quả phụ như ta, nếu không khôn khéo thì sao có thể nuôi lớn thằng bé, sao có thể che chở cả gia đình chạy trốn bình an?" Lý Anh Nương thâm so sánh bà bà và mẫu thân ruột của nàng ta. Nàng ta chợt phát hiện mẫu thân chỉ là một người nữ nhi xấu xa, suốt ngày khóc sướt mướt, chẳng có bản lĩnh gì. Ngược lại, Tam quả phụ mà mẫu thân nàng ta luôn xem thường lại là một người rất ngoan cường. Mặc dù dùng những cách không mấy quang minh chính đại, nhưng khi con người cùng đường, vì sự sống mà làm những việc đó cũng dễ hiểu. Ly Anh Nương kính nể nhìn bà bà: "Nương, trước kia con đã làm rất nhiều chuyện sai trái, cũng đã từng bắt nạt A Phương và A Lệ."

"Chuyện này để con xử lý là thích hợp nhất, Tam ca và Tam tẩu của con đều là người có mặt mũi, không thể để hai người họ mang tiếng xấu được."

"Nương, chuyện này cứ để con làm, như vậy còn có thể khiến Tam ca, Tam tẩu coi trọng con, nợ ân tình của con."

"A Phương và A Lệ cũng sẽ biết ơn con, xóa bỏ hiem khích lúc trước, thật lòng thật dạ xem con là tiểu cô cô."

"Lần này, nương nhất định phải giúp con, không thể để phụ thân, mẫu thân và đám ca ca hút m.á.u của con về đây."

"Nếu không ngăn cản họ, họ không dám làm loạn trước mặt Tam ca, Tam tẩu con nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con.”

"Đến lúc đó, chúng ta không chỉ không sống yên mà còn không làm ăn buôn bán được nữa, những ngày tháng tốt đẹp của con cũng chấm dứt."

Sau khi nghe Lý Anh Nương phân tích, Tam quả phụ rất ngạc nhiên, sau đó bật cười vui vẻ.

Anh Nương, không ngờ con lại thông minh như vậy. Dù sao phụ mẫu con cũng sẽ tới gây rắc rối cho con, quả thật chúng ta không thể ngồi yên chờ chết."

"Nếu muốn ra tay xử lý chuyện này, con tự ra mặt làm thì chắc chắn sẽ rất có lợi."

Nghe bà bà khen, Lý Anh Nương mới yên tâm.

"Nương, nhưng con lại không biết phải làm sao. Con định chờ công công và lão Tam về rồi để họ ra tay."

Tam quả phụ mỉm cười: "Đàn ông là trụ cột gia đình, bình thường không làm việc cũng được nhưng đến lúc mấu chốt thì phải đứng ra gánh vác."

"Con đừng lo vê chuyện này, chờ công công và lão Tam về, chúng ta sẽ thương lượng với nhau chuyện này. Tam quả phụ biết Liễu Phán Nhi rất ghét Lý lão gia và Lý lão phu nhân, nếu không thì lúc đầu đã không dùng thủ đoạn lừa đuổi họ đi.

Mặc dù Lưu Tiểu Hoa là tức phụ của Lý Nguyên Công, cũng là tức phụ của Lý lão gia và Lý lão phu nhân nhưng ngay tại lúc bị họ vứt bỏ, nàng ấy đã sớm căm ghét công công, bà bà và người đàn ông đó.

Lý Phương và Lý Lệ cũng rất ghét đám người tự xưng là người thân này, chỉ hận đám người đó không sớm chết.

Nếu Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh không thích hợp ra tay làm những chuyện dơ bẩn này thì Tam quả phụ thấy để ông cụ Chu và Chu lão tam ra tay là tốt nhất. Chỉ cần có thể giải quyết êm đẹp chuyện này, Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi chắc chắn sẽ coi trọng họ hơn.

Lý Anh Nương và Tam quả phụ nấu cơm, chờ ông cụ Chu và Chu lão tam về.

Hai người họ vừa làm cơm xong, không bao lâu sau, trời đã tối hẳn, ông cụ Chu và Chu lão tam cũng đã về.

Trong lúc ăn cơm, Tam quả phụ kể lại chuyện hôm nay.

"Đương gia, chàng không thể tránh chuyện này được, không thể để Nguyên Thanh và Phán Nhi chịu thiệt, cũng không thể để bọn người đó dây dưa với Anh Nương, để chúng ta chịu thiệt."

DTV

Ông cụ Chu không đồng ý ngay mà cân nhắc thiệt hơn.

Cho dù nói thế nào thì họ cũng là phụ mẫu ruột của Lý Nguyên Thanh. Nếu ra tay nhẹ thì không được gì, không có kết quả.

Nhưng nếu ra tay nặng, lỡ đâu xảy ra án mạng thì Lý Nguyên Thanh sẽ hận ông ta. Chuyện này không dễ xử lý. Chu lão tam thấy phụ thân không trả lời, lại thấy nương tử vội vàng nên lên tiếng dò hỏi: "Chi bằng chúng ta hỏi Tam ca, Tam tẩu đi?" Lý Anh Nương nhéo tay Chu lão tam, tức giận nói: "Cho dù thế nào thì họ cũng là phụ thân và mẫu thân của ta và Tam ca, đây là sự thật không thể thay đổi." "Chúng ta hỏi thẳng trước mặt Tam ca, Tam tẩu, họ chắc chắn sẽ vì mặt mũi, vì không để người khác nắm thóp mà ngăn cản, không để chúng ta làm vậy." "Như vậy thì có khác gì giờ chúng ta mật báo cho họ đây? Không làm được gì cho Tam ca, Tam tẩu, không giúp họ giải quyết được rắc rối gì cả." Chu lão tam do dự: "Nhưng nếu Tam ca nàng không thích chuyện chúng ta định làm thì chẳng phải biến khéo thành vụng à?”

Lý Anh Nương thấy bình thường trượng phu rất thông minh, không hiểu sao giờ lại ngốc vậy chứ?

"Nếu Tam ca ta thật sự quan tâm tới phụ thân, mẫu thân thì đã sớm phái người đi đón họ rồi. Bây giờ, Tam ca không chỉ không nhận họ mà còn không phái người thông báo cho họ, vậy đủ để thấy Tam ca không muốn gặp họ."

"Tam tẩu ta và Tiểu Hoa tỷ lại càng hận họ đến tận xương tủy nhưng hai người họ không thể ra tay làm những chuyện này, dù sao thì họ cũng là người tốt."

Chu lão tam suy tư.

Lúc này, ông cụ Chu đập bàn, bật cười: "Anh Nương nói đúng, quả thật chúng ta không thể nói cho Tam ca, Tam tẩu của Anh Nương biết những chuyện này."

"Hơn nữa, chúng ta ra tay cũng không phải muốn lấy mạng họ, chẳng qua chỉ muốn khiến họ không thể tới trấn Cát Tường thôi, chuyện này cũng không khó." Lý Anh Nương thấy công công đồng ý ra tay, thở phào nhẹ nhõm: "Cha, cũng không thể để họ tới Kim Lăng, để Tam ca con chịu thiệt."

Mọi người nghe xong thì im lặng, suy nghĩ kế sách vẹn toàn.

Một lúc lâu sau, Tam quả phụ chợt cười: "Nếu là trước đây, lúc mỏ đá còn hoạt động, ta đã ném thẳng họ tới đó, bớt được bao việc."

Ông cụ Chu cười: "Mặc dù mỏ bạc Tây Sơn và mỏ sắt Đông Sơn cũng chúng ta không tuyển người bị bắt cóc nhưng không có nghĩa là không có chỗ nhốt đám người đó."

Ba người khác đồng loạt nhìn ông cụ Chu: "Đương gia, chàng định dẫn đám người đó tới đâu vậy?"

Ông cụ Chu cười thần bí: "Nàng đừng lo chuyện này, thôi không nói nữa."

"Mau ăn đi, ăn xong ta còn phải ngủ sớm, nửa đêm phải dậy sớm lên đường. Ta đảm bảo có thể xử lý ổn thỏa chuyện này."

Mặc dù Chu lão tam và Lý Anh Nương rất to mò nhưng ông cụ Chu cũng không chịu nói.

Lý Anh Nương định hỏi lại nhưng Chu lão tam đã ngăn nàng ta: "Trong lòng cha ta tự có tính toán, nàng đừng hỏi nữa."

Lý Anh Nương gật đầu: "Con tin cha."

Ông cụ Chu cười đắc ý: "Yên tâm, ta sẽ xử lý ổn thỏa, chắc chắn sẽ khiến con nở mày nở mặt trước mặt Tam ca, Tam tẩu." "Đến lúc đó, con cứ nói là nhà mình xử lý, cứ ôm hết lên người chúng ta, vậy thì cho dù Tam ca, Tam tẩu con không nói nhưng chắc chắn cũng sẽ nhận ân tình của con." Lý Anh Nương gật đầu: "Cha, con biết rồi ạ. Người cũng nên kiềm chế, đừng để xảy ra án mạng. Mặc dù con vẫn luôn hy vọng không có phụ mẫu như vậy nhưng con cũng sợ không xử lý ổn thỏa được."

Ông cụ Chu cười, trong mắt tràn đầy ẩn ý: "Trong lòng ta tự có tính toán, nếu mọi người đã tò mò đến vậy thì ta sẽ nói cho mọi người biết nhưng không được nói cho người khác biết đó."

Ba người Chu lão tam liên tục gật đầu: "Cha, bọn con chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết."

Ông cụ Chu nhỏ giọng nói: "Ta định tìm người bắt cóc họ, ném tới sơn trại làm việc. Sơn trại này nằm ở vị trí rất khó tìm, là do một người quen cũ của ta lập nên, rất đáng tin."

"Nó không nằm ở biên giới huyện Thôi Dương mà nằm ở bên ngoài, vậy nên ta mới phải đi sớm, nghĩ cách lừa họ khỏi thành rồi mới hành động."