Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 602




Tứ Mao bật cười: "A Phương tiểu thư nói đúng."

Sau khi Tứ Mao đi, Lý Lệ nhìn tỷ tỷ mình:

"Tỷ, giờ chúng ta nên làm gì? Người cha đó đối xử với chúng ta không tốt chút nào."

Lý Phương hu lạnh: “Muội nói bây bạ gì đó? Chúng ta làm gì có cha?”

Nghe vậy, Lý Lệ bật cười: "Đúng vậy, chúng ta không có cha, đoạn tuyệt quan hệ lâu rồi. Vậy bây giờ nên làm gì? Hay là chúng ta nghĩ cách bán họ cho đám buôn người đi?"

Ánh mắt Lý Phương sáng lên: "A Lệ, cách này của muội quá tuyệt."

Nhưng Lý Lệ lại do dự: "Nhưng muội sợ ra tay sẽ làm bẩn tay chúng ta."

Lúc này, Lý Phương lại cười, chỉ cửa hàng tạp hóa Chu gia nằm ở góc xéo đối diện cách đó không xa. Lý Anh Nương đang sửa sang đồ đạc bày biện bên ngoài, ra sức làm việc, nghiêm túc buôn bán để sống qua ngày.

"Muội nghĩ đi, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia, không quan tâm tới Lý lão gia và Lý lão phu nhân cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng tiểu cô cô lại không làm vậy được, họ không chiếm được lợi gì từ chỗ chúng ta, chắc chắn sẽ ra tay với tiểu cô cô."

DTV

Lý Lệ sửng sốt một lát rồi chợt hiểu ra, tỷ tỷ con bé muốn để tiểu cô cô Lý Anh Nương ra mặt.

"Cho dù tiểu cô cô không muốn gặp lại người nhà Lý gia nhưng một mình cô cô cũng không thể ngăn Lý lão gia và Lý lão phu nhân tới được."

Lý Phương mỉm cười: "Bình thường thấy muội cũng thông minh lắm mà, sao giờ lại khờ vậy chứ? Đúng là tiểu cô cô không thể đuổi đám người Lý gia đi được nhưng Chu lão tam và ông cụ Chu đều không phải người dễ đụng, hơn nữa rất khôn khéo, sao có thể để đám người đó hút m.á.u được chứ?”

Lý Lệ ngẫm nghĩ, cảm thấy tỷ tỷ nói cũng có lý: "Tỷ, muội cảm thấy vẫn nên nói chuyện này với thôn trưởng gia gia."

Lý Phương suy nghĩ rồi liên tục lắc đầu, khuyên Lý Lệ không nên làm vậy: "Không được nói chuyện này với thôn trưởng." "Tại sao không được nói?" Lý Lệ tỏ vẻ khó hiểu: "Thêm một người cũng xem như có thêm trợ giúp mà."

Lý Phương bật cười, nảy ra ý hay, trước mắt, hãy cứ làm theo cách của nàng. "Ném đá giấu tay thì đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Muội chờ đi, để tỷ qua chỗ tiểu cô cô mua ít đồ, sẵn tiện nói cho cô cô biết chuyện này, xem thử thái độ của Chu gia?"

Nghe vậy, Lý Lệ giơ ngón cái với tỷ tỷ của con bé: "Tỷ, vẫn là tỷ thông minh, nhanh như vậy mà đã nghĩ được cách đối phó." "Nhiều người biết thì dễ lộ tin tức, lại không giúp được gì mà còn kéo chân sau. Cho dù đã có giấy đoạn tuyệt quan hệ, cũng đã cho tiền dưỡng lão nhưng những kẻ không biết xấu hổ đều không giữ chữ tín."

"Ngược lại thì những người biết liêm sỉ luôn luôn thiệt thòi. Nhân lúc dì Liễu và Tam thúc đều không ở đây, chúng ta cứ tự mình giải quyết đám người Lý gia đó đi, không thể để ảnh hưởng đến danh tiếng của dì Liễu và Tam thúc."

"Cho dù sau này, mọi chuyện bại lộ thì cũng đều do muội làm, không liên lụy đến dì Liễu và Tam thúc. Đây là chuyện mà muội làm cho dì Liễu và Tam thúc."

Lý Phương cười, trong mắt lộ vẻ kiên định: "Đúng, tỷ cũng nghĩ vậy. Nhưng chuyện này là do tỷ làm, muội không biết gì hết. Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng nhằm vào tỷ, không liên quan đến muội." Lý Lệ lắc đầu, kéo tỷ tỷ con bé lại: "Tỷ, không được, để muội đi, tỷ ở lại đây đi."

Lý Phương giải thích, hết sức nghiêm túc nhìn muội muội nàng.

"A Lệ, tỷ và Đại Trụ ca đều là dân chúng bình thường, cho dù danh tiếng không tốt thì ở trấn Cát Tường cũng không ảnh hưởng gì."

"Đây là trấn Cát Tường, mọi người đều biết đám người kia đáng ghét và ác độc cỡ nào, các hương thân sẽ đứng về phía chúng ta."

"Nhưng muội không giống vậy, Cố Tấn thi khoa cử, sau này phải làm quan. Nếu danh tiếng không tốt sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng tiến sau này của hắn. Muội là nương tử của hắn, không thể bị người nắm thóp."

"Nếu muội còn xem tỷ là tỷ tỷ của muội thì nghe lời tỷ đi, nếu không tỷ sẽ giận đó. Tỷ không cho phép muội phản đối chuyện này."

Nghe vậy, Lý Lệ đỏ mắt, nhào tới ôm tỷ tỷ mình: "Tỷ, tỷ đã đối xử tốt với muội, còn lúc nào cũng suy nghĩ cho muội."

Lý Phương mỉm cười, ánh mắt kiên định, ôm muội muội nàng.

"Bởi vì tỷ là tỷ tỷ của muội mà. Tỷ từng nói sẽ hiếu thảo với mẫu thân, chăm sóc tốt cho muội. A Lệ, muội đừng khiến tỷ phải nuốt lời."

Lý Lệ khóc, rất thương tỷ mình, con bé âm thâm thề sau này sẽ đối xử càng tốt với tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ."

Lý Phương cười, lấy khen tay lau nước mắt cho muội muội nàng: "Đừng khóc, tỷ muốn ăn mỳ trộn tương, muội về làm cho tỷ đi." "Chờ tỷ làm xong mọi chuyện sẽ về ăn, nhớ bỏ thêm nhiều thịt cho tỷ, chắc chắn ăn rất ngon”"

"Tỷ..." Lý Lệ lau nước mắt, trong lòng chua xót.

Lý Phương khoát tay, hối muội muội về sớm để nàng tranh thủ sớm tới tìm tiểu cô cô: "Muội mau về đi, đừng để lỡ thời gian của tỷ."

Lý Lệ cứ vậy mà bị Lý Phương ỡm ờ đuổi vê.

Sau khi dặn dò xong tiểu nhị trong cửa hàng, Lý Phương đóng kín cửa, kiểm tra kỹ kho hàng và cửa hàng rồi mới kiên định bước về phía cửa hàng tạp hóa của Chu gia.

Lý Anh Nương đang dọn đồ vào trong, thấy Lý Phương tới thì hơi căng thẳng, trong giọng nói cũng có ý lấy lòng.

"A Phương, con... Con cần gì? Con cứ sai người tới nói một tiếng, ta sẽ tự mình chọn rồi đem tới cho con."

Lý Phương mỉm cười, khom lưng giúp LÝ Anh Nuong don d6 vao.

Trên mặt Lý Anh Nương lộ ve khó hiểu, nàng ta không quá thông minh nhưng dưới sự khuyên bảo của trượng phu và dưỡng mẫu Tam quả phụ, nàng ta cũng dần biết đối nhân xử thế.

Lúc này, thấy hành động của Lý Phương, Lý Anh Nương cũng biết Lý Phương có chuyện tìm nàng ta.

"A Phương, có phải con gặp khó khăn gì không? Nếu có khó khăn gì thì con cứ nói với ta, dù ta không giúp được con thì còn có trượng phu và công công của ta, họ có nhiều đường ngang ngõ tắt, biết đâu có thể giúp được."

Lý Phương gật đầu: "Tiểu cô cô, người đoán đúng rồi, ta quả thật có chuyện. Có điều, chuyện này có liên quan đến ta, cũng có liên quan đến tiểu cô cô."

"Hả?" Lý Anh Nương gãi đầu, gần đây nàng ta cũng không đắc tội với Lý Phương: "A Phương, chuyện gì mà lại có liên quan đến ta vậy? Con đừng vòng vo nữa, nói thẳng đi, cứ lập lờ như vậy khiến ta cũng căng thẳng, khó chịu."

Lý Phương đến gân Lý Anh Nương, nói nhỏ bên tai Lý Anh Nương: "Phụ mẫu và đại ca, nhị ca của người, còn có điệt tử của người lại từ quê tới đây, đã tới huyện thành rồi, giờ đang ở lại quán trọ Duyệt Lai."

"Cái gì?" Lý Anh Nương trợn tròn mắt, sợ run người, nhớ tới cảnh suýt bị phụ mẫu bán vào thanh lâu: “Họ... Sao họ lại tới đây?"

Lý Phương cười khẩy, giọng điệu giêu cợt: "Chắc là nghe nói cuộc sống ở thôn Cát Tường này rất tốt, cũng nghe nói Tam thúc làm quan lớn nên muốn tới hưởng phúc."

"Chắc người cũng biết không có chuyện gì mà đám người không biết xấu hổ đó không dám làm. Ta và A Lệ đã đoạn tuyệt quan hệ với Lý Nguyên Công, mẫu thân của ta cũng đã hòa ly với Lý Nguyên Công. Cho dù họ tới thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới ta và A Lệ, ta chỉ lo lắng cho tiểu cô thôi." "Di Liễu và Tam thúc không có ở đây, Lý lão gia và Lý lão phu nhân tới đây, chắc chắn sẽ bám lấy người. Đến lúc đó, chắc chắn người sẽ khó mà sống yên với họ." Khuôn mặt Lý Anh Nương tái nhợt, cả người run rẩy.

Vừa nghĩ tới tình cảnh đáng sợ đó, Lý Anh Nương đã không nhịn được run rẩy. "Vậy... Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Lý Anh Nương hốt hoảng, nhìn Lý Phương với ánh mắt tràn đầy thương đau: "Ta chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, sao lại khó đến vậy?"

"Mọi người đều nói ác giả ác báo, ta đã bị trừng phạt, sao họ lại chưa bị trừng phạt chứ?"