"Mấu chốt là Đại Bảo nhà chúng ta cảm thấy Thục Viện thực sự rất tốt, ngoại hình xinh đẹp, tâm địa thiện lương, gia thế cũng xuất sắc." "Thằng bé buồn rau lắm, còn lén lút nói với ta rằng nó không tham gia khoa cử, không có công danh, cậu nhóc không xứng với Thục Viện.” "Cũng là như thế, cậu nhóc càng cảm thấy cô nương Thục Viện này tốt vô cùng, đặc biệt tới dò hỏi ta làm thế nào mới có thể xứng đôi với cô nương nhà hầu phủ?" "Lúc ấy ta lập tức nói với Đại Bảo, đã không có công danh thì con cũng nên có tước vị. Đại Bảo bèn nói với ta muốn trình lên phương pháp chế tạo đồng hồ và lưu ly trong tay cho bệ hạ." "Tạo ra hai món đồ quý hiếm này mang đến ích lợi rất lớn. Đặc biệt là khi nằm trong tâm kiểm soát của bệ hạ, tất nhiên có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa." "Ta đã thương lượng với Nguyên Thanh, thúc đẩy một phen nữa, hẳn là có thể lấy được một chức quan cho Đại Bảo." Những lời lẽ mà Liễu Phán Nhi vừa thốt ra khiến Tề lão gia và Tề lão phu nhân trợn mắt há hốc mồm.
Tê lão phu nhân vội vàng hỏi: "Phương pháp chế tạo hai món đồ này có giá trị liên thành, mấy món đồ này chỉ cần chế tạo số lượng đủ nhiều đã dẫn đến phú khả địch quốc*, cũng không thể tạo nhiều."
(*Phú khả địch quốc: khi tài sản cá nhân của một người có thể sánh ngang hay vượt qua cả ngân khố của một quốc gia, thì khối tài sản đó lại trở thành mối nguy khôn lường cho người chủ)
"Đại Bảo thực sự có thể từ bỏ mà dâng lên sao? Đại Bảo còn nhỏ, nhưng phu thê các ngươi cũng nguyện ý dâng lên ư?” Liễu Phán Nhi mỉm cười, giọng điệu rất đỗi chân thành. "Phụ mẫu thương con trẻ, đành phải vạch kế sâu xa. Cả nhà chúng ta đều không có thói quen xa hoa lãng phí."
"Hiện tại đối với gia đình chúng ta mà nói, thật ra tiền tài kếch xù cũng không quá quan trọng."
"Nếu có thể thúc đẩy để lấy một tước vị cho Đại Bảo, có một thân phận xứng đôi với cô nương hầu phủ, không chỉ cả đời sinh hoạt vô ưu, thậm chí hậu thế cũng có cái mà dựa vào."
"Phụ thân của Đại Bảo đã từng chắn một đao trí mạng thay cho Nguyên Thanh, là ân nhân cứu mạng của Nguyên Thanh”" "Đôi phu thê chúng ta trở thành người thân của cốt nhục của ân nhân, bồi dưỡng Đại Bảo thành tài, dạy dỗ thằng bé thành người, tận lực giúp đỡ thằng bé miễn là nằm trong khả năng của mình, cũng là trách nhiệm của phu thê chúng ta."
Nghe được lời này, Tê lão phu nhân và Tê lão gia xúc động không thôi. Đôi phu thê Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi này thực sự rất có tình có nghĩa.
Có ân tất báo, là lẽ đương nhiên.
Lấy oán trả ơn hoặc là vong ân phụ nghĩa cũng có khối người.
Chỉ xét về phẩm chất không nặng tiền tài, trọng tình nghĩa của đôi phu thê này, Tề lão gia và Te lão phu nhân cảm thấy ga tôn nữ cho người nhà như vậy tuyệt đối không sai.
Tê lão gia cũng không de dặt, đáp ứng ngay lập tức.
"Ta cũng thấy thằng bé Đại Bảo này rất tốt, nếu hai nhà đều có ý, vậy hôm nay ta cũng đồng ý việc hôn nhân này."
"Thục Viện có bà bà như con, có vị hôn phu tương lai như Đại Bảo, cũng là phúc khí của con bé."
Te lão phu nhân sửng sốt, không nghĩ tới trượng phu mở miệng đã đáp ứng.
Nhưng ngẫm lại Lý gia này thực sự không tồi, Lý Đại Bảo cũng tốt thật, định thân sớm một chút cũng có thể yên tâm. "Phán Nhi, Đại Bảo định hiến phương pháp chế tạo lưu ly và đồng hồ cho bệ hạ, vậy khi nào thì lên đường?”
Nghe thấy hai vị lão nhân không còn dè dặt nữa, Liễu Phán Nhi cũng cười, chứng minh rằng mọi người đều hài lòng về điều đó.
"Gần đây đã sửa soạn đồ đạc đến kinh thành, hài tử nhà ta còn nhỏ nên ta không thể theo đến kinh thành, nhưng mà ta sẽ phái người đi theo."
"Tới kinh thành rồi, có Cố lão phu nhân, Lương công công bên cạnh bệ hạ và Cửu công chúa, mặt khác Nguyên Thanh cũng sẽ thông qua nhân mạch của mình để thúc đẩy thêm, hẳn là chuyện tước vị của Đại Bảo có thể thành."
Trước kia Te lão gia của Lan Lăng hầu chưởng quản Hộ Bộ, tỏ tường tình huống
quốc khố nhất.
Nếu có hai món đồ này, đem bán ở Đại Chu, lại bán thêm cho đám thương nhân kia, một năm kiếm được hai ba trăm vạn lượng bạc, thậm chí còn hơn như thế là chuyện dễ như trở bàn tay.
Te lão gia Lan Lăng hầu ngẫm nghĩ, cười nói: "Chúng ta cũng muốn hồi kinh ăn Tết, không bằng Đại Bảo cùng đi kinh thành với chúng ta."
Việc này, không chỉ là bận việc cho Lý Đại Bảo, mà cũng là vì tôn nữ nhà mình.
Có tước vị đồng nghĩa với được truyền thừa bao đời, Lý Đại Bảo không có công danh cũng không đáng lo ngại.
Liễu Phán Nhi sửng sốt, trước kia nghe Lý Dung nói hai vị lão nhân định bụng ăn tết ở Kim Lăng, đến đầu xuân năm sau mới về Lan Lăng.
Lúc này hồi kinh, nói vậy cũng là vì lo chuyện của Lý Đại Bảo.
Phần tâm ý này, Liễu Phán Nhi vô cùng cảm kích.
YY tốt của lão thái gia và lão phu nhân Phán Nhi vô cùng cảm kích. Chỉ là đường xá xa xôi, chuyến đi kinh thành lần này thập phần vất vả."
Tê lão phu nhân cũng phản ứng lại, lão thái gia có ý định xin một tước vị cao một chút cho Lý Đại Bảo đây mà.
Hiện giờ hai nhà đã đính thân qua miệng, đương nhiên cũng muốn góp một phần SỨC.
"Thuyền quan vừa to vừa ổn, lên thuyền từ Kim Lăng là có thể đi thẳng tới phụ cận kinh thành là Thông Châu, không mậệt."
Tuy Tề lão phu nhân nói như vậy, nhưng Liễu Phán Nhi đã trải qua quá nhiều mệt nhọc trên tàu xe, nàng biết thực sự rất mệt. Đôi mắt của Liễu Phán Nhi ửng đỏ: "Da tạ lão phu nhân và lão thái gia, đôi phu thê chúng ta vô cùng cảm kích."
"Tam phu nhân đã gặp qua Đại Bảo, tam lão gia lại chưa gặp Đại Bảo bao giờ, đúng dịp Đại Bảo tới kinh thành lại đến bái phỏng, cũng để ông ấy khảo sát Đại Bảo."
"Tới kinh thành, Đại Bảo có thể sẽ phải lưu tại kinh thành một khoảng thời gian, kính mong các trưởng bối chiếu cố nhiều hơn."
Tê lão gia cười: "Tất nhiên, đều là người trong nhà. Vừa rồi Phán Nhi con cũng nói, phụ mẫu thương con trẻ, đành phải vạch kế sâu xa, ta và lão thê cũng muốn tìm nhà chồng ưng ý cho tôn nữ."
Nghe thấy lời này, Liêu Phán Nhi suy ngẫm, nàng cảm thấy Lý Đại Bảo nếu đã dâng lên hai món đồ này thì tất nhiên có thể lấy được tước vị.
Tê gia cũng phải hậu thuẫn mạnh mẽ, Liễu Phán Nhi càng phải thể hiện thành ý. "Lão thái gia, thừa dịp hai ngày nay còn tất bật sửa soạn hành lý, mang theo thợ thủ công, thời gian thoải mái, ta và phu quân cùng mời Cố đại nhân làm mai mối tới chỗ người câu hôn được không?"
Tê lão gia ngẫm nghĩ, đặc sự đặc làm: "Đương nhiên lão phu cũng muốn để ngươi và Nguyên Thanh thay mặt định thân cho hài tử."
Ánh mắt Liễu Phán Nhi sáng lên: "Đa tạ lão thái gia, lão phu nhân thành toàn."
Hai nhà trò chuyện vui vẻ cùng nhau, cộng thêm việc hôn nhân giữa hai đứa nhỏ, lại càng thêm thân cận.
Sau khi ở lại dùng cơm trưa, Liễu Phán Nhi liền mang theo bọn nhỏ rời đi, không đợi được đến lúc về nhà mà đến thẳng nha môn.
Lý Nguyên Thanh còn đang làm việc, đang ở cùng thuộc hạ thảo luận kế hoạch một tháng kế tiếp.
Vào lúc này, Lưu Khuê tiến vào: "Tướng quân, phu nhân tới rồi." Mặc dầu giọng nói của Lưu Khuê rất nhỏ, nhưng cấp dưới ngồi gân vẫn nghe thấy, mặt không hiện gì, nhưng nội tâm lại kinh nghỉ bất định.
Lý tướng quân đang làm việc mà Đức Thụy phu nhân đến đây làm gì?
Phục kích bất ngờ sao?
Ánh mắt mọi người toát lên vẻ mịt mờ, nhìn về phía Lý Nguyên Thanh.
Đức Thụy phu nhân lợi hại thật!
Riêng Lý Nguyên Thanh lại thoải mái hào phóng, mỉm cười: "Chư vị thảo luận trước, Lý mỗ đi một lát sẽ quay lại."
Dứt lời, Lý Nguyên Thanh bước chân nhẹ nhàng, mặt mày đây ý cười, như tắm mình trong gió xuân rời khỏi đại sảnh. Mọi người nhìn thấy vậy, không khỏi nghĩ đến lần trước khi Lý Nguyên Thanh được người khác tặng mỹ thiếp, phải tự mình đưa về không dám mang về nhà.
Lý tướng quân uy vũ nhưng cũng sợ tức phụ đấy! Tuy mọi người đều gặp qua Đức Thụy phu nhân, trông cũng là nữ tử rất dịu dàng, sao lại lợi hại như vậy cơ chứ? Ăn chặt Lý tướng quân nhà bọn hol Mọi người kính nể Lý Nguyên Thanh đồng thời còn hơi đồng tình với Lý Nguyên Thanh. Lý Nguyên Thanh gần như chạy chầm chậm đi vào cửa, nhìn thấy xe ngựa quen thuộc thì bước tới. "Phán Nhi, không phải nàng đến làm khách ở Cố gia sao? Không về thẳng nhà mà trực tiếp lại đây tìm ta có chuyện gì à?" Liễu Phán Nhi mở cửa xe ngựa: "Chàng lên đây, ta có lời muốn nói với chàng." Việc này không nên nói lớn tiếng. Lý Nguyên Thanh lên xe ngựa, tỏ vẻ to mò.
Liễu Phán Nhi lập tức kể lại lời của Tề lão phu nhân và Te lão gia ở Lý gia cho Lý Nguyên Thanh nghe.
Lý Nguyên Thanh sửng sốt: "Suy tính của Tê lão gia lớn thật, vốn dĩ ta còn cảm thấy có thể xin một chức quan nhỏ cho Đại Bảo là đã không tồi rồi."
"Hiện giờ Tê gia cũng nguyện ý góp một phần sức, cũng có thể tranh thủ hầu tước chút ít. Đại Bảo nhà chúng ta cũng tạm yên tâm, dẫu không làm quan nhưng có thêm tước vị ở trên người cả đời không lo."
DTV
Liễu Phán Nhi gật đầu, ánh mắt lộ vẻ vui sướng: “Đúng vậy, hai ta cũng không làm thất vọng phụ thân đã mất của Đại Bảo rồi."
Lý Nguyên Thanh tán đồng sâu sắc, ân cứu mạng, vĩnh sinh khó quên.
"Đúng! Nàng ve nhà trước đi, ta nói một tiếng với đồng liêu rồi đi tìm Cố Thiệu." "Chỉ cần định ra việc hôn nhân của Đại Bảo, sau này Đại Bảo đi theo Lan Lăng hầu đến kinh thành, chúng ta cũng không cần lo lắng cho Đại Bảo nữa."
Liễu Phán Nhi cũng cười: "Đúng vậy, chàng bộn bề công việc nên không thể cùng Đại Bảo đi kinh thành. Còn ta thì hài tử còn nhỏ nên không thể lên đường." "Chờ đến đầu xuân năm sau, hài tử qua nửa tuổi ta mới có thể đến kinh thành. Tuy nói Đại Bảo ổn trọng, nhưng dù sao còn chưa thành niên.”
"Không có trưởng bối bên người ta cũng không yên tâm. Nếu trở thành cháu rể của Lan Lăng hầu, bọn họ cũng sẽ tận tâm giống như chúng ta."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Nói cũng đúng, nàng trở về nhà đi, chuyện còn lại cứ để ta."
Liễu Phán Nhi thôi miệng mỉm cười: "Vốn dĩ chỉ định đến báo với chàng một tiếng, chàng tiếp tục bận chuyện của chàng, ta tìm Cố đại nhân." "Như vậy sao được?” Lý Nguyên Thanh lập tức phản bác, tuy rằng biết thê tử không có gì với Cố Thiệu, nhưng hắn cũng không muốn như vậy: "Đây là chuyện của nam nhân, không cần nàng nhọc lòng.
Liễu Phán Nhi cười trộm, ánh mắt nhìn về phía Lý Nguyên Thanh có thêm mấy phần trêu đùa: “Được, vậy thì giao cho chàng. Trong hai ngày này chúng ta phải định xong hôn sự."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Ừ"
Nhìn xe ngựa của Liễu Phán Nhi rời đi, Lý Nguyên Thanh quay trở vê, xem thời gian trên đồng hồ để bàn.
"Hôm nay đến đây thôi, nếu như các vị còn muốn tiếp tục thảo luận, vậy cứ tiếp tục thảo luận, Lý mỗ có chút việc phải rời đi trước.
Thảo luận gì đó, cũng không phải chuyện khẩn cấp.
Sớm một ngày hay muộn một ngày đều không sao cả. Chuyện Đại Bảo nhà hắn đến kinh thành lấy tước vị, mới là quan trọng nhất.
Con trai lớn Lý gia, Lý Nguyên Thanh muốn thu xếp thật tốt.
Mọi người đều cho rằng Đức Thụy phu nhân có chuyện, cho nên Lý tướng quân mới về sớm.
Cho nên không dám ngăn cản, càng không dám trì hoãn, dù sao thì gió bên gối vẫn rất là lợi hại, không phải ai cũng có thể chống đỡ được!
"Lý tướng quân có việc cứ rời đi trước, dù sao vấn đề thảo luận ngày hôm nay cũng không khẩn cấp."
Lý Nguyên Thanh chắp tay, đặc biệt khách khí: "Đa tạ."
Kỳ thật chức vị của Lý Nguyên Thanh là lớn nhất chỗ này, có thể dứt khoát rời đi, không cần phải nói với bọn họ.
Chẳng qua là do Lý tướng quân vô cùng ôn hòa!