Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 59




Lúc này nghe thấy con dâu Vu Thị nói vậy, Lý tam nãi nãi trở tay tát một cái, tát vào mặt con dâu: "Đều là ngôi sao chổi là ngươi khắc c.h.ế.t con trai của ta. Ngươi là đồ mệnh xấu, người c.h.ế.t như thế nào cũng không phải ngươi!"

Tính cách của Vu Thị vốn dĩ mềm yếu, lúc này bị bà bà một cái tát đánh đến mức khóe miệng chảy máu, khuôn mặt gầy yếu nháy mắt sưng đỏ.

Liễu Phán Nhi ghét nhất cái loại lão thái bà không nói lý đanh đá này, bản thân mình vô dụng còn giận chó đánh mèo sang con dâu: “Người sinh con trai không được bao lâu, nam nhân của người đã chết, chẳng lẽ cũng là ngươi khắc chết? Chẳng lẽ mệnh người cũng xấu? Sao người biết con trai người c.h.ế.t sớm không phải do người khắc chết? Đừng động một chút đã bắt nạt con dâu, hiện tại luật pháp quy định nữ tử thủ tiết có thể tái giá."

Vu Thị bụm mặt, sau khi nghe thấy Liễu Phán Nhi nói hai chữ "tái giá" thì ánh mắt sáng lên.

Con trai trong nhà bị bà bà xúi giục mà không hề bảo vệ nàng, nàng làm nhiều việc trong nhà, ăn được ăn ít nhất, còn thường xuyên bị bà bà mắng, cuộc sống quá mức gian nan.

Nếu có thể nàng đã sớm muốn tái giá rồi.

Sự uy phong của Lý tam nãi nãi ở con dâu trước mặt lúc này lại bị Liễu Phán Nhi phá vỡ: "Ta dạy dỗ con dâu của ta, liên quan gì đến ngươi, chó mà đi bắt chuột, xen vào việc người khác."

Liễu Phán Nhi trợn trắng mắt, tức giận phản bác: "Ta lười quan tâm, chỉ là nhìn không quen người đàn bà già đanh đá bắt nạt người khác thôi. Đi đây, đi làm việc, có sức lực này thì chúng ta khai khẩn đất đai còn ý nghĩa hơn việc cãi nhau với người đàn bà đanh đá này?”

Buổi tối trở về, Lưu thị biết được tam đệ muội gây mâu thuẫn với Lý tam nãi nãi con gái nàng ấy, nàng ấy cũng tức giận cực kỳ.

Chỉ chốc lát sau, Liễu Phán Nhi và đám người tiếp tục khai khẩn, mặc kệ những chuyện lung tung rối loạn.

Chỉ cần ngươi có đạo lý, người ta cũng đồng ý.

Cũng từ chuyện này, người trong thôn cũng đã thấy sự đanh đá của Liễu Phán Nhị, nhưng ưu điểm của Liễu Phán Nhi cũng quá rõ ràng, đó chính là bênh vực người của mình, hơn nữa biết nói lý. Trước kia cả nhà Lý Nhị Lăng Tử ngại đối mặt với cô nhi quả phụ nhà Lý tam nãi nãi, nhưng hôm nay bọn họ chiếm lý, cũng không thèm ý mà tiếp tục khai khẩn.

Nếu không đạo lý, Liễu Phán Nhi vạch mặt trước mặt, người ta hoàn toàn không để ý tới.

Chu Thúy Hoa cũng kéo thôn trưởng Lý đi: "Sau này mặc kệ những chuyện lung tung rối loạn, rõ ràng người đồng tình với những người nhỏ yếu, nhưng người ta đầy tật xấu, đều do thôn trưởng này người làm được không đúng. Ta thấy người đừng làm cái thôn trưởng rách này nữa. Chúng ta tự sống cuộc sống mình là được."

Oán bà ta chuyện này, dưới sự chủ trì công đạo của thôn trưởng Lý cũng chỉ có thể trả lại. Lúc sau bà ta hận người kia và thôn trưởng Lý.

Liễu Phán Nhi đang ăn cơm, nghe thấy lời này rất kinh ngạc hỏi: "Đại tẩu, làm sao vậy? Người kia đã làm chuyện xấu gì sao?"

Lưu thị nhìn bốn phía, đứa nhỏ chơi đùa ở cách đó không xa: "Tam thẩm, người kia ác độc lắm, trước kia trong thôn có người cãi nhau với nhà bà ta vì một số chuyện nhỏ, thật ra là Tam thẩm cố ý chiếm đất biên, làm đê lên ruộng của người khác, chiếm đoạt một mẫu đất của người ta.

Đột nhiên Lưu thị lại nghĩ đến một chuyện đáng sợ: "Tam đệ muội, tam thẩm người kia ác độc lắm. Sau này cho dù thấy bà ta không vừa mắt cũng đừng trực tiếp cãi nhau với bà ta."

Không đến mấy ngày sau, không biết ai đốt củi lửa nhà thôn trưởng Lý. Có người đã từng nhìn thấy Lý tam thẩm trượt chân ở chỗ đó, nhưng không bắt được tại trận nên không giải quyết được gì cả.

Chẳng qua có một lần ta có thể xác định Lý tam thẩm xấu tính, là cháu của người bị chiếm đất kia không cẩn thận bị rớt xuống sông, trùng hợp lại bị chuột rút, không ngừng cầu cứu.

Lý tam thẩm ở đó, rõ ràng thấy nhưng lại làm bộ không có nhìn thấy, trực tiếp đi mất. Nếu không phải ta đào bẫy rập ở gần đó, từng nhìn thấy ta cũng không dám tin Lý tam thẩm thấy c.h.ế.t mà không cứu. Cuối cùng kia đứa nhỏ được ta cứu lên mới không c.h.ế.t đuối."

Nghe thấy lời này, khuôn mặt Liễu Phán Nhi lộ vẻ khẩn trương: "Thật ra ta không sợ lão già kia đối phó ta, nhưng ta lo lắng bà ta chơi xấu với đứa nhỏ nhà chúng ta."

Lưu thị gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng sợ."

Liễu Phán Nhi nghĩ rồi nghĩ: "Không được, việc này phải nói cho bọn nhỏ, để bọn nhỏ hiểu rõ trong lòng! Cho dù chúng ta để ý bọn nhỏ hơn nữa, nhưng luôn có lúc không để ý được. Sau khi trong lòng hiểu rõ, sau này gặp được chuyện gì đó cũng có thể đề phòng chút."

Lưu thị thâm chấp nhận, gọi mấy đứa nhỏ tới, nói chuyện sau này phải đề phòng Lý tam nãi nãi.

Lý Phương buồn bực: "Lý tam nãi nãi quá tệ rồi, bôi nhọ tam thẩm nhiều lắm, tam thẩm khai khẩn trồng trọt rất bận đó. Tức c.h.ế.t con rồi, đồ bà già mãi không chết."

Lý Dung tức giận đến nhảy dựng lên mắng to: "Đồ bà già không chết, dám nói nương con như vậy, c.h.ế.t không được tử tế."

Sáng sớm hôm sau, Liễu Phán Nhi nói với Lưu thị: "Đại tẩu, hôm nay các người không cần đi săn. Chúng ta cùng nhau gieo khoai lang đỏ và khoai tây."

Ánh mắt của Lý Đại Bảo đen tối không rõ, trong lòng nghĩ cậu bé không thể dạy đỗ Lý tam nãi nãi, nhưng cậu bé sẽ tìm cơ hội đối phó với cháu của Lý tam nãi nãi, trả thù cho mẫu thân.

Nàng yêu quý đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng đối xử tốt với nàng, như vậy mới là hình thức ở chung chính xác.

Nàng là người bình thường, có thù tất báo có nợ tất trả. Nếu không có báo thù chẳng phải đã bất công với người đối phó với nàng rồi sao?

Liễu Phán Nhi nghe thấy bọn nhỏ bảo vệ nàng như vậy, tuy rằng rất mệt nhưng rất vui vẻ. Liễu Phán Nhi ăn cơm xong thì đi theo Lưu thị, cùng nhau xem hộp gỗ ươm giống. Trải qua một ngày nữa là có thể nhổ trông mang lên cánh đồng.

Lý Nam và Lý Tiểu Bảo cũng cực kì tức giận, học mắng giống tỷ tỷ: "Đồ bà già không chết, hư nhất."

Lưu thị dùng xe bò đựng rất nhiều phân bón, vận chuyển đến ruộng bậc thang nhà mình mới khai khẩn được.

"Được, trồng sớm một chút cũng có thể thu hoạch sớm một chút." Lưu thị cười nói, đi theo cùng nhau gieo trồng.

Liễu Phán Nhi lấy d.a.o chặt xương ra, cắt khoai tây và khoai lang đỏ đã nảy mầm thành miếng nhỏ, bảo đảm trên mỗi miếng khoai tây và khoai lang đỏ đều có mầm.

Cả nhà thôn trưởng Lý rất tốt, cho cái triền núi ruộng bậc thang khai khẩn ngay từ đầu cho nhà nàng, chừng chín mẫu đất.

Liễu Phán Nhi cầm xẻng, đào luống rau. Khoảng cách một thước thì đào hố nhỏ, gieo khoai tây vào. Một túi khoai tây trồng ở nửa mẫu đất.

Bọn nhỏ nhỏ thì dùng rổ, người một nhà cùng nhau làm việc, ngay cả Lý Nam và Lý Tiểu Bảo hôm nay cũng lại đây hỗ trợ trông xe bò.

Bận rộn một buổi sáng, cuối cùng cũng cho xong phân bón vào trong đất.

Liễu Phán Nhi và Lưu thị dùng sọt cống đưa ra ngoài ruộng.

Khoai lang đỏ còn lại cũng trông vào nửa mẫu đất còn lại. Chờ đến mọc khi mọc ra cây khoai lang đỏ con, còn có thể trồng tiếp, đến lúc đó có thể gieo trông càng nhiều hơn.

May mắn hai loại này không cần tưới nước, hơn nữa vốn dĩ đất đai đã rất ướt át, bớt rất nhiều sức lực.

Trồng hai loại này ở ruộng bậc thang cao, còn lại năm mẫu đất, Liễu Phán Nhi chuẩn bị gieo trồng các loại rau dưa củ quả.

Cả nhà thôn trưởng Lý đã khai khẩn xong những đất hoang cạnh đó rồi lại đây hỗ trợ.