"Lý huynh, Cố ma nhất định phải đi. Cố mỗ thật vất vả mới có một cuộc hôn nhân đáng tin cậy cũng không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Lý Nguyên Thanh nở nụ cười: "Ngươi đã nói như vậy, vậy thì Lý mỗ toạ trấn Kim Lăng. Ngươi cùng phó tướng Lưu Khuê của ta dẫn quân qua đó." "Cố đại nhân, Lý mỗ không phủ nhận sự thông minh tuyệt đỉnh của ngươi, mưu lược hơn người nhưng đánh giặc, nhất là đánh trên nước không giống trên đất liền." "Bởi vậy, còn mong Cố đại nhân người ngoài nghề chỉ đạo người trong nghề. Các loại đánh giặc ngươi nghe Lưu Khuê đi." Cố Thiệu thấy Lý Nguyên Thanh nói như vậy, vẫn có chút do dự: "Thành Kim Lăng bên này có đại quân của ngươi ở đây, trở mình không ra sóng gió."
"Lý huynh, đó là công chúa đó, là muội muội mà bệ hạ thích nhất không thể có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Nếu không thì ngươi cùng Cố mỗ cùng nhau đi qua đó, có Lý huynh chắc chắn sẽ không có sai sót gì."
"Bỏ qua thân phận công chúa, luận quan hệ cá nhân. Tử Hà hiện tại là tỷ muội kết bái với Đức Thuy phu nhân, hai người có cảm tình tốt như vậy, ngươi làm tỷ phu không phải nên giúp đỡ một chút sao?" "Nếu bị Đức Thuy phu nhân biết rằng ngươi biết rõ Cửu công chúa bị vây trong nguy hiểm vậy mà không đi nghĩ cách cứu viện, Đức Thuy phu nhân nhất định sẽ rất tức giận. bệ hạ mà biết nhất định sẽ rất thất vọng."
Vốn Lý Nguyên Thanh cảm thấy không cần thiết phải đi nhưng hiện tại nghe Cố Thiệu nói như vậy, ra vẻ hắn không đi không được.
"Đi đi, dù sao thân thể công chúa ngàn vàng, không thể xảy ra ngoài ý muốn." "Ta về nhà trước, sau đó lập tức dẫn đại quân qua đó. Ngươi cũng trở về nói với lão phu nhân một tiếng đừng để bà lo lắng."
Cố Thiệu gật đầu: "Đi, đúng là phải về một chuyến dặn dò Thất Lang chăm sóc tốt cho tổ mẫu. Về chuyện của công chúa vẫn là không nên nói cho tổ mẫu."
"Lão nhân gia dù sao cũng tuổi lớn, không chịu được đả kích. Ai, biết sớm như vậy thì đã để Tử Hà ngôi xe rời đi."
Lý Nguyên Thanh lắc đầu: "Mục đích của những người đó là vũ khí. Bắt cóc công chúa chính là lợi thế."
"Cửu công chúa được người Nhật đầu nhập vào, biết tin trước cũng muốn tương kế tự kế bắt lấy người có ý đồ xấu”"
Cố Thiệu dần tỉnh táo lại, nghĩ đến Sakata Ikego đang lẩn trốn thì lại một trận sầu não.
Sau khi người kia trốn theo mật đạo, giống như trâu đất xuống biển không thấy bóng dáng. Cho dù hiện tại mở rộng phạm vi tìm kiếm cũng giống như mò kim đáy bể, căn bản là không thể tìm thấy.
"Cửu công chúa cũng thật là nhọc lòng, lấy thân mạo hiểm cũng muốn đưa những người Nhật có rắp tâm này ra công lý."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Nguyên nhân chính là như vậy cho nên Cửu công chúa không muốn bỏ qua cơ hội tốt lần này. Làm công chúa, nàng làm rất tốt nhưng là người trong lòng ngươi, ngươi phải phê bình nàng."
Nếu là Liễu Phán Nhi, đoán chừng Lý Nguyên Thanh còn tức giận hơn Cố Thiệu.
Xem nàng dám làm như thế không!
Cố Thiệu đỏ mặt, chắp tay: "Làm phiền Lý huynh, đừng kéo dài thời gian mà nhanh chóng lên đường đi."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Được! Đại quân xuất phát chắc phải mất hai ba canh giờ. Cố đại nhân, ngươi về nhà, nhanh về nhà đi."
"Được!" Cố Thiệu đồng ý sau đó xoay người rời đi.
Lý Nguyên Thanh phân phó Lưu Khuê chuẩn bị cho đại quân xuất phát.
Mặt khác, còn dặn dò Từ tướng quân, hai vạn đại quân tiếp tục trông coi nghiêm ngặt số vũ khí này, bảo vệ Kim Lăng.
Và đến nhà, Lý Nguyên Thanh lập tức phân phó cho người hầu trong nhà: "Nhanh chóng chuẩn bị cho ta mấy bộ quần áo, lần này ta phải ra ngoài vài ngày."
DTV
Liễu Phán Nhi nghe thấy, lập tức bảo Miêu Nhi tỷ dẫn người đi lấy.
"Sao lại vội như vậy? Muốn đi làm gì sao?"
Lý Nguyên Thanh đưa thư cho Liễu Phán Nhi: "Nàng xem đi, Cửu công chúa của chúng ta làm một chuyện lớn rồi."
Liễu Phán Nhi hoài nghi, sau khi nhận lấy đọc thì trợn mắt há mồm. "Ta muốn ngất, lá gan của Cửu công chúa cũng thật lớn! Không sợ nữ nhân nước Oa kia gài bẫy sao?" Lý Nguyên Thanh vò đầu: "Mặc kệ có phải bẫy hay không, Cửu công chúa đều muốn tương kế tựu kế. Tuy hành động của Cửu công chúa lỗ mãng nhưng có trợ giúp rất lớn với việc tìm kiếm tàn dư nước Oa của chúng ta." "Từ lần có động tĩnh lớn ở Kim Lăng, bây giờ vẫn chưa tìm thấy tên đầu sỏ chạy trốn. Có khi Cửu công chúa biết chúng ta gặp khó khăn nên mới có thể đưa ra hạ sách này." "Nhưng kế sách này không thể không nói là thật sự rất tốt. Ta dẫn người qua không chỉ bảo đảm Cửu công chúa vạn vô nhất nhất, còn có thể một lưới bắt hết." Liễu Phán Nhi bình tĩnh lại, tính toán thời gian: "Bức thư này hẳn là Cửu công chúa đưa tới trước khi hành động, chắc vẫn an toàn không có vấn đề gì."
"Đúng rồi, Cố đại nhân biết không? Phải nói với hắn ta sao?"
Lý Nguyên Thanh cười trộm: "Cố đại nhân lửa giận tận trời! Chỉ sợ Cửu công chúa xảy ra chuyện không may, chuyện hôn nhân của hắn ta lại vụt mất."
"Cửu công chúa là muội muội mà bệ hạ thích nhất, nếu đã xảy ra chuyện cũng không có cách nào giải thích cho bệ hạ." "Nhưng theo phỏng đoán của ta, chắc chuyện này cũng không lớn lao lắm, tất cả đều trong tâm kiểm soát."
Liễu Phán Nhi không khỏi bật cười: "Ta suy nghĩ kỹ một chút, Tướng quân bên cạnh Cửu công chúa cùng với thị vệ cung nữ không có khả năng để công chúa lấy thân mạo hiểm, chắc chắn là nghĩ tới kế sách hoàn hảo mới dám hành động."
"Ta cũng an ủi Cố Thiệu như vậy, hy vọng Cố Thiệu có thể bình tĩnh. Nhưng lần này, Cửu công chúa đúng là lỗ mãng."
"Có chuyện gì có thể cho ta cùng Cố Thiệu biết, như vậy chúng ta có thể càng chủ động hơn."
Liễu Phán Nhi lắc đầu cười khổ: "Cửu công chúa có lòng tốt muốn giúp các ngươi, nhưng nàng quên nàng quý vì công chúa Đại Chu, thân phận tôn quý." "Nếu nàng xảy ra chuyện cho dù ngươi cùng Cố Thiệu, hai người có bắt lấy toàn bộ người Nhật có ý đồ xấu cũng không có một chút công lao, còn phải một thân chịu tội."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Đúng vậy!" Miêu Nhi tỷ dẫn người đã thu thập xong, không chỉ có quần áo mà còn có các loại thảo dược.
Lý Nguyên Thanh hôn vào trán Liễu Phán Nhi, lúc này mới vội vã rời đi không có dừng lại.
Khi Lý Nguyên Thanh đi rồi, Liễu Phán Nhi lập tức bảo người đóng cửa lại, ngoại trừ mua đồ hàng ngày những người khác không được phép ra vào."
Mặc dù xưởng đồng hồ của Lý Đại Bảo bận rộn, Liễu Phán Nhi cũng không để cho Lý Đại Bảo ra ngoài.
Lý Đại Bảo vò đầu: "Nương, thành Kim Lăng náo loạn sao?"
Liễu Phán Nhi cười cười: "Cha ngươi không có ở đây, đã đi bắt người nước Oa ẩn náu, ngươi là đứa nhỏ nhỡ đâu bị người xuống tay, ta cũng không thể kịp thời cứu các ngươi.
"Một đám ngoan ngoãn ở nhà, không cho đi ra ngoài. Đợi cho chuyện kết thúc sẽ cho cha ngươi đưa các ngươi ra ngoài chơi."
Lý Nam cùng Lý Tiểu Bảo bình thường cũng không thường xuyên ra ngoài, đối với bọn họ ảnh hưởng không lớn.
Lý Đại Bảo gật đầu: "Vâng, nương, ta đã biết, sẽ không đi loạn ra ngoài."
Sau khi Cố Tấn cùng Lý Nguyên Thanh tụ họp lại, đi thẳng đến chỗ thuyền của Cửu công chúa xảy ra chuyện.
Không thấy Cửu công chúa, Cố Thiệu cùng Lý Nguyên Thanh lo lắng.
Lúc này cũng chỉ là sau hai ngày, thuyền lớn của Cửu công chúa giả bộ như chưa được sửa chữa.
Triệu tướng quân bắt đầu dẫn người đi xung quanh điều tra, tìm kiếm "Cửu công chúa.
Đây chính là mặt ngoài làm bộ.
Hiện tại người của bọn họ đã tìm ra nơi ẩn náu của người Nhật, vậy mà lại ở trên một hòn đảo nhỏ vô cùng hẻo lánh.
Bởi vì người của Triệu tướng quân không nhiều lắm cho nên mới không tuỳ tiện đi lên, nếu không sẽ có cá lọt lưới.
Lúc này, Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu đã lên thuyền lớn.
Bước chân Cố Thiệu vội vàng, mắt lộ vẻ lo lắng, sắc mặt nặng nề.