Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 531




Lần này Lý Đại Bảo không đi, nhưng mà bị

Liễu Phán Nhi kéo theo.

Trong phủ, có Báo Tử, Nhị Cẩu, và đám

người Đường Vân Sơ lo liệu rồi, không

cần Lý Đại Bảo phải ở lại phủ nữa.

Được cùng mẫu thân đi Kim Lăng, Lý Đại

Bảo rất vui vẻ.

Gần đây cậu có phát minh ra được mấy

thứ, sau khi đến Kim Lăng, sẽ đi gặp Kim

Lăng hầu.

Rồi bán cho Kim Lăng hầu, lấy tiền.

Trên đường đi, Lý Đại Bảo ôm chặt cái

hộp, xem nó là bảo bối.

Lý Tiểu Bảo tò mò: "Đại ca, trong tay

huynh là cái gì thế?"

Lý Đại Bảo có chút đắc ý: "Đương nhiên là

đồ tốt rồi."

"Đại ca, huynh đừng thừa nước đục mà

thả câu nữa, nói cho đệ biết đi." Lý Tiểu Bảo càng tò mò hơn.

Lý Đại Bảo cười nói: "Đây là món đồ có thể giúp huynh kiếm thật nhiều tiền tiêu vặt, thời gian trước huynh được mẫu thân cho mấy cuốn sách, huynh nghiên cứu ra một đồ vật có thể xem được thời gian."

Lý Tiểu Bảo sửng sốt, gãi đầu: "Đồ hồ cát và đồng hồ nước sao?"

Lý Đại Bảo lắc đầu: "Không phải, mấy món đó quá đơn giản, món đồ này huynh dùng rất nhiều bánh răng, lò xo, đồng hồ, để tạo thành. Không chỉ dùng để xem thời gian chính xác, mà còn có thể báo giờ."

Lý Tiểu Bảo càng thêm tò mò: "Đại ca, huynh nhốt mình ở trong phòng, để chế tác ra mấy món đồ này?"

"Chính xác rồi." Lý Đại Bảo đáp.

"Bây giờ huynh đã chế tác ra được bước đầu rồi, nhưng chỗ của huynh lại không có nhiều thợ thủ công."

"Muốn mở xưởng thì hơi khó, cho nên huynh quyết định đi tìm Kim Lăng hầu, hợp tác với ông ta."

"Không phải vì ông ta có nhiều thợ tay nghề giỏi, mà là đồ vật quý giá, bán ở Kim Lăng sẽ được rất nhiều tiền."

Lý Tiểu Bảo thấy đại ca nói rất có lý, cậu nhóc vẫn luôn cảm thấy phủ mình làm việc như thế này sẽ tốt hơn.

Cậu nhóc là người đọc sách, ngày thường đều nhờ vào gà trống trong nhà gáy lớn, nhắc nhở cậu nhóc rời giường đọc sách. Nếu như ngày nào đó buồn ngủ, không nghe thấy tiếng gà trống gáy, thì ngủ quên luôn.

Có thể hiển thị giờ giấc, còn báo luôn thời gian, thật sự rất hiếm lạ.

"Đại ca, huynh làm ra món đồ này, đã đưa cho mẫu thân nhìn qua chưa."

Lý Đại Bảo vò đầu: "Chưa đưa qua, huynh làm ra bản thô thôi, muốn đợi đến Kim Lăng mua được vật liệu tốt, sẽ để cho mẫu thân làm thử."

Lý Tiểu Bảo nghe nói xong, có hơi không đồng ý. "Huynh, chuyện này rất quan trọng đó, sao huynh lại không nói cho mẫu thân biết, nói không chừng mẫu thân có cách, lại chỉ cho huynh thì sao?”

"Mặc dù Kim Lăng hầu là cha ruột của A Dung, nhưng làm ăn là làm ăn, cũng không thể không chú quan."

Dù sao đây cũng là tâm huyết của huynh, rất quan trọng, dù sao phủ chúng ta cũng không thiếu tiền, từ từ rồi làm, cứ kiếm thợ có tay nghề, chúng ta tự làm, về sau sẽ kiếm được nhiều tiền hơn."

Lý Đại Bảo chăm chú vào học tập cách thiết kế, nên ở những phương diện khác, không có quan tâm nhiều, lúc ngày nghe thấy lời đệ đệ nói, cũng cảm thấy mình quá vội vàng.”

"Khi quay về huynh sẽ hỏi mẫu thân, xem thử người có ý kiến gì không."

Huyện Thôi Dương cách Kim Lăng cũng không xa, vì nể tình Liễu Phán Nhi đang mang thai, nên đi đường hơi chậm.

Nên ba ngày rưỡi, mới đến Kim Lăng. Lý Nguyên Thanh đã sớm nghe người hầu bên cạnh Liễu Phán Nhi báo, là phải bảo người dọn dẹp phủ.

Lúc này Lý Nguyên Thanh dẫn người đứng ở cổng thành, nghênh đón thê tử của mình.

Bởi vì do Lý Nguyên Thanh hành động quá phô trương, nên các quan lớn hay quý nhân ở thành Kim Lăng, nghe được tin, nên mới hành động.

Lý đại nhân không ham mê nữ sắc, đang đi đón phu nhân vào thành.

Cố Thiệu là tổng đốc của vùng Giang Nam, phụ trách quản lý tất cả quan viên, và xử lý việc của dân.

DTV

Còn Lý Nguyên Thanh, thống lĩnh tất cả binh lính của vùng Giang Nam, bảo vệ Giang Nam, không cho địch đến gân, nhiệm vụ trị an cho dân.

Ở Kim Lăng, Lý Nguyên Thanh có quyền lực nhất.

Lúc Lý Nguyên Thanh đến Kim Lăng, có

rất nhiều người dâng mỹ nhân và châu

báu lên.

Hắn chỉ giữ vàng, bạc, châu báu, còn mỹ

nhân lại không nhận

Đến từ đâu, thì đưa về nơi đó.

Do vậy, mọi người càng thêm tò mò về

Đức Thụy phu nhân.

Đặc biệt là các phu nhân ở hậu trạch,

muốn biết làm sao một vị chỉ huy trẻ tuổi,

to cao, cường tráng lại không quan tâm

chuyện tình dục, chỉ toàn tâm toàn ý với

phu nhân nhà mình.

Sau khi nương tử mang thai, không ở bên

cạnh, nhưng lại có thể giữ mình trong

sạch nữa.

Nên không chỉ có các quan viên đã phái

người đến phủ của chỉ huy sứ tặng lễ vật,

mà còn có rất nhiều phu nhân quan lại,

cũng phái người đưa lễ vật đến. Có người nghe tin, liền mời Trương phu nhân đến, nghe nói có quan hệ rất tốt với Đức Thụy phu nhân.

Những người này không mời được Đức Thụy phu nhân, liền lôi kéo Trương phu nhân, để làm quen.

Từ sau khi Lý Nguyên Thanh đến thành Kim Lăng, Trương phu nhân nhận được rất nhiều thư mời.

Mời nàng ta là giả, muốn tìm hiểu sở thích của Đức Thụy phu nhân mới là thật. Khi biết Liêu Phán Nhi đến, Trương phu nhân cũng ở trước cổng thành nghênh đón.

Nhìn xe ngựa đang đến gân, trong lòng Trương phu nhân cũng rất mong chờ. Năm ngoái còn gọi là tỷ muội, nhưng năm nay Trương phu nhân không dám kéo gần khoảng cách nữa.

Phu vinh thê quý, nàng ta dựa vào phu quân, mới được ban ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân.

Nhưng Đức Thụy phu nhân lại rất giỏi dựa vào năng lựa của mình, đưa ra cách dệt lông cừu nhuộm lông cừu, kiếm được nhiều bạc cho bệ hạ.

Bởi vậy nên mới được ban thưởng tam cáo mệnh phu nhân.

Một nữ tử có thể làm được như thế này, thật sự khiến người ta kính nể.

Xe ngựa cuối cùng đã đến, Trương phu nhân nhìn chăm chú.

Đó là xe ngựa cùng nghi trượng của công chúa.

Lý Nguyên Thanh tiến lại gân: "Cung nghênh Cửu công chúa, cung nghênh nương tử."

Giọng nói của Cửu công chúa truyên từ xe ngựa ra, giọng nói dịu dàng.

"Làm phiền Lý tướng quân đã ra cổng thành nghênh đón."

"Cổng thành có người đi ra đi vào, cũng không nên đứng chặn ở chỗ này, chúng ta nhanh chóng vào thành."

Lý Nguyên Thanh đáp: "Cửu công chúa, nương tử nhà ta đâu."

Lúc này Liễu Phán Nhi mới vén rèm xe ngựa lên, nhìn trượng phu ở ngoài cửa sổ. "Phu quân, thiếp ở đây, bây giờ rất ổn, không cần lo lắng thiếp, nhanh vào thành đi."

Lý Nguyên Thanh đang nhìn khuôn mặt trắng nõn có chút day đà của thê tử, cười lớn.

"Phu nhân nói đúng, bây giờ ta đưa nàng hồi phủ."

Lý Nguyên Thanh cưỡi ngựa đi trước, xe ngựa công chúa di sau.

Lúc này Liễu Phán Nhi lại nhìn thấy Trương Phu Nhân, liền ra hiệu cho xe ngựa dừng lại.

"Trương tỷ, bụng muội quá lớn rồi, muội không thể xuống xe ngựa được, sau khi muội thu xếp ổn thỏa, nhất định sẽ mời Trương tỷ đến phủ làm khách nhé." Trương phu nhân đi lên, hành lễ, dịu dàng nói. "Bái kiến Đức Thụy phu nhân, cung nghênh Cửu công chúa cùng với Liễu muội muội, đi đường vất vả rồi."

Cửu công chúa cười cười:

"Trương phu nhân không cần khách khí, chút nữa bổn cung mời ngươi tới đến trò chuyện."

"Tuân lệnh công chúa." Trương phu nhân lại cúi đầu hành lễ.

Nàng ta xuất thân là nữ nhân thế gia, mặc dù là chi nhỏ, nhưng các loại lễ nghỉ như thế này, quá quen thuộc rồi.

Cửu công chúa có chút ấn tượng hắn, có chút khen ngợi.

Một số quan viên đi theo phía sau, nhìn thấy Cửu công chúa và Đức Thụy phu nhân ngồi trong xe ngựa, trong lòng hơi to mò.

Có những người trong lòng xấu xa, thậm chí còn nghĩ đến chuyện công chúa có thói quen cướp nam nhân của người khác.

Chẳng lẽ Cửu công chúa, coi trọng Lý chỉ huy sứ?

Những người này đi theo vào thành, nhìn thấy Cửu công chúa không có vào dịch trạm để nghỉ ngơi, mà đi thẳng vào phủ của chỉ huy sứ.

Cho nên suy đoán càng thêm đúng.

Có những người trong lòng còn oán trách, Lý chỉ huy sứ thật sự có phúc, có thể khiến cho Cửu công chúa cùng với Đức Thụy phu phân đối xử với nhau rất tốt, xem nhau như tỷ muội.