Theo một tiếng hô, bóng người màu đỏ
đã cưỡi ngựa đến gần Liễu Phán Nhi. Xoay người nhảy xuống.
"Đức Thụy phu nhân" Cửu Công chúa cười chào hỏi: "Từ lúc từ biệt ở Kinh Thành đến nay đã mấy tháng, chúng ta lại gặp lại nhau rồi."
Liễu Phán Nhi cũng cười mỉm: "Cung nghênh Cửu Công chúa quang lâm giá đáo. Nào, mời vào nhà ngồi."
Lưu thị dẫn theo nữ nhi cùng đám Lý Đại Bảo, Lý Tiểu Bảo cùng nhau hành lễ với Công chúa.
DTV
"Thỉnh an Công chúa."
Cửu Công chúa cười hào sảng: "Miễn lễ hết đi, không cần khách khí. Hôm nay không có Cửu Công chúa, chỉ có A Cửu đến làm khách nhà Đức Thụy phu nhân thôi." "Các ngươi cứ gọi ta Cửu cô nương là được, nào nào, có chút quà gặp mặt, ai cũng có phần."
Cửu Công chúa vừa ra tay là vô cùng hào phóng.
Mang đến cho nhà Liễu Phán Nhi vô cùng nhiều quà cáp, hơn nữa tiểu hài tử ở bên đường nhìn qua chút mà tay cũng được ma ma phía sau nhét cho đầy tiền.
Tiểu hài tử rất vui vẻ, cứ khen Cửu Công chúa xinh đẹp mãi.
Ngắn ngủn có mấy trăm thước vê nhà thôi mà đi mất gần nửa canh giờ.
Liễu Phán Nhi có chút mỏi chân, Lưu thị thúc giục mọi người tránh ra, lúc này mới về được đến nhà.
Miêu Nhi tỷ thấy Cửu Công chúa đến thăm, lớn giọng vấn an: "Cửu Công chúa vạn phúc kim an."
Cửu Công chúa cười, gặp được người quen lại càng thêm hào phóng.
"Ồ, thì ra là Miêu Nhi đấy sao! Có công hầu hạ phu nhân nhà ngươi, phải thưởng." Miêu Nhi tỷ nhận lấy năm lượng bạc, vội vàng cảm tạ: "Đa tạ Cửu Công chúa ban thưởng, nô tỳ đi pha trà cho Công chúa và phu nhân.”
Vào ngồi trong phòng, Liễu Phán Nhi cười tum tim hỏi: "Cửu Công chúa, lân này người đến đây, là có chuyện gì muốn nhờ ta giúp sao?”
Cửu Công chúa bĩu môi, hơi ai oán.
"Phán Nhi, ngươi trở nên xấu xa rồi, ngươi rõ ràng biết vì sao ta đến đây, ngươi lại biết mà còn cố hỏi."
Liễu Phán Nhi ngượng ngùng cười cười, gãi cái mũi, đoán được có chuyện gì.
"Ta nhỉ là chưa chắc chắn lắm. Người nói như vậy, lòng ta cũng có đoán ra. Người hẳn là vẫn đang nhớ thương Cố đại nhân ngọc thụ lâm phong sao?”
Cửu Công chúa phiền muộn: "Ừm! Rất thích! Chỉ cần hắn chưa đính hôn, ta vẫn sẽ thích hắn!"
"Bây giờ Cố lão phu nhân có làm mai cho Cố Thiệu không? Nếu làm rồi, thì ta sẽ không đi Kim Lăng nữa. Chơi ở chỗ người vài ngày rồi trở về Kinh Thành thôi."
Liễu Phán Nhi vội vàng trả lời: "Chưa có mai đâu!"
Cửu Công chúa nghe nói như thế, mắt liền sáng lên: "Nói như vậy là ta còn có cơ hội sao?”
Liễu Phán Nhi gật đầu, muốn làm hồng nương bắc cầu cho đôi uyên ương: "Có, đương nhiên là có rồi. Công chúa xinh đẹp, Cố đại nhân da tài, trời sinh một đôi đó!"
Cửu Công chúa không cho là vậy: "Cố đại nhân tuy đa tài, nhưng lại là cái đô đầu gõ, không tình cảm gì cả."
Liễu Phán Nhi hé miệng cười trộm, tiến đến trước mặt Cửu Công chúa, nhỏ giọng nói: "Công chúa, nói vậy không đúng rồi, ta không nghĩ như thế."
"Cố đại nhân kia giữ mình trong sạch, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, chứng tỏ mắt nhìn người rất cao, người bình thường căn bản không thể lọt vào mắt hắn."
"Công chúa phẩm hạnh cao thượng, hơn nữa tâm địa thiện lương, tướng mạo xinh đẹp, tính cách cũng hoạt bát, điển hình của một nữ tử tốt."
"Nếu Cố đại nhân là đầu gỗ không hiểu tình trường, vậy Cửu Công chúa ngài liền hóa thành một mồi lửa, đốt hắn đi, hắn liền sẽ thuộc về người rồi."
Lời nói của Liễu Phán Nhi quả thực làm cho Cửu Công chúa mở rộng tâm mắt. Nàng ấy thật sự rất thích.
Nàng tốn hết tâm tư trốn ra khỏi Kinh Thành.
Mẫu phi cùng hoàng huynh đều cảm thấy nàng làm như vậy là mất thể diện của Công chúa Hoàng gia.
Nhưng mà nàng cứ thích Cố Thiệu, cảm thấy nếu không thử mà đã từ bỏ có chút tiếc nuối.
Nếu đã thử qua mà không được, nàng cũng sẽ hết hy vọng, chấp nhận sự sắp xếp của mẫu phi cùng hoàng huynh hoang tau, ga cho nguoi ta.
"Phu nhân, ngươi có kinh nghiệm thật đó! Người cứng rắn khô khan như Lý tướng quân, ở trước mặt ngươi, cũng hóa thành
người ôn nhu dịu dàng."
"Không chỉ có ta tò mò, hoàng huynh cùng hoàng tẩu ta cũng tò mò đấy! Ta tới đây đặc biệt là để học hỏi kinh nghiệm từ ngươi, làm sao để nhanh chóng nắm bắt được trái tim nam nhân?”
Liễu Phán Nhi ở trước mặt Cửu Công chúa thì tự tin như vậy, đến lượt nàng thì lại ngượng ngùng.
"Ha ha, chuyện của ta với Lý Nguyên Thanh có chút phức tạp, nếu Công chúa đã không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây đây, ta cũng không thể giấu diếm."
"Nếu hữu dụng, Công chúa cũng không cần cảm tạ ta, nếu không hữu dụng, Công chúa, người cũng đừng trách ta." "Dù sao thì người khác người, ta cũng không biết biện pháp của có tác dụng với người và Cố đại nhân hay không."
Cửu Công chúa nghe vậy hào hứng bừng bừng, chớp chớp mắt, cười gian.
"Nói đi nói đi, nếu được ta liền thử xem sao. Nếu không được, vậy thì thôi."
"Dù sao lần này ta cũng xem như quyết tâm làm đến cùng. Có được hay không, lân này sẽ quyết định."
"Tuy rằng ta thích Cố Thiệu, nhưng cũng không thể vì Cố Thiệu, mà không quan tâm gì cả. Như vậy không chỉ là là không có tự trọng, cũng hoàn toàn đánh mất đi thể diện của Công chúa hoàng thất."
Liễu Phán Nhi bội phục Cửu Công chúa ở thời phong kiến lễ giá khắc nghiệt như vậy, còn có thể dũng cảm đi tìm tình yêu. Còn có thể giữ vững lập trường, thực sự hiếm có khó tìm.
Liễu Phán Nhi cười cười, hạ giọng, cũng cười có chút gian.
"Thật ra thì, cũng không cần phải khó khăn quá đâu. Lúc ngươi nhìn Cố đại nhân, thì chú ý vào ánh mắt của hắn."
"Đối diện với sự chủ động của người, Cố đại nhân nếu không thấy phiền, như vậy chứng minh hắn cũng không chán ghét hành động của ngươi."
"Nếu hắn ngượng ngùng, trong ánh mắt còn có chút vui thích, kiểu vui mừng kinh ngạc hay gì đó ấy, vậy chuyến này của người xem như không phí công rồi." "Chuyện kế tiếp thì đơn giản. Nam theo đuổi nữ, cách tấm núi. Nữ theo đuổi nam, cách tấm vải."
"Chỉ cần đ.â.m thủng tấm vải như trên cửa sổ kia thôi, chủ động một chút, cơ bản là sẽ thành công.”
Cửu Công chúa nghĩ một chút, lúc Cố Thiệu ở Kinh Thành cũng không chán ghét nàng ấy.
"Vậy chủ động thế nào? Năm đó có phải ngươi cũng chủ động khinh bạc Lý tướng quân không?”
Liễu Phán Nhi mặt ửng đỏ, ánh mắt có chút lấp lánh.
Lúc ấy nàng không chỉ có là trêu đùa hắn, mà trực tiếp... biến Lý Nguyên Thanh thành người của nàng.
Ha hai
Lúc đó quả thực có ý muốn phong lưu một đêm, dù sao trong lòng cũng thích mà, nhưng bởi vì điều kiện ngoại giới không thể ở bên nhau, cho nên không muốn lưu lại tiếc nuối gì.
Cũng không nghĩ đến hai người lại còn có mối liên hệ sâu xa, hơn nữa còn rất sâu nặng.
Ước định tam sinh, ngay cả xuyên không lại cũng có thể xuyên cùng một chỗ, lại còn là vợ chồng.
Nàng cùng Lý Nguyên Thanh chính là duyên phận trời ban.
Cửu Công chúa nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng đỏ mặt của Liễu Phán Nhị, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
"Đức Thụy phu nhân, vừa rồi không phải bị ta đoán trúng đấy chứ? Bội phục! Không thua kém gì nam nhân!"
Liễu Phán Nhi nghe Cửu Công chúa khen có chút ý khác, có chút dở khóc dở cười. Không thua kém gì nam nhân còn có thể nói như vậy al
Nhưng mà, hình như nói cũng đúng.
Trên phương diện tình cảm Liễu Phán Nhi nàng luôn không nhường ai, ra tay vừa nhanh vừa gọn.
Dưới cái nhìn trêu chọc của Cửu Công chúa, Liễu Phán Nhi nhướn lông mày, giải thích cho chính mình.
"Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, Lý Nguyên Thanh là tráng hán, võ công cao cường. "Nếu hắn không muốn, ta cũng không làm được đâu! Nhưng hắn nguyện ý, chứng tỏ là trong lòng có thích ta."
"Chỉ là nam nhân này có lúc ngoài lạnh trong nóng, cứ rụt rè mãi, không muốn tiến tới bước cuối cùng, ta đương nhiên không thể ngồi không chờ chết."