"Vậy là tốt rồi, trốn vào trong phòng một lúc." Liễu Phán Nhi giao phó, lại nhìn về phía Lưu thị: "Tiểu Hoa tỷ, có người tới hỏi thì tỷ cứ nói tiểu tử Cố gia làm loạn, muốn từ hôn.” "Kế tiếp chính là Nguyên Thanh cùng Cố gia làm am lên, có mâu thuẫn cho nên sẽ không lui tới với nhau nữa mà sẽ lôi kéo chân sau của nhau." Lưu thị gật đầu: "Ta hiểu rõ, nháo thì nháo, nhưng mà sau khi kết thúc chuyện này thì sẽ phải làm gì?" Liễu Phán Nhi cười cười: "Đến lúc đó kết thúc chuyện này, chân tướng rõ ràng thì màn kịch này sẽ hạ màn.” Lưu thị nghĩ nghĩ, gật đầu một cái: "Vậy thì tốt." "Nhưng mà nếu cứ để A Lệ ở nhà rồi có người đến thì họ sẽ xoi mói A Lệ nhà ta thì chuyện này cũng không tốt." Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy vậy: "Qua tiết thanh minh, A Dung trở về Kim Lăng, sẽ đến Lan Lăng Tề gia."
"Đến lúc đó, A Lệ cùng A Dung đến Te gia, cũng để vui chơi một chút, cũng có thể học hỏi xem quý tộc chân chính như thế nào."
Mắt của Lý Lệ sáng lên, lộ vẻ mừng rỡ: "Thật sự có thể như vậy sao?"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đương nhiên có thể. Không nên gấp, cứ ở trong nhà đợi mấy ngày là được."
"Diễn, đương nhiên là phải diễn. Diễn rõ ràng một chút, cần phải khóc lóc, nhốn nháo."
Lưu thị và Lý Lệ liên tục gật đầu: "Vâng, Liễu di."
Bên kia, hai người Cố Tấn và Kawamoto diro bị ném phân ngựa và trứng thối, cả hai người bọn họ đều thối hoắc.
Xa phu đánh xe ngựa không dám ngừng, cũng chỉ sợ những người dân kêu g.i.ế.c ở trên trấn bắt được. Khoảng nửa canh giờ sau, lúc di qua một hồ sen thì ngừng lại.
"Thiếu gia, nơi này có một hồ hoa sen, chúng ta xuống tắm một chút?"
Cố Tấn và Kawamoto Jiro tranh nhau chen lấn: "Tắm, đương nhiên phải tắm..." Xe ngựa dừng lại, hai người tranh nhau chen lấn xuống xe ngựa, xông vào hồ nước.
Kawamoto Jiro trực tiếp nhảy cả người vào nước, không ngừng chuyển động cơ thể, hy vọng nước ở đây có thể rửa sạch phân ngựa trên người mình.
Cố Tấn nhìn thấy vậy thì cũng học theo, không ngừng rửa sạch.
Một lúc lâu sau, Kawamoto Jiro vẫn còn chưa ngoi lên khỏi mặt nước.
Cố Tấn nhanh chóng gọi to: "Xuyên huynh, ngươi làm sao vậy?”
Cố Tấn cho rằng Kawamoto Jiro c.h.ế.t đuối cho nên nhanh chóng chạy qua. Làm nhiều chuyện như vậy, hơn nữa còn bôi xấu cả thanh danh của chính mình, chỉ hy vọng Kawamoto Jiro tin tưởng mình.
Nếu như Kawamoto Jiro xảy ra chuyện thì chẳng phải hắn ta làm mấy chuyện này vô ích sao?
DTV
Kawamoto Jiro bị Cố Tấn vớt ra ra khỏi mặt nước, liên tục nôn khan.
"Ta sợ muốn chết, vừa rồi có cây rong cuốn lấy chân của ta, làm thế nào cũng không tránh thoát được! Suýt nữa là mất mạng ở đây!"
Cố Tấn thở phào, vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng Kawamoto Jiro, để hắn phun ra nhiều nước hơn.
"Xuyên huynh thứ lỗi, cũng là ta liên lụy ngươi! Vừa rồi nhất thời xúc động, bây giờ suy nghĩ một chút thì cảm thấy thật hoảng sợ."
"Bây giờ chúng ta cũng đã rửa sạch rồi, mau lên bờ. Mặc dù bây giờ sắp vào hạ, nhưng nước ở trong hồ vẫn còn lạnh, nếu ngã bệnh thì sẽ không tốt." Kawamoto Jiro gật đầu một cái: "Chỉ là chúng ta cứ trở về như vậy, tam thúc ngươi nhất định sẽ không tha cho chúng tat"
Bò lên trên xe ngựa, Cố Tấn cởi quần áo ra, không ngừng vặn nước.
"Hay là chúng ta không trở về Cố gia ở huyện thành, chúng ta trực tiếp trở về Kim Lăng? Cho dù Lý gia tìm tam thúc ta, nhưng không tìm thấy ta thì cũng không thể đánh ta được."
Kawamoto Jiro trù tính lâu như vậy, đương nhiên không thể bỏ qua cảnh tượng hai người này trở mặt thành thù. "Cố huynh, có câu nói dù hòa thượng chạy thì cũng không chạy thoát khỏi miếu. Cho dù chúng ta trở về Kim Lăng thì tam thúc ngươi là tổng đốc của đạo Giang Nam cũng có thể quay về Kim Lăng. Chỉ cần ra lệnh một tiếng thì học đường có thể trói ngươi lại rôi đưa đến phủ tổng đốc."
Cố Tấn cởi trần, chán nản ngồi ở trên xe ngựa, vẻ mặt đau khổ: "Chuyện này... Vậy phải làm thế nào?"
Kawamoto Jiro nghĩ nghĩ, sau đó có vẻ mặt hiên ngang lam liệt, anh dũng hy sinh. "Đưa đầu một đao, rụt đầu vẫn một đao. Chúng ta kiếm chút cành mận gai, vê nhà chịu đòn nhận tội." Cố Tấn nghe nói như thế thì khóe miệng co giật mấy lần: "Xuyên huynh, cho dù phải chịu đòn nhận tội thì cũng phải chịu với Lý gia, sao lại chịu với tam thúc của ta chứ?” Kawamoto Jiro lắc đầu, không để ý. "Cho dù Lý gia đánh ngươi, thì nhiều lắm cũng chỉ giống như vừa rồi, đánh mấy cái tát, ném mấy quả trứng thối, cũng sẽ không lấy mạng của ngươi." "Nhưng mà tam thúc ngươi đánh ngươi, cho dù không đánh c.h.ế.t ngươi thì cũng phải đánh ngươi sắp chết." Cố Tấn hơi co đầu lại, vừa nghĩ tới cảnh tượng khiến cho người ta phát sợ thì lắc đầu liên tục.
"Không được, ta không thể trở về. Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, ta trở về thì sẽ bị đánh gay chân."
"Ta về Kim Lăng trước, tìm một chỗ trốn đi. Chờ tam thúc bớt giận thì ta sẽ di ra." Mặc dù Cố Tấn muốn tin Kawamoto Jiro, nhưng sau khi trở vê, cho dù chỉ là diễn trò nhưng mà tam thúc nhất định sẽ đánh hắn ta rất mạnh.
Cố Tấn cũng muốn diễn, nhưng lại không muốn mình bị đánh thảm như vậy.
Bởi vậy, hắn ta quyết định nhát như chuột, là người hoàn toàn không có trách nhiệm.
Chạy!
Kawamoto Jiro không khỏi nhìn về phía Cố Tấn, đây vẫn là Cố Tấn trung thực trung hậu sao?
Nhưng mà, rất nhanh, Kawamoto.Jiro liền hiểu ra. Cố Tấn này chỉ là trung thực ở mặt ngoài, nhưng bên trong thì nhát gan gian xảo, vong ân phụ nghĩa.
Cố Thiệu làm nhiều như vậy, nhưng Cố Tấn lại không hề cảm kích chút nào. Nhưng mà như vậy thì tốt hơn, sau khi khảo sát Cố Tấn, hắn ta biết mình có thể lợi dụng Cố Tấn đánh vào nội bộ của phủ tổng đốc Giang Nam.
Xa phu nhận được mệnh lệnh của Cố Tấn thì tăng tốc.
Cho dù tốc độ của xe ngựa có nhanh thì cũng không thể bằng chiến mã được! Huống chi vừa rồi Cố Tấn còn rửa trứng thối trên người ở dưới hồ, cho nên cũng có chút chậm trễ.
Lần trì hoãn này liền bị đuổi kịp.
"Cố gia Thất Lang, khinh người quá đáng." Lý Nguyên Thanh hét lớn một tiếng, tiếng hét như chuông.
Dọa cho tay của xa phu phía trước run lên một cái, thiếu chút nữa là lao xe ngựa vào trong khe. Cố Tấn nghe thấy tiếng ở bên ngoài thì dọa run lay bẩy: "Xong đời, Lý tướng quân đuổi theo rồi."
Mặt của Kawamoto Jiro cũng trắng bệch, thò đầu ra khỏi cửa xe để nhìn, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Nguyên Thanh.
Kawamoto Jiro bị dọa đến mức đặt m.ô.n.g ngồi xuống sàn của xe ngựa, vừa rồi ánh mắt của Lý Nguyên Thanh giống như sói đói vậy.
Ai cũng nói Lý Nguyên Thanh là sát thần, phá nát Tây Vân quốc ở Tây Bắc Đại Chu. Hiện tại nước Nhật bọn họ trêu chọc Lý Nguyên Thanh, có phải là sau này cũng rất thảm không?
Kawamoto Jiro lắc đầu liên tục, sẽ không, bọn họ chuẩn bị nhiều năm như vậy, hơn nữa lần này còn có Thần Vương, nhất định không có sơ hở nào.
Thị vệ của Cố Tấn cùng Kawamoto Jiro đều bị Lý Nguyên Thanh tước vũ khí, bắt xuống ngựa, ngồi xổm trên mặt đất. Lý Nguyên Thanh trực tiếp sai người trói Cố Tấn cùng Kawamoto Jiro lại: "Lai dám làm nhục cháu gái ta, ta nhất định phải để ngươi biết Lý Nguyên Thanh ta không phải người dễ trêu!"
Cố Tấn cầu xin tha thứ: "Lý tướng quân, ta và cháu gái của ngài không phù hợp, cho nên mới từ hôn."
Lý Nguyên Thanh gầm thét: "Ngươi không đồng ý, vậy tại sao lúc trước lại đồng ý chuyện cầu hôn chứ!"
Cố Tấn ảo não: "Ta không muốn đồng ý, là trưởng bối trong nhà đồng ý."
Lý Nguyên Thanh hất roi lên, không chỉ đánh Cố Tấn mà cũng vung vào mặt của Kawamoto Jiro.
"Vậy ngươi muốn từ hôn thì cũng phải nói cho trưởng bối trong nhà biết, để bọn họ tới nói. Ngươi chỉ là một đứa trẻ mà dám đến cửa nhà ta từ hôn, ngươi coi Lý Nguyên Thanh ta là giấy dán sao, thực sự khinh người quá đáng."