"Là đĩa không đủ đẹp, hay là bát đũa không đủ tinh xảo? Chẳng lẽ dùng đồ sức thượng hạng không tốt hơn sao?" Kawamoto Jiro thấy thế thì dở khóc dở cười, cảm thấy Cố Tấn chính là một cái đầu gõ, không hiểu phong tình. Lần trước hắn kể chuyện này cho mấy quan lại và đệ tử kia thì mấy người đó đã kích động gào khóc. "Chỉ là một loại vui thú, niềm vui thú mà thôi." Cố Tấn lắc đầu, cố chấp mà phản bác: "Các ngươi không nên làm như vậy. Lúc ăn cơm nên dùng bộ đồ ăn sạch sẽ, mà không phải dùng cơ thể của con người." "Được rồi, ta sẽ mau chóng quay về. Nếu ta vê muộn thì có lẽ tam thúc sẽ tức giận." Kawamoto Jiro lại gân lấy lòng: "Ngươi không sợ bị tam thúc ngươi mắng sao!" Cố Tấn lắc đầu: "Duong nhiên sợ, nhưng nếu ta không nghe lời thì hắn càng mắng ta. Cho nên ít nhất ta phải nghe lời ở mặt ngoài."
"Được, ngày mai ta sẽ tìm ngươi. Thật ra đi chơi cùng ngươi cũng không tệ, thật thú vị, nhưng đừng để ta nhìn thấy nữ nhân dùng miệng bón cho người ăn cơm." Kawamoto Jiro cười cười: "Đúng vậy, ngươi nên làm như vậy. Từ lúc 8 tuổi thì ta đã biết lừa gạt trưởng bối."
"Nói dối có thể khiến cho trưởng bối vui vẻ, vậy thì tại sao lại không nói dối chứ? Dù sao cũng không ác ý, cũng không ảnh hưởng đến chuyện gì."
Cố Tấn nghĩ nghĩ, gật đầu một cái: "Đúng vậy, ngươi nói rất đúng."
Bắt đầu từ hôm nay, mặt ngoài, Cố Tấn đi theo Kawamoto Jiro làm loạn ở bên ngoài, nhưng lúc đến học đường, Cố Tấn lại là học sinh tốt chăm chỉ học tập.
Về nhà, Cố Tấn cũng không cãi nhau cùng Cố Thiệu, cũng học cách lừa gạt Cố Thieu.
Dưới sự dẫn dắt của Kawamoto Jiro, Cố Tấn càng lúc càng láu cá, xấu xa ở bên ngoài.
Nhưng mà, đây đều là mặt ngoài. Bí mật, Cố Tấn đã nói hết tất cả mọi chuyện mình tra ra được cho tam thúc Cố Thiệu.
Căn cứ vào lời Cố Tấn miêu tả, Cố Thiệu lặng lẽ phái người điều tra, còn có Lý Nguyên Thanh bí mật giúp đỡ.
Điều khiến cho mấy người ngạc nhiên là bọn họ đã thật sự điều tra ra được chút tin tức có ích.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng trôi qua, thuyền biển của Kawamoto.Jiro trở vê, đưa tới cho hắn ta 7 vạn lượng bạc.
Cố Tấn nhìn xấp ngân phiếu thật dày trước mặt thì không dám tin.
DTV
"Ta... Ta chỉ đi đến chỗ Ngô đông gia bên kia ký một cái khế ước mà đã nhận lại được nhiều bạc như vậy sao."
Kawamoto Jiro nhìn Cố Tấn đang ngạc nhiên, trong lòng có chút đắc ý.
Không ai có thể từ chối bạc.
"Tất cả số tiên này không phải của ngươi, ngươi còn phải đến Ngô đông gia bên kia trả 25 ngàn lạng bạc tiền hàng, dù sao thì ngươi cũng đang nợ số hàng hóa kia." "Đúng vậy, đúng vậy! Ta nợ, bây giờ ta sẽ đi trả." Cố Tấn ôm cái rương đựng tiền, đi ra bên ngoài.
Kawamoto Jiro muốn kéo lại mà cũng không kéo được: "Thật ra cũng không cần gấp gáp như vậy!"
Cố Tấn kiên trì: "Không được, kể từ sau khi ký cái khế ước kia ta không ngủ ngon ngày nào cải"
"Luôn cảm thấy thiếu bạc nên trong lòng thấy khó chịu. Thỉnh thoảng còn mơ thấy thuyền bị chìm, mất cả chì lẫn chài."
"Ta không có tiền trả nợ, chỉ có thể cầu viện tam thúc, rồi bị tam thúc treo lên đánh. Đến bây giờ nghĩ lại mà còn thấy sợi"
"Mau chóng trả bạc thì ta sẽ cảm thấy yên tâm!"
Kawamoto Jiro đi theo sau lưng Cố Tấn đến Ngô gia thương hội.
Ngô đông gia nhìn thấy Cố Tấn tới thanh toán tiên hàng thì vô cùng hoan nghênh. "Quả nhiên là Tấn thiếu gia coi trọng chữ tín, tại hạ bội phục."
Cố Tấn cười cười, có chút khiêm tốn. "Ngô đông gia đừng nói như vậy, ta lấy hàng của ngươi, bây giờ tới thanh toán tiền hàng của ngươi là chuyện đương nhiên."
"Không đảm đương nổi chữ bội phục của ngươi, dù sao thì ta cũng phải cảm ơn sự tín nhiệm của ngươi, giao cho ta số hàng hóa đó cho nên ta mới có thể có cơ hội kiếm được tiền."
Ngô đông gia cười cười, thừa cơ nói tốt cho Kawamoto.Jiro.
"Chuyện này đều nhờ vào thương đội của Kawamoto thiếu gia, nếu đi theo Kawamoto là ăn thì chắc chắn có thể kiếm tiền."
Cố Tấn cũng cười cười: "Đó là chuyện đương nhiên, đây chính là bằng hữu tốt, huynh đệ tốt của ta. Tất nhiên nếu sau này có chuyện gì thì ta sẽ cố gắng giúp đỡ.
Kawamoto.Jiro đứng ở đằng sau Cố Tấn, cười ý vị thâm trường.
"Có người huynh đệ như Cố huynh thì cũng là vinh hạnh của ta"
Bắt đầu từ hôm nay, Cố Tấn có tiên trong tay, nhanh chóng mua được nhà trong năm nay.
Không chỉ có như thế, còn mua đất.
Để lại 3 vạn lượng bạc, coi như tiền vốn, tiếp tục nhập hàng, ủy thác cho Kawamoto Jiro làm ăn kiếm tiền. Trong tay còn có 1 vạn lượng bạc, Cố Tấn chuẩn bị đi trở về, tế điện cha mẹ ruội. Khi không có tiền thì rất hèn nhát.
Sau khi có tiền, Cố Tấn ra tay rất hào phóng.
Đối với Cố Thiệu thì càng ngày càng bất mãn, đồng thời cũng không hài lòng với hôn sự Cố Thiệu định cho mình. Kawamoto Jiro nhận được lời giao phó của thượng cấp Sakata lkego để hắn ta châm ngòi Cố Tấn phản đối mối hôn sự này.
Tốt nhất làm loạn cho Cố gia và Lý gia trở mặt thành thù, nếu như thế thì tổng đốc của đạo Giang Nam Tổng đốc và chỉ huy sứ đạo Giang Nam sẽ trở mặt.
Khiến cho bọn họ bất đồng quan điểm trong nhiều vấn đề, thậm chí còn có thể lôi kéo chân sau của nhau.
Nếu có sự tranh đấu này trên quan trường thì thần Vương và mấy người Nhật này mới có thời cơ lợi dụng.
Kawamoto Jiro đi theo Cố Tấn trở về huyện Thôi Dương, tiến hành thanh minh tế tổ.
Cố Tấn khóc lóc kể lể trước mộ phần của cha mẹ: "Cha mẹ, con đường đường là một cử nhân, nhưng mà ở trong mắt tam thúc, con chỉ xứng với một nữ tử nhà nông."
"Nhi tử không muốn để hai người mất thể diện! Không chỉ không làm rạng ranh tổ tông mà còn trở thành công cụ để tam thúc lôi kéo nhân mạch."
"Cha à, nương à... Nếu hai người hiểu linh thì nói cho con biết mình nên làm cái gì bây giờ? Con thấy rất khó chịu, rất thảm!" "Rõ ràng là con có thể cưới thục nữ của thế gia, quý nữ vọng tộc, tại sao muốn học nông gia nữ đâu?”
"Nữ tử con nhà nông không có kiến thức, thậm chí không biết chữ, tương lai làm sao có thể dạy các con được!"
Kawamoto Jiro nhìn Cố Tấn uống say khướt, đứng ở trước mộ phần phụ mẫu nói liên tục thì thừa cơ thuyết phục. "Ngươi không thể vũ nhục tam thúc của ngươi, nhưng ngươi có thể để nhà gái thấy ngươi thích thục nữ tài hoa hơn người, mà không phải nữ tử nhà nông." "Chỉ cần người nhà biết được chuyện này thì bọn họ tự nhiên sẽ từ chối hôn sự này."
Cố Tấn nghe nói như thế, mắt lộ vẻ vui mừng, nhưng mà nhanh chóng lại ảm đạm xuống.
"Nếu như ta từ chối thì chẳng phải cô nương kia sẽ rất khó chịu sao? Lỡ như nàng nghĩ không thông rồi xảy ra án mạng thì sao!"
Kawamoto Jiro nghe nói như thế thì cảm thấy nhức răng.
Có đôi khi Cố Tấn này quá chính nhân quân tử.
Nhưng mà vì hoàn thành kế hoạch tiếp theo, Kawamoto Jiro tiếp tục thuyết phục.
"Đối phương có xuất thân từ nhà nông, mặc dù bây giờ thúc thúc của nàng ta là chỉ huy sứ của đạo Giang Nam, nhưng cũng không thể phủ nhận được chuyện xuất thân của nàng ta rất kém cỏi."
"Gốc rễ nông cạn, hẳn là không có bao nhiêu bạc. Lúc từ hôn, ngươi có thể cho họ chút bạc, xem như đền bù."
Cố Tấn nghe nói như thế thì mắt sáng lên, vậy thì tốt.
Hắn ta có thể quang minh chính đại đưa số bạc này vào tay Lý Lệ.
Tam thúc nói, những thứ này đều là nhờ bản lĩnh của hắn ta lấy được từ chỗ Kawamoto Jiro, toàn bộ đều thuộc về hắn ta.
Vì kế hoạch này cho nên có thể Lý Lệ sẽ phải chịu chỉ trích.
Cố Tấn vẫn luôn đau lòng, đang nghĩ cách xem nên bù đắp như thế nào.
Bây giờ đưa số bạc kiếm được từ chỗ Kawamoto Jiro cho Lý Lệ coi như lời xin lỗi.